Chương 152
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2610 chữ
- 2020-05-09 12:46:09
Số từ: 2605
Nguồn: Vietwriter
Bây giờ Lâu Tín xem lời nói của nàng như thánh chỉ, nghe thấy vậy, hắn chỉ đáp một tiếng vâng rồi dắt Đạp Tuyết đi. Lâu Thất nhìn Mộc Lan bị ném xuống đất lúc nãy, nàng nhẹ nhà nói một câu: "Ngủ đi."
Mộc Lan chậm rãi nhắm hai mắt lại chứ không hề giãy dụa tí nào.
Trầm Sát cũng xuống xe, nhưng hắn chỉ nhìn về phía nàng một cái rồi quay người đi về phía Nguyệt, dù sao thì hắn cũng sẽ không để ý đến chuyện gì của Mộc Lan nữa, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào, cứ để nàng ta chịu dày vò như thế cũng tốt.
Vốn dĩ Lâu Thất định lên đường, nàng định chưa động đến Mộc Lan vội, nhưng lúc nãy không biết vì sao mà nàng đột nhiên cảm thấy, dù sao thì thí nghiệm của nàng cũng cần thời gian, cần gì phải lãng phí khoảng thời gian gấp rút lên đường này chứ.
Vừa hay trước đây nàng đã tự nghĩ ra một cách khá khả thi, bây giờ lại gặp đúng dịp để thử xem sao.
Bởi vì không thể làm tổn thương gương mặt của Mộc Lan nên nàng chỉ có thể nghĩa ra cách từ bên trong. Bí thuật hoán đổi dung nhan đúng là thần kỳ, nàng nhất định phải học được bí thuật này rồi mới quay về thời hiện đại, như thế thì ngành phẫu thuật thẩm mỹ của Hàn Quốc còn có chỗ nào để làm ăn nữa.
Gương mặt của Mộc Lan mấy hôm nay luôn bị che lại, chỉ để lộ ra đôi mắt, không chỉ Lâu Thất, ở đây không ai muốn nhìn thấy gương mặt giống hệt như nàng. Gương mặt này ở trên người Lâu Thất thì bọn họ cảm thấy rất xinh đẹp, vừa mắt. nhìn thế nào cũng thấy rất thoải mái. Nhưng mà một nghi nó nằm trên người của một ai khác thì bọn họ lạ cảm thấy nhìn thế cũng rất đáng ghét, chỉ sợ bản thân không nhịn được mà cầm đao đến rạch nát cho nên chỉ có thể che lại.
Lâu Thất tháo chiếc khăn xuống, nàng lấy ra một chiếc lọ nhỏ rồi mở nắp ra, sau đó đưa mũi đến gần ngửi thử, cuối cùng thì nhíu mày một cách chán ghét. Loại thuốc nước này có một loại mùi rất tanh, giống như mùi một đống cá được vớt từ dưới biển sâu lên mà chỉ mới phơi nắng được nửa ngày.
Nàng dùng thứ thuốc đó để bôi lên mặt Mộc Lan, bao gồm cả tai, cổ, chỗ nào cũng được bôi một cách tỉ mỉ, sau đó nàng vứt chiếc lọ đi với vẻ căm ghét rồi lại lấy kim châm bằng bạc ra đâm vào sau tai, cổ, đinh đầu nàng ta. Sau khi châm xong, nàng ấn lên trán nàng ta.
Dường như có một lớp màu đen nhàn nhạt giống một chiếc mặt nạ vô hình bao lấy gương mặt của Mộc Lan, sau đó, nó cứ giữ nguyên vị trí chứ không chạm vào mặt cô ta.
Dường như thành công rồi.
Lâu Thất búng ngón tay thì Mộc Lan liền tỉnh dậy, nhưng mà đây chỉ là cách giải thuật thôi miên nhỏ lúc nãy, thuật thôi miên sâu ban đầu vẫn chưa thể hóa giải được. Vì vậy, Mộc Lan bò dậy rồi đi sang đứng yên ở một bên theo mệnh lệnh của Lâu Thất.
Lúc này, Lâu Thất mới lại cảm thấy bụng dưới trướng đến mức không thể chịu nổi, ở đây toàn là một đám đàn ông, nàng nhất định phải chạy ra xa một chút, vì thế mà nàng đã chui và rừng trúc.
Trầm Sát liếc nhìn bóng dáng của nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng nói: "Nghỉ ngơi tại chỗ."
Lẽ ra nếu chuẩn bị cắm trại thì bọn họ sẽ lập tức phân công công việc, sẽ có người đi tìm bãi đất trống, dời những hòn đá sắc nhọn hoặc dọn dẹp những loại cỏ dại mọc quá dài, sẽ có người đi nhặt quỷ khô để chuẩn bị nhóm lửa, rồi có người đi tìm nước uống, có người đi kiểm tra xung quanh xem thử có nguy hiểm gì không. Nhưng mà bây giờ Trầm Sát lại bảo nghỉ ngơi tại chỗ, vì vậy nên không ai dám động đậy.
Biết Lâu Thất đi vào rừng, ai chẳng biết đế quân sợ bọn họ đi vào rừng rồi vô tình nhìn thấy nàng. Cũng không suy nghĩ xem bọn họ có dám không, có cho mười lá gan thì bọn họ cũng không dám.
Nguyệt hơi nhíu mày lại, hắn cảm thấy bây giờ chủ tử nhà mình quá để ý đến Lâu Thất, cho dù nàng có làm gì thỉ hắn cũng để tâm.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Trầm Sát vẫn quyết định đi vào rừng trúc, hắn hướng về phía mà Lâu Thất vừa đi vào lúc nãy.
Vào đến rừng trúc rồi, Lâu Thất cảm thấy thính giác của mình quá nhạy bén cùng không phải là chuyện tốt đẹp gì, nàng chạy đến một chỗ khá xa rồi mà vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Trầm Sát, thế là nàng lại vội vàng chảy vào phía sâu bên trong thêm một đoạn nữa.
Nàng chạy đến phía sau một bụi trúc rậm rạp để giải quyết, bởi vì thói quen vệ sinh các nhân nên nàng muốn đi tìm nước để rửa tay, vừa đứng dậy bước được vài bước thì nàng liền cảm nhận được hơi nước, mắt nàng không khỏi sáng lên, nàng cảm thấy rằng muốn cái gì có cái đó thật là tốt.
Nàng đi về phía luồng hơi nước mà mình cảm nhận được, chân dẫm lên mặt đất trải đầy lá tre, tiếng kêu xào xạc vang lên.
Lúc này, nàng hoàn toàn không nghe thấy tiếng giọng nói bên phía Trầm Sát nữa, nàng quay đầu lại nhìn cánh rừng rậm rạp, từng cây trúc đong đưa khiến tầm mắt bị che khuất. Mặt trời đã xuống đến lưng chừng núi rồi, chỉ còn lại một mảng đỏ cuối cùng còn sót lại, bầu trời tối lờ mờ, đứng trong một rừng trúc rậm rạp lại càng cảm thấy âm u hơn.
Ở phía bên ngoài, con ngươi đờ đẫn vì bị thôi miên của Mộc Lan bỗng nhiên chầm chậm chuyển động, sau đó, nàng ta nhìn về phía rừng trúc, đáy mắt bỗng nhiên lan ra từng tia máu, nhưng mà bởi vì hết sức tin tưởng vào bản lĩnh của Lâu Thất nên không ai để ý đến nàng ta. Mộc Lan như thể nghe thấy được lời kêu gọi, nàng ta bước chầm chậm về phía khu rừng.
Mặc dù có hơi nước nhưng Lâu Thất đi một đoạn rất xa rồi nhưng vẫn chưa ra khỏi được rừng trúc, hơn nữa cũng không nhìn thấy nguồn nước cho nên nàng dừng bước lại. Nếu như nguồn nước còn cách xa thì nàng vẫn nên ra khỏi đây trước đã, tránh việc Trầm Sát thấy nàng vào đây quá lâu rồi lát nữa lại đi vào tìm. Đang định quay người trở về thì một giọng nói mơ hồ truyền vào tai nàng, có người đang gọi tên nàng.
"Lâu Thất"
"Lâu Thất"
"Lâu Thất"
Giọng nói lúc trầm lúc bổng, mang theo sự thê lương nhàn nhạt khiến cho trái tim của Lâu Thất bỗng nhiên không thể nén được sự đau xót, vành mắt đỏ lên, nước mắt chảy ra. Nàng lại đi tiếp về phía trước, từng bước từng bước một, nếu như có người nhìn thấy thì sẽ phát hiện, nàng cứ bước như thế, bộ dạng lúc này của nàng giống hệt Mộc Lan. Mà lúc này, Mộc Lan cũng đã tiến vào nhưng lại đi về một hướng khác.
Đi thêm một đoạn nữa cuối cùng cũng ra khỏi rừng trúc, núi non chạy dài, giữa núi và rừng trúc có một khoảng trống, những loại dây leo lan ra đầy đất, nhìn thoáng qua giống như vô số con rắn nhỏ đang uốn lượn dưới đám lá.
Ngoài thứ đó ra thì không còn gì cả, không có người, cũng không có nguồn nước.
Lâu Thất dừng bước, nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mà trong lòng lại không thể nghĩ ra được cách nào để tìm ra đầu mối, giống như là đầu óc linh hoạt trước đây bỗng nhiên không hoạt động nữa.
"Lâu Thất"
"Lâu Thất"
"Lâu Thất"
Giọng nói kia lại vang lên, cứ như là đang ở trước mặt vậy.
Lâu Thất lại cảm thấy hơi hốt hoảng, nàng dơ chân muốn bước ra ngoài, lúc bước chân nàng đang lơ lửng trên không thì bỗng nhiên có một sợi dây leo từ từ chuyển động.
"Thất Thất."
Giọng nói vững vàng quen thuộc vang lên bên tai, cùng lúc đó, có người nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng về phía sau, nàng ngã vào một lồng ngực ấm áp.
"Nàng đúng là ngốc." Giọng nói mang theo sự tức giận, học theo giọng điệu mà trước đây nàng hay mắng người khác, nhưng mà Lâu Thất lại giật mình tỉnh lại, đúng lúc nghe thấy được sự run rẩy nhè nhẹ trong giọng nói của hắn.
Trầm Sát lại đang sợ hãi.
Lâu Thất vội vàng cắn rang: "Ta bị trúng chiêu rồi."
Thật là đáng sợ, một cao thủ thôi miên như nàng mà suýt chút nữa cũng bị thôi miên, Lâu Thất giơ tay bẻ lấy một cành trúc rồi dùng một chút nội lực ném nó xuống chỗ mặt đất phía trước.
Sột soạt, sột soạt.
Đám dây leo bồng nhiên bay lên lên như hàng vạn con rắn đang nhảy múa, tất cả đều chuyển động rồi quấn chặt và cành trúc, sau đó ra sức siết chặt, cứ siết chặt mãi cho đến khi một tiếng rắc vang lên, cành trúc nhỏ đã bị gãy thành mười mấy khúc nhỏ rồi rơi vào giữa đám dây leo.
"Trúc thì tính gì chứ." Trầm Sát vung tay lên, một hòn đá nặng khoảng mười mấy cân bị hắn gạt ra ngoài rồi rơi và đám dây leo cảnh tượng vừa nãy lại được diễn lại, một hòn đá to như vậy mà cũng bị cắt nát thành mười mấy hòn đá nhỏ trong nháy mắt.
Nếu như lúc nãy nàng bước vào đấy thì bây giờ chắc đã biến thành đống xác vụn rồi.
Lâu Thất không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Trầm Sát ôm nàng lùi về phía sau, Lâu Thất nghiến răng nghiến lợi: "Ta phải tìm ra tên đó, trúng phải mưu kế như vậy thì chẳng nhẽ lại bỏ qua à" Nàng chưa bao giờ chịu thiệt thòi như thế, hơn nữa, một người có thể làm cho nàng rơi và trạng thái nửa thôi miên, nếu không giết thì trong lòng nàng sẽ cảm thấy không thoải mái.
"Hắn đã chạy từ lâu rồi." Trầm Sát ôm nàng thật chặt, nếu lúc nãy hắn không đến kịp thời thì có thể hắn dã mất đi nàng rồi, nghĩ đến đây, cả người Trầm Sát buốt lạnh.
Hai người cứ lùi mãi về phía rừng trúc, tốc độ của Trầm Sát chậm lại, Lâu Thất muốn hỏi vì sao hắn phát hiện ra nhưng lại thấy hắn thở hồng hộc rồi nôn ra một ngụm máu.
"Trầm Sát."
Lâu Thất rất sợ hãi, bàn tay nàng lập tức nắm lấy cổ tay hắn.
"Không sao, chỉ bị nội thương nhẹ thôi." Trầm Sát lắc đầu, hắn lau vết máu trên môi rồi trở tay nắm chạt tay Lâu Thất: "Cơ quan thuật, nàng hoàn toàn không biết ư?"
Hắn cho rằng cái gì Lâu Thất cũng biết một chút.
"Đó là Cơ quan thuật" Lâu Thất mếu máo, nàng tỏ ra rát tủi thân. Thử đưa máy móc công nghệ cao ở thời hiện đại cho nàng thử xem sao, nàng bảo đảm chỉ mấy phút sau mọi thứ sẽ được dẹp hết. Nhưng mà Cơ quan thuật cổ đại thì khác, mặc dù đã xem qua giới thiệu sơ lược rồi, nhưng mà vì lão đạo sĩ thối vốn dĩ không biết đến Cơ quan thuật nên không thể dạy dỗ nàng được bao nhiêu, chuyện này không phải ông ta muốn dạy là dạy được.
"Nhưng mà Cơ quan thuật cũng có thôi miên."
"Chẳng phải nàng đã nói thôi miên rồi sao?" Gương mặt của Trầm Sát trở nên nặng nề: "Mặc dù nàng nói rằng thôi miên có những hiệu quả khác nhau, nhưng mà giọng nói đã được biến đổi qua Cơ quan thuật rồi, vì vậy khi nàng nghe thấy thì người ta đã bỏ chạy từ lâu rồi."
"Không ngời Cơ quan thuật ở đây lại kỳ diệu như thế." Lâu Thất nghĩ lại vẫn thấy sợ. Lần trước ở Mê Hồn Cốc, nàng có thể tìm được cửa ra là vì cho từ xưa đến nay, các cơ quan của mật thất đều có nguyên lý hoạt động giống nhau, chỉ cần tìm cẩn thận thì sẽ thấy. Nàng chỉ có thể nói rằng mình biết một chứ không dám nói là tinh thông. Cơ quan ngày hôm nay cao cấp hơn nhiều, Cơ quan thuật cộng thêm cả thôi miên nữa thì sức mạnh của thuật thôi miên sẽ trở nên mạnh hơn nhiều, thực sự khiến người khác trúng chiêu.
Lâu Thất quyết định rằng lúc rảnh rỗi nàng sẽ học một chút về Cơ quan thuật với Trầm Sát. Sở dĩ nàng có thể biết nhiều thứ như thế là vì tinh thần không chịu thua của nàng, chỉ cần gặp cái gì không biết thì nhất định nàng sẽ phải học một ít.
"Trầm Vân Sơn."
Lúc Lâu Thất đang rất giận dữ thì nghe thấy giọng nói mang theo sát khí của Trầm Sát, giật mình mội lúc nàng mới nhớ ra, Trầm Vân Sơn không phải là sư môn trước đây của hắn à, nhưng mà sau này hắn bị đuổi đi, nhưng mà Trầm Vân Sơn vẫn còn một cô Lưu Vân tiên tử si mê hắn. Gương mặt của Lâu Thất lập tức đen lại: "Đây không phải là hậu quả từ thói phong lưu của chàng đấy chứ."
Trầm Sát lườm nàng: "Chuyện không đơn giản như thế đâu."
"Chủ tử, Lâu Thất."
Nguyệt đứng bên ngoài gọi bọn họ, nghe có vẻ như muốn đi vào tìm bọn họ.
"Nguyệt Vệ đại nhân, chúng tôi ra ngoài rồi."
Lúc bọn họ ra ngoài, gương mặt của Nguyệt rất khó coi: "Mộc Lan biến mất rồi."
"Cái gì"
Trầm Sát giận dữ, vốn dĩ hắn không quan tâm đến sự sống chết của người phụ nữ đó, nhưng mà bây giờ gương mặt của nàng ta giống gương mặt của Lâu Thất có mối liên quan nhất định, nếu như liên lụy đến Lâu Thất.
Lâu Thất lại như cười như không: "Biến mất rồi à"
"Tìm kiếm cho ta." Trầm Sát trầm giọng.
Thứ thuốc mà lúc nãy Lâu Thất bôi lên mặt nàng ta phát huy tác dụng, mùi tanh đấy rất dễ phân biệt, bọn họ phát hiện thấy Mộc Lan hôn mê bất tỉnh dưới đất ở phía đầu kia của khu rừng.