Chương 223
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2579 chữ
- 2020-05-09 12:46:30
Số từ: 2574
Nguồn: Vietwriter
"Sao lại không có bảng thế này?"
"Thật ngại với mọi người quá, lần này chúng tôi chỉ làm ba mươi tấm bảng, người tới muộn cũng chẳng có cách nào khác, nếu như mọi người muốn mua thuốc, thì ba ngày sau có thể quay lại đây."
Bên kia vẫn có chừng mười người đang tranh cãi om sòm, nhưng rất nhanh đã bị dẹp đi, dù sao thì những người lấy được tấm bảng cũng chiếm đa số, chưa kể tiệm thuốc lớn lại rất có tầm ảnh hưởng, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là những người buôn bán dược liệu nhỏ lẻ, nào dám gây hấn với tiệm thuốc lớn như thế này? Đành bất đắc dĩ đi về tay không.
"Các người làm tốt lắm." ở bên dưới, Lâu Thất đột nhiên không tiếc lời tán dương.
Nàng nhận lấy tấm bảng kia, tiện thể đi đến nhìn tờ thông báo được dán ở cửa, có tên của năm loại dược liệu được viết trên đó.
"Cỏ Thiên Cơ, Linh Chi ngàn năm, Bách Kim Ngân, Anh Đào tím, Lá hình rồng."
Lâu Thất nhìn tên gọi của năm loại dược liệu, mừng thầm, thật tình cờ, nếu không đến Ma Thần cốc một chuyến, thì trong tay nàng vẫn chưa có những thứ này. Nhưng điều mà nàng muốn nói lúc này chính là, nàng đã thực sự có được nó trong tay rồi! Cho dù không có tất cả năm thứ kia, nhưng ít nhất cũng có được ba trong năm món.
Cỏ Thiên Cơ, linh chi ngàn năm, anh đào tím, nàng đã có trong tay ba thứ này, chưa kể, nàng không chỉ có một phần nhỏ.
"Những người đó đến đây làm gì vậy?" Lâu Thất lui qua một bên, hỏi người sư gia nọ.
Sư gia thấy Lâu Thất hỏi, lập tức nói: "Hồi công tử, thật ra bọn họ không có năm loại dược liệu kia, nếu đảm bảo được rằng mình có cách lấy được năm loại dược liệu đó, vậy hãy mau vào bên trong để thỏa thuận giá."
Mắt Lâu Thất phát sáng, "Đi, chúng ta đi vào trong thôi."
"Công tử, phải có một trong năm loại dược liệu kia mới được." Sư gia muốn ngăn nàng lại, nhưng không dám. Khi nãy ông có nghe thấy những người đến mua dược liệu kia nói, năm loại dược liệu này là năm loại dược liệu vô cùng khó kiếm, trong số những loại linh chi mà họ biết, thì Linh Chi mười năm tìm không khó, Linh Chi trăm năm, trong Hàn phủ cũng có thể có, nhưng Linh Chi ngàn năm lại vô cùng quý hiếm.
Đúng lúc đó thì một người thương nhân bán thuốc lớn tuổi lại nói: "Nhảm nhí, làm gì có linh chi ngàn năm cơ chứ? Ngàn năm thì đã hóa thành tinh rồi!"
Câu nói này, được rất nhiều người vẫn chưa rời đi mà còn đứng quanh ở đó hưởng ứng: "Đúng đấy, đừng nói là linh chi ngàn năm, ngay cả bốn loại dược liệu kia, tôi cũng chỉ mới nghe qua về Anh Đào tím có thể được tìm thấy trong rừng sâu núi thẳm ở phía bắc, vô cũng khó kiếm, mười năm nay tôi chỉ từng nghe qua có một loại quả Anh Đào tím như vậy tồn tại trên đời này thôi."
"Chuyện này tôi cũng biết, nghe nói năm năm trước khi chưa được phong lên làm thái tử, Ngọc thái tử của chúng ta dâng tặng hoàng thượng thứ quả Anh Đào tím ấy, cũng vì thế mà hoàng thượng mới phong ngài ấy lên làm thái tử đó!"
"Không sai không sai. Thế mới nói quả Anh Đào tím này đúng là quý giá vô cùng! Làm gì mà dễ tìm như thế được. Tôi lại từng nghe qua về cỏ Thiên Cơ, loại cỏ đó mọc ở trong hang núi, mỗi ngày đều phải được tưới đủ nước, mọi người nói xem, làm gì có nơi nào giống như vậy kia chứ? Không những ở bên trong sơn động, lại còn phải có nước mỗi ngày, điều kiện sinh trưởng quả thực khắc nghiệt, tìm đâu ra được!"
"Không sai, nơi đây vốn dĩ không có khả năng gom được thuốc đâu, cũng không biết Hàn phủ cần những thứ thuốc này để làm gì đây!"
Lâu Thất đứng một bên nghe những người này bàn tán, không che giấu được ý cười.
Nàng thật chẳng ngờ Anh Đào tím và cỏ Thiên Cơ lại khó tìm đến vậy. Nàng có biết Anh Đào tím là gì đâu, chẳng qua lúc ở trong Thần Ma cốc, nàng có tìm được một cái cây nhỏ, bên trên có bảy tám quả kết trái, những quả hình tròn nho nhỏ màu tím trông rất đẹp mắt, dù không biết đây là gì, nhưng dựa vào sự hiểu biết và kinh nghiệm về dược liệu hơn mười năm nay của mình, chỉ cần ngửi mùi cũng có thể đoán ra, loại quả này nhất định có thể làm thành thuốc được, nên nàng đã hái hết xuống. Vì đã nghe qua về chuyện của Ngọc thái tử, lại ngồi suy đoán một chút, lúc sau Trần Thập nói với nàng, đây rất có thể là Anh Đào tím.
Trong tay nải của nàng có rất nhiều loại thuốc mà ngay đến cả nàng cũng không biết đó là gì, nhưng là dựa vào kinh nghiệm của bản thân, nàng đoán những thứ đó có thể dùng làm thuốc, vốn muốn bán hết những thứ đó đi, cả cỏ Thiên Cơ hôm nọ mới tìm được, trùng hợp thay trong một góc hang động của con cáo lấp lánháng mây tím kia lại có một bó lớn! Mọc trong hang động, hàng ngày lại có hơi nước bắn lên trên, nơi đó vừa hay lại là nơi thích hợp với nhu cầu sinh trưởng của cỏ Thiên Cơ. Nàng cũng không ngờ rằng cỏ Thiên Cơ hóa ra lại quý giá đến mức ấy!
Vốn muốn bán hết tòan bộ chỗ đó đi, nhưng nghe thấy lời bàn tán của đám người kia, nàng bây giờ đã đổi ý. Những thứ này quý giá như vậy, có bán nó với mức giá cao thế nào đi chăng nữa cũng vẫn thiệt, ai mà biết được về sau giá trị của những thứ thuốc này có thể cao đến mức nào cơ chứ. Biết đâu còn trở thành thứ làm cho quốc khố thêm dồi dào thì sao.
Lâu Thất đột nhiên nghĩ đến Trầm Sát.
"Đi, chúng ta quay về trước đã."
Không cần vội vàng bán hết những thứ này đi, nàng hiện tại có chủ ý khác hay hơn.
Sau khi quay trở về, Lâu Thất lôi hết những dược liệu trong tay nải ra phân loại, những loại nào cần bán hết, những loại nào phải để lại.
Sau đó nàng lấy giấy mực, viết cho Nguyệt Vệ một bức thư, làm Trần Thập vô cùng tò mò.
Đến khi nàng xử lý mọi chuyện xong xuôi, thì trời cũng đã về khuya, vậy mà căn phòng của Vân Phong ngay sát vách mãi vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nàng nhíu nhíu mày, rửa mặt qua rồi trèo lên giường đi ngủ.
Đêm khuya thời xưa rất yên tĩnh, nếu không phải đang ở cạnh thanh lâu, thì bên ngoài dường như không có bất kỳ tiếng động nào, vô cùng tĩnh mịch. Lâu Thất rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trước mắt là một khoảng sương mù dày đặc, một bé gái đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, dần dần hiện lên trên mặt nước, bé gái đó đang khẽ hát ca.
Lâu Thất biết mình đang nằm mơ, chỉ là nàng không biết mình sẽ mơ thế nào.
Đúng lúc này thì nàng thấy Trầm Sát, hắn đi ra từ màn sương mù bên kia, đi về phía bé gái nọ, nàng nhìn thấy sự vui vẻ ánh lên trong ánh mắt hắn, không khỏi ngẩn người, nàng chưa bao giờ thấy ánh mắt đó của Trầm Sát.
"Rốt cuộc ta lại mơ thấy ngươi rồi."
"Có ý gì? Lại? Nói thế tức là, hắn trước đây vẫn thường mơ thấy bé gái đó ư?"
Bé gái kia ngẩng đầu lên, cười với hắn. Lâu Thất đột nhiên cảm thấy vô cùng kỳ lạ, sao nàng lại chẳng có bất kỳ ấn tượng nào thế này, nàng chưa từng nằm mơ như thế này bao giờ, nam nhân tuấn tú như Trầm Sát, nếu mơ thấy hắn, thì nàng nhất định phải có ấn tượng mới đúng.
Nhìn Trầm Sát nở nụ cười trong trẻo với bé gái kia, lòng nàng bỗng thấy chua xót, hừm, hắn chẳng cười với nàng như thế bao giờ cả.
Đột nhiên, có mùi máu tươi sộc thẳng vào trong mũi nàng, Lâu Thất ngay lâp tức bừng tỉnh, vòng tay xoay người, đánh về phía cạnh giường.
Trong lòng bực bội, chết tiệt, kẻ nào dám làm hỏng giấc mơ của nàng thế hả?
"Lâu cô nương, là ta đây."
Giọng nói của Vân Phong khẽ vang lên, nàng khó khăn lắm mới thu hồi được chiêu thức, chăm chú nhìn, người đang đứng ở trước mắt kia sao có thể không là Vân Phong cho được. Chỉ là lúc này hắn ta không mặc cả bộ y phục màu trắng như bình thường, mà đang mặc một bộ quần áo màu đen, đó là trang phục đi trong đêm tối. Nhìn thấy nàng ngồi dậy, hắn tức thì quay người đi.
"Vân Phong, ngươi đi làm kẻ trộm sắc hay làm kẻ cắp vậy?" Nàng khinh khỉnh, khoác áo choàng vào, Vân Phong nghe thấy tiếng mặc quần áo sột soạt phía sau, lại nghe thấy sự thản nhiên trong giọng nói của nàng, chẳng có lấy một chút e dè ngại ngùng gì, cũng không thèm quan tâm một nam nhân trưởng thành đang đứng trước mặt nàng như hắn.
Lâu Thất chẳng thấy xấu hổ, ở thời hiện đại, mặc áo choàng tắm đi ra ngoài cũng chẳng sao hết cơ mà, nàng hiện tại vẫn đang mặc quần áo dài tay, vô cùng kín đáo, chẳng để lộ gì, thật tình, bảo thủ đến mức không thể bảo thủ hơn, có cái gì đâu mà thẹn với chả thùng? Nàng mãi chẳng thể nào học tập điều này từ nữ nhân thời xưa được, không có cách nào học được cả.
Chờ cô mặc quần áo chỉnh tề xong xuôi, Vân Phong mới quay người lại, nhưng động tác này đã ảnh hưởng đến vết thương của hắn, hắn hự một tiếng, mọt dòng máu trào ra từ khóe miệng, tay ôm vai trái, lảo đảo suýt chút nữa thì ngã nhào xuống.
Lâu Thất chau mày, đưa tay ra đỡ lấy hắn, "Lại đây, ngồi xuống đi."
Dìu hắn ngồi xuống ghế, cổ tay Lâu Thất giương lên, xé hai lớp áo của hắn ra, để lộ bờ vai trần. Trên vai có một vết thương, không phân biệt được rõ đâu là máu đâu là thịt, máu rỉ ra đều là máu đen, ngay cả những vùng quanh miệng vết thương đều tím đen cả lại.
Lại nhìn Vân Phong, sắc mặt hắn trắng bệch, bờ môi tím tái, mắt đã bắt đầu trở lên lờ đờ.
Nàng thất kinh, nàng biết võ công của Vân Phong thế nào, cho dù không phải là thiên hạ vô địch, nhưng thân thủ chí ít cũng vô cùng linh hoạt, làm thế nào lại bị người khác đả thương đến mức này?
"Độc này rất mạnh."
"Cho nên ta mới đến tìm ngươi." Vân Phong cười yếu ớt. Lần trước ở Vân Phong sơn trang, nhìn nàng chữa trị vết thương do mấy con trùng Hỏa Dược kia gây ra, hắn đã biết, nàng nhất định là cao thủ trong chuyện này. Gắng sức quay trở về nhìn thấy nàng, trong lòng hắn cũng nhẹ nhõm hơn, trúng phải loại độc cực mạnh này, hắn sắp không trụ nổi nữa rồi.
Lâu Thất nhíu mày, chỉ hỏi một câu: "Người kia có đuổi đến đây không?" nàng cảm giác nơi này đã không còn an toàn nữa.
Vân Phong nói: "Không." Nói xong thì lịm đi, nhưng trước khi bất tỉnh, hắn chỉ ngửỉ thấy hương dược liệu thoang thoảng, hắn biết nàng đã đỡ được hắn, thời điểm này vẫn luôn mang theo rất nhiều dược liệu bên mình, cho nên trên người mới thoang thoảng mùi dược liệu như vậy, giờ đây, hương dược liệu kia khiến hắn cảm thấy an tâm vô cùng.
...
Cửu Tiêu Điện, Tam Trùng điện, tẩm điện của Đế Quân.
"Chủ tử, mời dùng." Thần y bưng một bát thuốc bằng sứ màu trắng vô cùng tinh xảo lại. Ngửi thấy mùi máu tươi lẫn trong mùi thuốc, mày Trầm Sát nhướng lên.
Hắn nhìn thần y, lại liếc nhìn huyết dược trong bát, trong lòng bùng lên lửa giận.
"Thần y, ngươi nói bổn Đế Quân xem, rốt cuộc lần trước khi quay lại, Lâu Thất đã lấy ra bao nhiêu máu?"
Lần trước, trước rời đi, nàng đã đưa một bát máu cho hắn dùng, từ đó đến nay đã qua hai mươi lăm lần, thần y lại đem đến một bát huyết dược, đây đã là lần thứ ba mươi lăm, vậy mà ông ta vẫn còn thứ thuốc huyết dược này! Thế tức là, khi đó Lâu Thất đã chích ra bao nhiêu máu?
Trong đầu hiện ra vẻ mặt tái nhợt của nàng khi đó, Trầm Sát nghiến răng.
Nàng làm thế là muốn rời xa hắn sao?
Trầm Sát vẫn luôn cho rằng, bọn họ đã cùng nhau vào sinh ra tử, cũng đã từng thổ lộ lòng mình với nhau, cô đáng ra phải luôn ở bên cạnh hắn mới đúng, hắn vẫn chưa từng quá quan tâm coi trọng nữ nhân nào như vậy, cũng chưa từng thổ lộ lòng mình như vậy của mình với nữ nhân thứ hai, nàng đáng ra phải thấu hiểu hắn mới đúng.
Hắn cho rằng, nàng sẽ là của hắn.
Không, nàng đáng ra phải là của hắn.
Thế nhưng, trái tim sao lại đau nhói thế này?
Bên cạnh Trầm Sát chưa từng có bất kỳ nữ nhân nào, Tuyết Vệ vẫn luôn nói mình là thanh mai trúc mã của hắn, kỳ thực hắn vẫn chưa từng đặt cô ta ở trong tim, càng chưa từng nói nửa câu nào không liên quan đến công chuyện. Hắn không biết, trong đầu Lâu Thất rốt cuộc đang nghĩ những gì, tại sao nàng lại có thể bỏ đi? Lại nghĩ đến chuyện nàng không nguyện ý ở bên cạnh mình, trái tim hắn đau như vỡ ra từng mảnh.
Cảm giác này, Trầm Sát thực sự không thể hiểu nổi.
Thứ mà nàng muốn là gì?
Lần này, là câu hỏi mà lần đầu tiên trong đời mình, hắn mong muốn có được đáp án đến vậy.
Thần y run run, chiếc bát trong tay nhanh chóng được Trầm Sát nhận lấy, chết tiệt, biết đâu là đi mua rượu thì sao?