Chương 257
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2512 chữ
- 2020-05-09 12:46:39
Số từ: 2507
Nguồn: Vietwriter
Cùng theo mùi vị quen thuộc là một giọng nói thấp trầm vang lên, "Cô nương, là thuộc hạ!"
Lâu Thất luôn cảnh giác trong lòng bây giờ đã thả lỏng được một nửa.
Trần Thập chui ra từ một thổ động bên cạnh, rất rõ ràng, hắn vừa nhìn thấy Lâu Thất cũng thả lỏng cả người. Trái tim căng thẳng mấy ngày nay, sự sợ hãi và sự tuyệt vọng sinh sôi nảy nở khống chế không nổi trong lòng, khi nhìn thấy Lâu Thất liền tan tành theo mây khói.
Hắn biết đây không đơn thuần là sự ỷ lại, mà Lâu Thất đã trở thành một ngọn đèn sáng trong tinh thần của hắn, nơi nào có nàng thì nơi đó có quang minh. Và ngay giây phút này, Trần Thập xác nhận mình sẽ chạy theo nàng cả đời người.
Lâu Thất bắt lấy tay hắn kéo hắn lui về phía sau, cho đến khi lui ra khỏi cái nơi lạnh thấu xương mới dừng lại.
Lúc này nàng mới đánh giá Trần Thập, thấy trên người hắn ngoại trừ dơ bẩn, thì không có vết thương, lúc này mới yên tâm bình tĩnh trở lại. Nhưng chỉ có một mình hắn, nàng lại cảm thấy bản thân chưa thể thả lỏng được.
"Cô nương, hôm đó chúng tôi..."
Lâu Thất ngắt lời của hắn, "Nói ta biết trước, những người còn lại đâu?"
Trần Thập chỉ vào cái khe rãnh sâu, giọng nói chua chát, "Bọn họ đều bị bắt vào dưới kia rồi, Lâu Tín cũng vậy."
"Bị ai bắt xuống dưới kia?"
Trong mắt của Trần Thập lộ ra vẻ hoảng sợ, hồi tưởng cảnh tượng đó, hắn bây giờ sẽ cảm thấy phát lạnh từ tận đáy tim, "Không phải người, không phải người, nơi đó giống như một chỗ tràn ngập sương khói nồng màu đen tối, màu xám tối, sau đó hóa thành một cái đầu người, cái miệng rộng vô cùng, bọn họ toàn bộ rơi xuống dưới đó, sau đó bị nuốt vào một hơi. Cái vật đó sau khi nuốt bọn họ thì từ từ chìm xuống, nhưng thuộc hạ vẫn nghe được âm thanh của bọn họ, cho nên phán đoán bọn họ vẫn chưa chết. Chỉ là thuộc hạ không biết làm sao đi xuống dưới kia, cô nương, chiếc khe rãnh đó rất sâu, nhìn vào bên trong, giống như một con sông đen láy tràn đầy khói sương màu đen, hoàn toàn không nhìn rõ được tình hình phía trong kia!"
Lâu Thất gật gật đầu: "Trần Thập, ngươi không tùy tiện xuống theo, điều này rất tốt, hiển nhiên lời nói thường ngày của ta người đã tiếp thu lấy. Cái âm thanh tụng ngâm kia là khi bọn họ bị bắt xuống dưới mới nghe thấy hay sao?"
Nghe nàng hỏi như vậy, Trần Thập sững sờ, "Cái gì tụng ngâm?"
Lâu Thất cũng ngơ ngác, "Ngươi không nghe được?"
Trần Thập lắc lắc đầu.
"Có thể do công lực của thuộc hạ còn thua xa cô nương, cho nên nghe không được."
Có lẽ vì nguyên nhân này, nhưng mà, Lâu Thất cảm thấy rất có khả năng đây không phải là nguyên nhân.
"Ngươi đợi ở đây, ta qua đó xem thử."
Tuy nghe lời tường thuật của Trần Thập, nhưng không tận mắt chứng kiến, nàng vẫn không có được sự nhận thức trực quan.
"Cô nương cẩn thận."
Lâu Thất tiến lên phía trước, đột nhiên quay đầu hỏi tiếp: "Tiểu Bảo đâu?"
Trần Thập cắn cắn răng, "Tiểu Bảo vừa vào địa cung liền mất tích rồi, tìm hoài không thấy."
Xem ra, hắn tuy hoài nghi Tiểu Bảo, nhưng không dễ dàng gạt bỏ nó như vậy, vẫn chưa có bằng chứng xác thực, chỉ có thể sự thật kể lại cho nàng biết.
Lâu Thất gật gật đầu, "Nếu gặp lại được Tiểu Bảo, thì phòng hờ nó trước."
Trần Thập thở phào một hơi, lập tức vâng lấy. Hắn có một chút lo lắng về Lâu Thất và Tiểu Trù trước đó, cảm thấy không có bằng chứng thì khoan làm tổn thương trái tim của Tiểu Bảo, cảm thấy đó là một đứa con nít, ở trong tình huống này chắc bị dọa phát điên, nếu còn bị bọn họ phòng hờ cô lập, thì quá tàn nhẫn đối với nó.
Lâu Thất chưa bao giờ nghĩ như thế, có những lúc, phòng hờ không phải là xúc phạm, chỉ là giảm thiểu sự tổn thương.
Nàng ẵm U U đi vào cái khe rãnh sâu, từng bước từng bước tiến đến gần, càng đi sâu vào trong thì càng âm u.
Lâu Thất nhớ đến Âm Nguyệt giáo chủ, bà ta chế luyện cốt binh cũng âm u như vậy. Cho nên, dưới kia chắc chắn có vô số người chết và hài cốt, nói không chừng xương cốt của xác chết được vạc ra dùng để nung dầu xác đã quăng xuống dưới.
Nàng ngồi xổm bên bờ, âm thanh tụng ngâm kia rõ hơn một chút, nhưng nàng không nghe ra đó là loại ngôn ngữ gì, cho nên nàng nghe không hiểu nội dung của bài tụng ngâm kia. Cẩn thận chui đầu vào, tuy có sự mô tả của Trần Thập để nàng chuẩn bị tâm lý, nhưng xem tình hình khói đen thâm thẫm cuồn cuộn trong cả cái khe rãnh sâu, nàng vẫn phải hít thở một hơi thật sâu.
Đám khói đó không phải là dạng mỏng nhạt nhẹ tênh, mà giống hơn là nước đen dày đặc, dường như trở thành thực thể, đang lưu chuyển lộn nhào, như dòng sông cuộn sóng, chẳng qua là màu đen mà thôi!
Cho dù phía dưới kia tình hình như thế nào, người thông thường ở bên dưới chắc chắn có hại cho sức khỏe. Nếu người chết quá nhiều, thể độc mà xác chết bốc ra cũng sẽ khiến con người cảm thấy bất ổn, nghiêm trọng thì sẽ mất mạng.
Cho nên cần nhanh chóng giải thoát bọn người Lâu Tín ra ngoài.
Nàng lui về, nói với Trần Thập: "Muốn xuống dưới kia cứu người, ngươi phải ở lại đây, ta tự mình đi xuống, lỡ xảy ra chuyện gì còn có người tiếp ứng."
Trần Thập chẳng thèm tin lời nói tiếp ứng cái chi cả, "Cô nương, thuộc hạ không đồng ý một mình cô nương đi xuống dưới kia!"
"Ngươi tăng bản lĩnh rồi đó, sự quyết định của bổn cô nương còn phải có sự đồng ý của ngươi sao?"
Lâu Thất liếc hắn một mắt, Trần Thập vẫn cứng đầu nói: "Cho dù cô nương nói sao đi nữa, muốn xuống thì cùng nhau đi xuống."
Hắn biết nàng không muốn hắn mạo hiểm, tình hình phía dưới rất khó dự đoán, nhưng xem ra lần này rất hung hiểm so với những lần mạo hiểm trước kia. Hoặc là, không thể nói là hung hiểm, mà nên gọi là kinh động. Kinh hiểm, bọn họ có thể dùng vũ lực khắc phục, nhưng việc kinh động đôi lúc không phải bọn họ muốn khắc phục thì khắc phục được đâu.
"Vậy ý ngươi là ngươi muốn bổn cô nương đánh ngươi ngất xỉu ở nơi đây?"
Trần Thập: "..."
Cô nương, lợi hại!
Không phải Lâu Thất không muốn hắn xuống cùng, bây giờ nàng vẫn cười đùa với hắn bởi vì không muốn hắn cảm thấy quá đáng sợ, nhưng trên thực tế, cái khuôn mặt cười đùa đó là nàng đang diễn đó. Đây là nơi có thể tràn đẩy hơi thở chết chóc nhất mà nàng từng gặp phải! Nếu không có tâm trí vững chải và điều kiện cơ thể đủ mạnh, đi xuống dưới kia sẽ không bước xa được bao nhiêu. Cứu một người thì còn dễ, cứu nhiều người như vậy, rất khó rất khó rất khó!
Cho nên, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý tệ hại nhất, có lẽ lần này, nàng chỉ là đi xuống dưới kia chứng kiến sự sống cuối cùng của bọn Lâu Tín như thế nào thôi, sau đó, trả thù cho bọn họ. Cho nên, nàng không thể cho Trần Thập đi theo để hi sinh mạng sống một cách vô nghĩa.
"U U, ở lại đây với Trần Thập." Lâu Thất giao Tử Vân Hồ cho Trần Thập.
"Nhớ lấy, nếu như ba ngày ta vẫn chưa trở lại, thì ngươi dắt U U rời khỏi nơi đây."
Trong lòng của Trần Thập co giật một hồi.
"Cô nương..."
"Đừng có rề rề rà rà lãng phí thời gian của ta." Lâu Thất vẫy vẫy tay, thân hình nhẹ nhàng trực tiếp bay vào dưới khe rãnh sâu, không có chút do dự nào cả, như một con bướm xinh đẹp lao xuống dưới đó.
Trần Thập nhìn hình bóng của nàng biến mất trước ánh nhìn của mình, đột nhiên nước mắt làm mơ hồ thị giác. Hắn hốt hoảng lại có chút mơ màng, hắn và Lâu Tín đi theo cô nương ra đây, lựa chọn đi theo bên cạnh nàng làm thị vệ của nàng, quyết định này có phải đã sai không?
Dường như trên đường đi, thân làm chủ tử là nàng làm nhiều việc hơn bọn họ, cứu bọn họ rất nhiều lần. Nếu như chỉ có một mình nàng, có phải nàng sẽ được an toàn một chút rồi không?
Trần Thập sống trên đời này hai mươi mấy năm, chưa bao giờ có giây phút do dự như lúc này, nước mắt giàn giụa, lòng đau như cắt.
Hắn quyết định, nếu ba ngày sau cô nương vẫn không trở lại, hắn sẽ nhảy xuống dưới kia, sống chết có nhau.
Lúc này, hắn ngạc nhiên nghe thấy từng cơn tụng ngâm rõ rệt từ chỗ khe rãnh sâu vang đến bên tai, khói đen đột nhiên biến thành tựa tựa con quái vật điên cuồng xông lên ào ạt, giống nhau cái rãnh sâu đó bị đậy lại, không ngừng cuộn sóng, còn có khí thế phi nhanh. Sự lạnh lẽo âm u phả vào mặt lần nữa, hắn nhìn không được toàn thân run rẩy, cạp cạp cạp cạp hàm răng không ngừng va đập vào nhau.
Sự lạnh lẽo âm u này hắn không thể nào chống chọi được.
Toàn thân của hắn giống như bị lạnh cứng đơ, muốn giơ chân bước lên hai bước cũng không còn sức lực. Ở trên đây đã âm u lạnh lẽo như thế, vậy thì, ở dưới kia thì sao? Đi vào khe rãnh sâu kia thì sao? Thoáng chốc, trong lòng của hắn dường như tuyệt vọng hẳn.
Lúc này, Tử Vân Hồ trong lòng hắn đột nhiên động đậy, tiếp theo đó, một sự ấm áp lan tỏa khắp người của hắn, sự lạnh lẽo âm u đó bị thổi bay đi không ít
"U u." U U dùng đầu nó cục cựa bờ ngực của hắn.
"Ngươi muốn ta lui về sau hay sao?" Trần Thập nghẹn giọng lên tiếng.
"U u."
Lui, lui, lui về sau. Sự lạnh lẽo âm u như thế, người bình thường không thể chịu đựng nổi.
Trần Thập lui bảy bước, mới thoát ly phạm vi lạnh lẽo âm u kia.
Còn Tử Vân Hồ ở trong lòng đột nhiên chui ra khỏi trong lòng hắn, như một tia sáng màu tím nhanh như điện bay xẹt ra ngoài, trong chớp mắt đã bay lọt vào khói đen nồng nặc kia rồi!
"U U!"
Lâu Thất không biết Tử Vân Hồ cũng nhảy xuống theo, sau khi nhảy xuống rãnh sâu nàng đã cảm nhận được sự lạnh lẽo âm u đó, nàng lập tức vận nội lực để đối chọi, đồng thời dùng cách thức trượt chạy ven theo vách mương mà xuống. Trước kia Trầm Sát có thể làm được như vậy, nàng thì không thể, nhưng bây giờ thì nàng có thể rồi.
Khói đen nồng nặc cứ dâng lên phía trên, chẳng bao lâu đã nhấn chìm cả con người nàng. Làn khói ướt át này có độc, nàng có thể phân biệt được, nhưng những người kia có thể không nghĩ đến nàng bách độc bất khả xâm nhập?
Làn khói ướt át giơ tay không thấy năm ngón, để phòng hờ cái đám khói đó tổn hại đến đôi mắt, nàng dứt khoác nhắm mắt lại, chỉ dựa theo thính giác trực giác của mình tiếp tục đi xuống.
Dưới chân giẫm lên một mảnh đất bằng phẳng, Lâu Thất biết nàng đã đến dưới đáy rồi.
Tiếng tụng ngâm hiện giờ trở nên vô cùng rõ ràng, nhưng nghe lên thì vẫn còn một khoảng cách nữa. Nàng cảm thấy dường như xung quanh không còn khói nồng nữa, mở to mắt ra, quả nhiên như vậy.
Ngước đầu lên, đám khói nồng đang cách đỉnh đầu cao khoảng ba đến năm mét lơ lửng tiếp tục trào cuộn, bây giờ trông nó như đám mây đen mù mịt trên đầu.
Nàng nhìn lên đỉnh đầu suy nghĩ.
Đây chẳng phải là thứ mà lão đạo sĩ thối từng nói với nàng, năng lực tụng ngâm của một dị tộc? Thứ này nàng không thể nào giải thích, nhưng mà, chưa biết thì không có nghĩa là phải hoảng sợ.
Chỉ cần dưới đáy có người, nàng liền cảm thấy đấu tranh với con người, còn hơn phải đấu tranh với thiên nhiên.
Dưới đáy sâu của khe rãnh, không có sự sinh sống của một tấc cỏ nào cả, dưới chân là cát đá, và cát đá pha trộn màu đen. Bây giờ nàng đang ở đoạn giữa, trước sau không nhìn thấy được gì cả, bây giờ có lẽ sắp đến buổi tối rồi, vả lại có khói đen phủ trên đỉnh đầu, phía dưới càng lúc càng đen tối, khả năng thấy đường cực kì thấp.
Trần Thập nói, khói đen hóa thành đầu người, cảnh tượng nuốt bao nhiêu người không có xuất hiện trên người nàng, cho nên, Lâu Thất suy đoán, bởi vì khi đó bọn họ đến đây có Tiểu Bảo dắt theo, người ở dưới đây đã sớm chuẩn bị, còn nàng xuống đây thì không ai biết, không có chuẩn bị. Cho dù bây giờ có biết thì cũng không kịp nữa rồi.
Dưới đáy quả nhiên tử khí quá nặng nề.
Lâu Thất kết một thủ khuyết, định tìm kiếm hình bóng của bọn người Lâu Tín, đột nhiên cảm thấy trên đầu có vật đang rơi xuống, nàng đang định phi thân ra chỗ khác để đỡ bị đè chết, nhưng lại nghe được âm thanh của U U.
"U U."
Lâu Thất không dám tin ngước đầu lên, quả nhiên thấy U U đang rơi về hướng của nàng.