• 1,928

Chương 266


Số từ: 2223
Nguồn: Vietwriter
"Là Thốn U Quả sao?" Hắn nặng nề hỏi.
Lâu Thất khẽ gật đầu: "Đúng vậy, có phải cảm thấy vận khí của mình rất tốt không? Lần này đến đây đúng là không lỗ..."
"Không cần nữa!"
"Này, hiện giờ ta cũng cảm thấy ta chính là phúc tinh của chàng đó... Chàng vừa nói gì vậy?" Lâu Thất sững sờ, quay đầu kinh ngạc nhìn hắn. Nàng có nghe lầm không? Hắn vừa nói gì vậy?
Trầm Sát lặp lại một lần: "Không cần! Thốn U Quả, thuốc dẫn gì đó, bổn Đế Quân đều không cần!" Nói xong, hắn lặp tức đi lên núi, không nhìn nàng nữa.
Đám người Tiểu Trù ở trên núi đã nhìn thấy dáng vẻ dũng mãnh của bọn họ, thấy hắn đi lên, đang định nói vài câu ngưỡng mộ, khen ngợi gì đó, nhưng khi nhìn biểu cảm lạnh lùng của hắn thì cũng không dám mở miệng nữa.
Lâu Thất sững sờ một lúc lâu, hỏi Lâu Tín bên cạnh: "Lâu Tín, sao ta cảm thấy Đế Quân đang bực mình với ta vậy?"
"Cô nương, đúng là như thế mà!"
"Hả? Không phải chứ? Ta đâu có làm gì sai? Tạì sao hắn lại tức giận?"
"Cô nương, ngươi vừa nói muốn giết Đế Quân." Lâu Tín tốt bụng nhắc nhở nàng.
Tức giận gì chứ? Ngay cả thuốc dẫn cứu mạng cũng không cần nữa sao? Lâu Thất trợn trừng mắt: "Ta nói hiện tại ta sẽ giết sao? Hắn chỉ cần trực tiếp nói với ta giữa hắn và Nạp Lan Họa Tâm không có chút quan hệ nào là được rồi!"
Lâu Tín gật đầu, không sai, hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng không biết Đế Quân nghĩ như thế nào. Hắn có nên qua đó nhắc nhở Đế Quân một chút không nhỉ?
Lâu Thất phất phất tay: "Mặc kệ hắn đi, bao nhiêu tuổi rồi còn thích chơi trò hờn dỗi? Chúng ta đi tìm lối ra thôi!"
Ai thèm quan tâm hắn muốn hắn không chứ, người ta đã tự mình tới rồi, không tìm thì thôi!
Lâu Tín trơ mắt nhìn Lâu Thất đi đến chỗ Tiểu Trù, mà Đế Quân lại đi ở trước một mình, ở giữa cách vài người, hai người kia đều không thèm để ý tới nhau, hắn không khỏi thở dài.
Chuyện này là sao đây?
"Chủ tử..."
Lâu Tín đang định đuổi theo Lâu Thất, nhưng nghe được tiếng Nguyệt vệ, hắn lập tức đứng lại, quay đầu nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy Nguyệt vệ dẫn theo khoảng mười người chạy như bay về phía bên này. Nhưng sau lưng bọn họ, cách đó không xa, còn có nhiều người hơn, cả đám đều liều mạng chạy tới.
"Lại chuyện gì nữa vậy?" Lâu Tín lẩm bẩm.
"Cô nương!" Giọng của Trần Thập truyền tới, rất nhanh đã đến trước mặt bọn họ.
Trần Thập thở hồng hộc, khi nhìn thấy Lâu Tín, hắn tỏ ra mừng như điên, đánh một quyền vào người Lâu Tín: "Ta biết ngay mà, ngươi đâu có dễ chết như vậy!"
Tốt, quá tốt! Cứ tưởng rằng bọn họ đều phải chết ở chỗ này, thật không ngờ một người cũng không thiếu...
Trần Thập thấy Đế Quân và Lâu Thất đi cách xa nhau, khẽ run lên, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Lâu Tín, Lâu tín nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Chuyện này hắn cũng không biết nói như thế nào nữa, nói ra cũng rất dài dòng...
"Trần Thập, sao các ngươi cũng xuống rồi?" Lâu Thất quay đầu, nhìn thấy đám người Nguyệt và Đỗ Văn Hội. Nhìn xuống chút nữa thì thấy có vài trăm người đang chạy tới nơi này, khói bụi mù mịt: "Sao lại có nhiều người như vậy?"
Chẳng lẽ những người vây quanh bên ngoài đều đi vào chỗ sương mù đen đó? Nàng không tin nhiều người như vậy đều có thể nhảy từ đó xuống.
Trần Thập vội vàng nói: "Cô nương, chúng ta phải đi nhanh lên. Không biết người nào tung địa đồ ra, trên bản đồ có ghi vị trí cụ thể của Thốn U Quả, mà mỗi người lại có một bản, cho nên hiện giờ tất cả mọi người đều giống như phát điên, muốn ra tay trước. Đám sương mù đen đó đã tản đi rồi, còn phát hiện được có một lối nhỏ dẫn thẳng xuống đây nên cả đám người này đều xuống..."
Lâu Thất rất muốn mắng người. Sao có thể như vậy chứ? Sao khi nàng tới thì sương mù không thèm tản ra? Hừ, bắt nạt nàng chứ gì: "Thốn U Quả ở chỗ này sao?"
Trần Thập khẽ gật đầu: "Đúng vậy, phía trước còn một cửa vào nữa, sau khi ra ngoài sẽ gặp một dãy núi nhỏ, sau đó gặp một cái hồ, Thốn U Quả ở ven hồ đó."
"Vậy chúng ta đi nhanh một chút đi." Lâu Thất kéo Tiểu Trù và U U, lập tức bay về phía trước.
"Lâu Thất!"
Nguyệt đang định chào hỏi với nàng thì đã chậm một bước. Lâu Tín nhìn hắn một cái, không thèm chào hỏi, kéo Trần Thập, chạy như bay đuổi theo: "Cô nương, chờ chúng ta một chút!"
"Công tử, chờ chúng ta!" Mấy người khác cũng co cẳng chạy.
Nhất thời, trên sườn núi chỉ còn sót lại một tên thị vệ của Cửu Tiêu Điện mà hắn dẫn đến và đám người Đỗ Văn Hội mà thôi. Nguyệt kinh ngạc nhìn bóng lưng Đế Quân, đột nhiên phát hiện ra điểm khác thường.
"Chủ tử, Lâu Thất..." Vừa nói tới hai chữ Lâu Thất, hắn mới ý thức được chủ tử đã chính miệng sắc phong cho nàng làm Đế Phi, hắn không nên gọi tên húy mới đúng.
Trầm Sát không nói chuyện, bởi vì hắn đang nghiến răng, nhìn bóng lưng nữ nhân kia. Hắn rất tức giận, giờ vào cũng không được, mà lui cũng không được.
"Đi!" Mãi một lúc sau, hắn mới nói ra một chữ, sau đó dùng khinh công chạy về phía Lâu Thất.
Nguyệt nhíu mày, thật sự hắn không biết trong khi bọn họ đang đi giết người của tộc Quỷ Nhân thì giữa Đế Quân và Lâu Thất đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hắn nhận ra được Lâu Thất bây giờ rất lạnh nhạt với hắn, không, không phải lạnh nhạt, mà là giống như chưa từng quen biết hắn thì đúng hơn.
Đám người từ mặt khác của dốc núi chạy xuống dưới lập tức thấy được một cái hầm do thiên nhiên tạo thành. Nơi này chỉ có một con đường, Lâu Thất đi phía trước không hề do dự, trực tiếp tiến vào hầm. Hai bên đường đều là hoa dại cỏ dại, nhìn từ phía trước thật sự giống như một dải lụa ngũ sắc.
Lâu Thất lấy từ bên hông ra một bình thuốc, bảo Trần Thập phân phát cho mọi người: "Gió từ phía trước thổi đến có hương hoa rất nồng, mỗi người ăn trước một viên giải độc đan đi. Nếu như lát nữa có cảm giác khó chịu thì phải nói cho ta biết."
"Vâng, cô nương!"
Trần Thập bắt đầu phát thuốc. Hắn, Lâu Tín, Tiểu Trù và Lư Đại Lực, năm người chạy xuống, thậm chí ngay cả U U cũng có một viên. Sau khi phát xong, hắn đậy bình thuốc lại, nhét vào lồng ngực mình.
Nguyệt: "..."
Đế Quân là bách độc bất xâm, nhưng phần của hắn đâu? Phần của đám người Đỗ Văn Hội Đâu? Hắn không nhịn được mở miệng: "Trần Thập."
Trần Thập quay đầu, có chút áy náy: "Nguyệt vệ, thật xin lỗi, cô nương chỉ bảo ta phát thuốc cho người mình mà thôi."
Đây là ý gì? Từ giờ bọn họ là người qua đường, mỗi người một ngả sao?
Nguyệt nhìn về phía Đế Quân đang tản ra khí tức lạnh lẽo kia, khẽ thở dài một tiếng, tăng nhanh tốc độ, đuổi theo Lâu Thất.
"Đế Phi!"
Lâu Thất giống như lúc này mới nhận ra hắn, nàng nghiêng đầu sang, vui vẻ cười: "Ồ, Nguyệt vệ đại nhân cũng tới Nặc Lạp thành sao?" Nàng cười nói nhưng chân nàng cũng không dừng lại.
Nguyệt sững sờ, bọn họ đã chạy cùng nhau nửa canh giờ rồi, đừng nói từ nãy đến giờ nàng vẫn không nhìn thấy hắn chứ?
"Đế phi có gì bất mãn, thuộc hạ cam nhận chịu phạt" Hắn cười khổ.
Lâu Thất trừng mắt nhìn hắn, lắc đầu: "Nguyệt vệ đại nhân cứ gọi ta là Lâu Thất đi, nếu như Nguyệt vệ đại nhân muốn mua bán đan dược thì chi bằng đợi ra khỏi nơi này, lấy được Thốn U Quả, trở về Na Lặc thành rồi tính tiếp?"
Chỉ là vì muốn đưa thêm đám người Tiểu Trù nên tốc độ của nàng đã chậm lại.
Nguyệt nhìn Đế Quân nhà bọn họ, trong mắt Đế Quân đã sắp kết thành băng rồi. Đúng lúc hắn đang định lên tiếng nói tiếp thì một trận gió thổi qua, quả nhiên mùi hương nồng nặc ập đến, còn mang theo cảm giác ngọt ngào. Những lời hắn định nói lập tức bị nuốt trở lại, quay đầu nhìn Trần Thập, muốn hỏi xem hắn còn giải độc đan không, nhưng Lâu Thất lại đột nhiên ngừng lại, suýt nữa hắn đâm đầu vào lưng nàng.
Trầm Sát duỗi tay ra, kéo Lâu Thất vào trong ngực.
Lâu Thất giãy dụa, muốn rời khỏi ngực hắn, nhưng lại bị hắn đưa ra sau lưng, giọng điệu lạnh lùng: "Không phải sợ rắn nhất sao?"
Nguyệt im lặng vỗ trán, chủ tử, ngài muốn tức giận hay hờn dỗi gì đó đều được, nhưng đã quan tâm người ta như vậy thì còn dùng giọng điệu lạnh lùng đó làm gì chứ?
Ở phía trước không xa xuất hiện rất một vùng đất đầy hoa, những bông hoa đó đẹp một cách kì dị. Đỏ, hồng, trắng, chỉ có vài màu sắc nhưng lại phân chia ra theo cấp độ khiến cho chỗ hoa đó trở nên vô cùng xinh đẹp.
Nhưng nếu như chú ý nhìn thì sẽ phát hiện bên trong những bông hoa kia đều có mấy con rắn mối có màu sắc giống như mấy bông hoa đó.
"Đây không phải là rắn, đây là rắn mối. Rắn mối thuộc họ bò sát, tên gọi là Rồng Biến Sắc." Lâu Thất nhìn thấy có vài con tắc kè hoa đổi màu sắc thành màu của mấy bông hoa để ngụy trang trốn kẻ địch, trong lòng nàng có cảm giác không ổn lắm, vì vậy nàng không giãy dụa, nằm im trên lưng Trầm Sát, nheo mắt nhìn mấy thứ trước mặt.
Theo nàng biết, những con Rồng Biến Sắc đó thường sống dưới lòng đất, mặt đất hoặc trong thảm thực vật lớn. Sa mạc và hải đảo sẽ gặp nhiều hơn một chút, nhưng rất ít khi nàng nhìn thấy mỗi con lại chiếm một bông hoa như thế này. Chẳng lẽ chúng nó đang tổ chức lễ hội hoa? So sánh xem bản thân chúng và những đóa hoa kia ai đẹp hơn?
Đùa sao?
Hơn nữa những cây hoa này cũng kì quái, mỗi gốc hoa đều có thể nở ra rất nhiều đóa hoa không giống nhau. Đây là loại hoa gì chứ?
Trong đầu của nàng đột nhiên lóe ra hai chữ "biến dị". nàng cũng coi như là người có kinh nghiệm, nhưng trên thế giới này, những động thực vật nào dính vào hai chữ "biến dị" này thì đều chẳng có gì tốt đẹp.
"Chúng ta đến bên cạnh xem thử..." Nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, lập tức đưa ra quyết định. Trầm Sát không nói chuyện, chỉ là cõng nàng đi đến một chỗ tương đối bằng phẳng ở sát vách hầm, tránh đi.
Đám người Nguyệt vệ thấy vậy cũng đuổi theo, tránh sang một bên.
Đúng lúc này, đám người phía sau đã chạy tới.
Cả đám khoảng hai, ba trăm người, suýt nữa lấp kín cả hầm. Lâu Thất dựa vào vai Trầm Sát, yếu ớt thở dài: "Giống như xúc xích vậy..."
Xúc xích thịt người...
"Đói bụng quá!"
Nguyệt ở bên cạnh nghe vậy toát mồ hôi lạnh, thuận miệng hỏi một câu: "Chắc cũng phải đợi lâu đó, hay ta tìm cho ngươi một ít đồ ăn nhé?" Khi hắn nói câu này, hắn nghĩ là nàng vừa khách sáo như vậy thì lúc này cũng sẽ thế thôi, sẽ bảo không cần phiền tới hắn, muốn ăn cũng sẽ gọi người của nàng đi tìm...
Hắn đang nghĩ như vậy thì lại nghe Lâu Thất vui vẻ lên tiếng: "Được! Ta muốn ăn thịt, không muốn ăn quả dại đâu!"
Tử Vân Hồ U U nghe xong chữ "thịt" cũng kêu lên, ý bảo ta cũng muốn ăn thịt.
Nguyệt im lặng nhìn bọn họ, đang không biết làm gì thì Trầm Sát đột nhiên mở miệng: "Đi đi! Mau lên!"
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đế Vương Sủng Ái.