Chương 268
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2601 chữ
- 2020-05-09 12:46:45
Số từ: 2596
Nguồn: Vietwriter
Tiêu Dung không biết nữ nhân đánh giá một nam nhân có phải có thể dùng từ "kinh vi thiên nhân" hay không, nhưng trong đầu nàng ta lúc này lại chợt lướt qua từ này.
Kinh vi thiên nhân
Từ nhỏ đến lớn, những nam nhân nàng ta đã gặp, Tiêu Vọng có thể xem như một người tuấn tú lịch sự, đệ đệ nàng ta một người anh tuấn, một người như ánh dương tỏa sáng, thêm nữa là Ngọc thái tử, một người ngọc thụ lâm phong, ôn nhã như ngọc. Còn một người gần đây nàng nhìn thấy, chính là Thất công tử. Tuy nàng ta không thích hắn, nhưng không thể không thừa nhận, dung mạo của Thất công tử lại có một vẻ anh tuấn, tinh tế khác, đến hai thị vệ của hắn cũng khôi ngô hơn người.
Thế nhưng tất cả đều không phải hình mẫu mà nàng ta thích.
Tiêu Dung cảm thấy, hôm nay nàng ta cuối cùng cũng đã gặp được nam nhân mà mình thích nhất rồi.
Cao lớn, nghiêm nghị, ngũ quan tuấn tú nhưng không có vẻ yêu nghiệt, hai mắt sâu thẳm, ngay cả đường cong khóe môi khi mím lại cũng lạnh lẽo, cứng rắn khiến người khác cảm thấy tim đập như điên.
Nam nhân thế này không chỉ dễ nhìn mà vừa nhìn cũng có thể cảm nhận được hắn vô cùng mạnh mẽ. Những nữ nhân trong lòng có tình mẹ, sẽ thích những nam tử nhìn có vẻ làm người ta đau lòng, nhưng phần lớn nữ nhân lại ôm giấc mộng anh hùng, càng thích nam nhân có thể khiến họ như chim nhỏ nép vào dưới cánh tay hắn, mạnh mẽ khiến họ phải sùng bái.
Tiêu Dung luôn cảm thấy nàng ta rất thông minh, khác với những nữ nhân ngu ngốc khác. Nàng ta cảm thấy mình không giống những nữ nhân ngu ngốc chỉ biết nghe theo lời cha mẹ mai mối mà gả đi, nàng ta biết bản thân mình muốn nam nhân thế nào.
Từ khía cạnh khác mà nói, đây thực sự là một suy nghĩ tiến bộ, nếu nàng ta không phải đã đánh giá quá cao lời của mình.
"Dung nhi, muội có đi không?" Tiêu Vọng đứng lên nhìn nàng ta.
Hắn cũng không vội, cứ để cho những người đó đi trước tìm chết, đợi một lát, nữa thời gian thích hợp, hắn đi cũng chưa muộn. Hắn muốn đề phòng chính là Thất công tử, bây giờ bên người Thất công tử lại xuất hiện một nam nhân có vẻ khiến người khác cảm thấy áp lực, cho nên hắn không thể tiếp tục đợi được, hắn phải nắm bắt thời cơ thích hợp đi sau những người kia và trước đám người Thất công tử.
Có điều, lúc này hắn lại hối hận vì đã mềm lòng dẫn Tiêu Dung theo, hắn luôn cảm giác Tiêu Dung sẽ gây ra chuyện bất lợi gì đó cho hắn.
"Ca, có thể đợi thêm một chút nữa không? Vừa rồi chạy mệt quá, muội còn chưa nghỉ ngơi tốt nữa." Thực ra Tiêu Dung cũng có chút thích Tiêu Vọng, dù sao thì hai người cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, Tiêu Vọng lại luôn lộ ra tình cảm như thế với nàng ta, trước đây trong suy nghĩ của nàng ta, Tiêu Vọng cũng đã rất lợi hại rồi.
Bây giờ, nàng ta không thích hắn, nhưng có thể nắm chắc được tình cảm của hắn với nàng ta. Tiêu Dung thích cảm giác hư vinh này, hơn nữa, đôi lúc cũng có thể lợi dụng hắn để làm chút chuyện. Cho nên, trước mặt Tiêu Vọng, nàng ta vẫn luôn giữ vẻ thân mật như trước, chỉ là nàng ta cũng không dám để người nhà biết. Tiêu Dung nói muốn cùng muội muội ra ngoài đi dạo, thực chất chỉ là mượn cớ mà thôi, hôm nay, muội muội ngu ngốc kia của nàng ta vẫn đang ở nhà giúp nàng ta giấu diếm chuyện nàng ta ra ngoài kìa.
Tiêu Vọng đảo mắt nhìn Lâu Thất bên kia, vừa nhìn đã thấy nam tử lạnh lùng mặc huyền y kia đang lấy tay lau vết bẩn bên khóe miệng Thất công tử, thoáng cái hắn ngây ngẩn cả người, cũng quên đáp lại lời Tiêu Dung.
Tiêu Dung theo ánh mắt hắn nhìn sang, lại đúng lúc thấy Lâu Thất đang làm mặt quỷ với nam tử kia, trong lòng nàng ta đột nhiên dâng lên một cảm giác quái dị, sau đó là vô cùng tức giận.
Cái tên Thất công tử đáng chết không biết xấu hổ này, sao hắn có thể câu dẫn vị công tử kia chứ?
Tiêu Dung có cảm giác này, thực ra Trầm Sát cũng có.
Ngoài Trần Thập, Lâu Thất còn có Tử Vân Hồ, những người khác cũng không bị đói, cho nên, con hoẵng kia cơ bản cũng chỉ có hai người một hồ ăn mà thôi.
Nguyệt vừa mới nhắc nhở Lâu Thất chú ý dáng vẻ của mình, Lâu Thất lại liếc mắt xem thường, cẩm một miếng thịt to lên hung hăng cắn một miếng, còn cắn miếng thịt xé ra, bên khóe miệng nàng bị dính vào một ít tro xám vừa nướng thịt.
Trầm Sát ngồi nghiêng đối diện nàng, vốn không muốn để ý đến nàng, nhưng thấy nàng có vẻ không biết, vết bẩn bên mép vẫn còn dính ở đó, cuối cùng nhịn không được đưa tay ra, dùng ngón tay lau cho nàng.
Lâu Thất ngẩng đầu làm mặt quỷ với hắn: "Ta còn tưởng ngươi muốn tiếp tục ở đó hờn dỗi chứ? Có ăn không?"
Miệng nàng dính toàn dầu mỡ bóng loáng, nhưng ánh mắt mang ý cười lại càng rực rỡ hơn. Trầm Sát cảm thấy nữ nhân này đang câu dẫn hắn. Đã không gặp nhau lâu như vậy, hắn còn chưa được hôn nàng một cái nữa.
Nhưng những lời lúc trước của nàng, nói ra lạnh lùng dứt khoát như thế vẫn còn hiện rõ trong đầu hắn, khiến hắn đau đớn từng chút từng chút một. Trầm Sát chợt đứng lên, bước nhanh đi sang một bên khác, không muốn nhìn nàng nữa, không nhìn.
Lâu Thất thoáng sửng sốt, ai nha, hóa ra vẫn còn tức giận à.
"Sau khi ăn uống no đủ thì đi dỗ chủ tử đi." Nguyệt thấp giọng nói với nàng.
"Nguyệt Vệ đại nhân là một trong bốn thị vệ thân cận, sao không đi dỗ?" Lâu Thất trợn trắng mắt với hắn.
Nam nhân đứng là phiền phức, nam nhân vừa khó tính vừa bá đạo lại càng phiền phức hơn, còn nam nhân vừa xấu tính, bá đạo, lại hay hờn dỗi, ăn dấm chua thì đúng là phiền phức nhất.
Nàng liếc mắt nhìn một cái, lại quay qua nhìn đám người đã chạy đến biển hoa, có thể là do có vết xe đổ của nhóm người đi trước, đám người này đều rất cẩn thận, trước khi vào còn có người vẩy thuốc, có người dùng vũ khí mở đường, cho nên số người bị cắn cũng ít hơn, rất nhanh đã đi được qua đó.
Có điều, Lâu Thất lại luôn cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Rốt cuộc thì tại sao đám biến dị kia lại sống hết trên những đóa hoa lớn kia? Điểm này nàng nghĩ mãi cũng không hiểu được.
Lúc này, Lâu Thất lại nhìn thấy thân ảnh thướt tha của Tiêu Dung lượn đến chỗ Trầm Sát, nàng không khỏi che trán thở dài một cái.
Ôi cha, này, Tiêu ngũ tiểu thư, ngươi tự tìm đường chết có thể đợi ta ăn xong rồi mới đi không hả?
Nàng có dự cảm, Tiêu ngũ tiểu thư vừa đi tìm chỗ chết, rất có thể sẽ cắt ngang nàng dùng bữa.
"Trần Thập, ăn mau, ăn mau." Lâu Thất nhanh chóng nhắc Trần Thập một câu, sau đó nàng cũng không nhìn đi chỗ khác, cẩm lấy thịt nướng ăn như hổ đói.
Hình tượng gì chứ, tất cả đi gặp quỷ hết đi. Ngươi cứ chịu đói bốn, năm ngày, chỉ ăn vài quả dại chua loét, nhai vài mảnh lá cây đắng chát thử xem.
Tiêu Dung thấy Trầm Sát rời khỏi chỗ Lâu Thất đi đến một bên, trong lòng vô cùng vui mừng. Nàng ta nói Tiêu Vọng chờ một chút, sau đó đi đến chỗ Trầm Sát.
Lúc đến gần cách hắn khoảng mười bước chân, nàng ta bỗng dừng lại, sau đó bước chân chậm lại, điều chỉnh nét mặt và tư thế đi của mình một chút, rồi mới lắc eo nhỏ đi đến.
Lúc nàng ta cách Trầm Sát năm, sáu bước, hắn đã liếc mắt qua nhìn, vẻ lạnh lẽo trong đôi mắt kia như mũi tên bắn về phía nàng ta, khiến nàng ta không tự chủ dừng lại, không dám bước tiếp nữa.
"Cút."
Trầm Sát lạnh lùng nhả ra một chữ.
Nữ nhân, ngoài một người khiến răng hắn ngứa ngáy muốn cắn một cái ra, còn lại chính là những người hắn vừa nhìn đã muốn vỗ một cho chưởng bay đi.
Tiêu Dung bị đả kích một chút, nhưng thực tế nàng ta cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Vừa nhìn thấy Trầm Sát, nàng ta đã nghĩ đây có thể là một nam nhân lạnh lùng cay nghiệt, không dễ đến gần, nhưng nàng ta lại cảm thấy như vậy mới có tính khiêu chiến. Hơn nữa, còn một điểm, nàng ta thấy nam nhân như thế một khi thực sự động tình với nữ nhân nào, thì hắn mới đủ nóng bỏng đề hòa tan nữ nhân đó.
"Vị công tử này, tiểu nữ là Tiêu Dung, gia phụ là đại sư chế tạo binh khí của Nặc Lạp thành, Tiêu Hỏa."
Nữ nhi của Tiêu Hỏa?
Trầm Sát liếc Lâu Thất, thấy nàng đang ăn thịt nướng với tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi, không khỏi nhíu mày. Nghe Đỗ Văn Hội nói, lúc trước nàng ở Tiêu phủ, hơn nữa roi Thí Hồn của nàng cũng là do Tiêu Hỏa chế tạo. Vậy có phải nàng cũng chung đụng hòa hợp với nữ nhi của Tiêu Hỏa?
Nể mặt nàng vậy.
"Ừ." Trầm Sát nói với Tiêu Dung một chữ.
Tiêu Dung liền vui vẻ, đây không phải bắt đầu rất thuận lợi sao? Tuy cha nàng ta có chút cổ hủ, nhưng danh tiếng vẫn có chỗ hữu dụng.
"Có thể gặp nhau ở đây chính là duyên phận, không biết Dung nhi có thể biết đại danh của công tử không?"
"..."
Muốn biết tên hắn? Chẳng lẽ nàng ta còn dám gọi tên của hắn? Trầm Sát lạnh lùng nhìn Tiêu Dung. Thất Thất sẽ không qua lại với loại nữ nhân này chứ?
Tiêu Dung thấy hắn không trả lời, bèn cắn môi dưới, đổi đề tài khác: "Chắc công tử với Thất công tử là bạn tốt đi? Thất công tử sống ở Tiêu phủ, hai đệ đệ của Dung nhi còn rất thích hắn..."
"Đệ đệ ngươi? Bao nhiêu tuổi?"
Tiêu Dung nhất thời có chút không dám tin, hắn nói chuyện rồi? Thanh âm của hắn thật dễ nghe a, thật khiến người ta say đắm...
Thấy nữ nhân này lộ ra thần sắc si mê, Trầm Sát khẳng định, Thất Thất tuyệt đối không thể thân thiết với nữ nhân được, hai người là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau!
Có điều, với câu nói vừa rồi nàng ta nói kia, hắn rất_có_hứng_thú!
Hắn bắt đầu muốn nói chuyện với nàng ta, điều này khiến Tiêu Dung vô cùng mừng rỡ, nàng ta lập tức nói: "Nhị đệ Tiêu Kình của Dung nhi năm nay mười hai tuổi hai tháng, bây giờ là người thừa kế của phụ thân, thủ nghệ của hắn vô cùng xuất sắc, bởi vậy Thất công tử cũng rất khen ngợi hắn..."
Lời của Tiêu Dung còn chưa nói xong, thấy ánh mắt của Trầm Sát đột nhiên tối sầm lại, hắn nhìn nàng ta, giọng nói thâm trầm: "Ồ? Thất công tử rất khen ngợi đệ đệ ngươi? Tiêu thiếu gia thật tuấn tú lịch sự?"
"Ha ha, Kình đệ và Dung nhi là cùng một mẹ thân sinh, dung mạo cũng có năm phần tương tự. Công tử, ngài nhìn Dung nhi là có thể tưởng tượng ra được tướng mạo của Kình đệ rồi." Tiêu Dung nói xong liền tiến đến gần hơn, nàng ta bày ra góc độ tự xem là đẹp nhất của mình, khẽ nâng cằm lên, sóng mắt lay chuyển nhìn Trầm Sát.
Giây tiếp theo, cả người nàng ta đột nhiên bay lên.
"A!"
Đồ Bôn đang đưa mấy miếng thịt nướng xong cuối cùng về phía Lâu Thất, Lâu Thất định đưa tay ra nhận, đột nhiên có một luồng gió tập kích đến, kèm theo tiếng thét chói tai của Tiêu Dung. Bọn họ ngẩng đầu nhìn, vừa vặn thấy Tiêu ngũ tiểu thư đang bay về hướng này.
Cả Lâu Thất và Đồ Bôn đều hoảng sợ, sau đó lập tức nhảy lên, tự mình lùi về sau hai bước. Đồ Bôn tưởng Lâu Thất đã tiếp được miếng thịt, Lâu Thất cũng nghĩ hắn sẽ tiếp tục cầm, kết quả hai người đều thu tay lại, mấy xâu thịt nướng cứ thế rơi xuống đất.
Bịch!
Mặt Tiêu ngũ tiểu thư đúng lúc hướng xuống đất, nặng nề ngã thẳng vào mấy xâu thịt kia.
Nàng ta nắm sấp thành hình chữ đại (大).
Hình tượng của Tiêu ngũ tiểu thư aaaa.
Mọi người đồng loạt che trán.
Lâu Thất trừng mắt, lại trừng mắt, mấy xâu thịt nướng kia bị ngực của Tiêu ngũ tiểu thư đè lên!
Tốt rồi, dự cảm của nàng đúng là đã linh nghiệm. Nhưng nàng đoán được kết cục, lại không đoán được quá trình a. Ai có thể ngờ, mấy xâu thịt cuối cùng lại là cho Tiêu ngũ tiểu thư aaa.
Tiêu Vọng bước nhanh tới, đỡ Tiêu Dung dậy. Ngoài hắn ra, ở đây nhiều người như vậy cũng không một ai đi qua đỡ nàng ta.
Sau khi Tiêu Dung được đỡ dậy, Lâu Tín là người đầu tiên nhịn không được "phốc" một tiếng cười vui vẻ.
Trên ngực nàng ta có vết dầu mỡ rất lớn, còn dính thêm một ít thịt, nhưng cái này cũng thôi đi, thảm nhất lại là những que xiên thịt làm bằng cành cây vót nhọn kia, bây giờ, một đoạn bị nàng ta làm gẫy, một đoạn nhỏ lại cắm trên ngực nàng ta, đầu que còn dính một miếng thịt.
Tiêu Dung hi vọng lúc này mình có thể chết đi, nàng ta khóc không ra nước mắt, toàn thân run rẩy.
Nam nhân kia đúng là ma quỷ! Sao hắn có thể đột nhiên xuất thủ đánh nàng ta bay đi chứ? Sao có thể?
Lâu Thất bị người nào đó kéo đi, còn nghe thấy hắn nói: "Nghe nói, Thất Thất rất khen ngợi thiếu gia Tiêu gia. Chờ sau khi ra ngoài, ta cũng muốn cùng nàng đến Tiêu phủ một chuyến, gặp vị thiếu gia đó, thế nào?"