Chương 358
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2291 chữ
- 2020-05-09 12:47:10
Số từ: 2286
Nguồn: Vietwriter
Phi Hoan cuối cùng cũng kêu lên thảm thiết, mười cây kim chui vào trong tay cô ta, cắm vào khớp tay, mười ngón tay của cô ta bây giờ không thể gập lại, không thể cử động, sưng lên nhanh chóng, hơn nữa lại còn sung huyết, máu màu đen, chỉ trong chớp mắt, ngón tay thon thả của Phi Hoan giống như mười cây lạp xưởng ôi thiu mốc meo, nhìn rất đáng sợ.
"A a a! Lâu Thất, ngươi muốn làm gì?" Phi Hoan kêu lên thảm thiết, nhưng cô ta không có cách nào xuống tay, dùng nội lực, kim cũng không ra, cứ kẹt chặt trong ngón tay.
Bùa chú, phần lớn dựa vào hai bàn tay, nếu như tay bị hủy hoại, bị thương, rất nhiều bùa chúa đều không dùng được. Vì thế những người học bùa chú của Tây Cương đều vô cùng coi trọng bàn tay mình, đặc biệt là thánh nữ các đời, hàng ngày đều có một quy trình bảo vệ đôi tay, không được thiếu bước nào.
Tay cô ta rất đẹp, cũng là thứ Tây Trường Ly yêu thích, hắn rất thích đôi bàn tay này vuốt ve cơ thể hắn, như vậy sẽ khiến hắn thêm hưng phấn.
Nhưng đôi tay này bây giờ đã bị hủy hoại hoàn toàn!
Cô ta hận Lâu Thất vô cùng!
Cảm nhận được ánh mắt thù hận như muốn phun lửa của cô ta, Lâu Thất vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng, tàn nhẫn, nàng nhìn Phi Hoan, lạnh nhạt nói: "Ngươi tưởng rằng chỉ có vậy thôi sao?"
Khi cô ta thi triển Khống Mộng Yểm với Trầm Sát, Lâu Thất đã không nghĩ sẽ tha cho cô ta, hơn nữa, nàng thừa nhận nàng không muốn có một cổ dẫn sinh ngày âm giờ âm tháng âm năm âm ở bên cạnh.
Vì thế, Phi Hoan không thể không chết.
Như vậy nàng ta sẽ chặt đứt hết mọi đường lui của mình, bằng mọi giá phải đi tìm được cách giải cổ khác. Dù sao thì nàng tuyệt đối không chấp nhận cách Trầm Sát ngủ với Phi Hoan.
Nguyệt và Ưng thấy Lâu Thất như vậy đều sững người.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy một Lâu Thất lạnh lùng tàn nhẫn tới vậy, sự lạnh lùng của nàng lúc này có thể sánh ngang với chủ tử. Hai người đứng đó, khí thế tăng gấp gội, khiến người ta rùng mình.
Bây giờ họ đã biết, bình thường Lâu Thất đều vẫn luôn nhường họ.
Đúng lúc Lâu Thất dứt lời, mười ngón tay của Phi Hoan bỗng nhiên sưng to lên trông thấy!
Mười ngón tay thon dài trở thành lạp xưởng, họ cảm thấy đã là cực hạn nhưng bây giờ lại vẫn tiếp tục phồng to lên! Da thịt của cô ta căng lên tới tối đa, mỏng như thể trong suốt, bên trong là những khối thịt màu đen, cảnh này khiến ai nhìn thấy cũng khiếp sợ, thần y vừa mới tỉnh lại, bây giờ lại sắp ngất đi.
Truyền Ý Huyết Chú đâu còn có thể tiếp tục thi triển? Phi Hoan cuối cùng cũng sợ hãi, cứ tiếp tục thế này hai tay cô ta sẽ không giữ được ngón tay nào! Cô ta ngẩng đầu hốt hoảng nhìn Lâu Thất: "Đế phi, đế phi, xin đế phi tha cho ta, ta không dám mơ tưởng tới đế quân nữa, ta sẽ đi thật xa có được không?"
Nguyệt và Ưng nhìn thấy Phi Hoan như vậy, trong lòng càng hổ thẹn. Người đàn bà như vậy sao có tư cách cùng Lâu Thất hưởng chung đế quân? Tới họ nhìn thấy vậy cũng cảm thấy mất mặt.
Lâu Thất dựa vào Trầm Sát, cũng mặt kệ mùi máu tanh trên y phục của hắn, nàng liếc nhìn Phi Hoan, chậm rãi nói: "Vừa rồi ngươi nói, sư phụ của ngươi quen ai đó... ở Nam Cương?"
Nàng muốn bức cung, cách nhiều vô số. Hơn nữa nếu như để nàng ta dùng những cách này, vậy thì là đối phương tự tìm đường chết.
"Cổ của đế quân thực sự không phải sư phụ của ta hạ, sư phụ của ta chỉ là nghe được tin này qua một người bạn ở Nam Cương từ nhiều năm về trước, nói rằng đế quân trúng tuyệt mệnh cổ, nhất định phải cần một thiếu nữ trong trắng sinh giờ âm ngày âm tháng âm năm âm để giải, hơn nữa thiếu nữ đó phải thiên sinh âm thể! Khi đó sư phụ ta thấy rất vui mừng vì thật trùng hợp, ta phù hợp tất cả! Vì thế bà không hề giấu ta, bà muốn ta hãy bảo vệ thân thể trong trắng của mình, tương lai hiến dâng cho đế quân!"
"Ngươi cũng chấp nhận như vậy?"
"Ta..." Phi Hoan nghiến răng, do dự một hồi, Trậm Sát đã lạnh nhạt lên tiếng: "Không cần hỏi gì nữa, bổn đế quân đã không cần cô ta nữa, cũng không cần phải nghe nhiều như vậy. Giết luôn đi là xong."
Phi Hoan lập tức kêu lên: "Người bạn Nam Cương của sư phụ ta có nói, thân thế của đế quân có liên quan tới một bí mật lớn, ta dâng hiến bản thân mình, giành được sự tín nhiệm của chàng, sau này thân thế của đế quân được tiết lộ, Tây Cương sẽ được chia phần!"
Lời vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Thân thế của đế quân...
Chia phần, chia phần gì?
Nhưng những điều này hỏi thêm nữa Phi Hoan cũng thực sự không biết.
"Người bạn Nam Cương đó là người hạ cổ cho đế quân?" Lâu Thất hỏi.
"Có lẽ không phải, sư phụ ta nói, tuyệt mệnh cổ không phải ai cũng có thể tùy tiện hạ được."
"Người bạn Nam Cương là ai?"
"Chỉ biết cũng là một nữ cổ sư, sư phụ gọi cô ta là Bạch Trùng Nữ, hình như chỉ là một biệt hiệu, nhưng ta cũng không biết cô ta tên là gì." Phi Hoan lúc này vẫn cẩn trọng nhìn tay mình.
"Sư phụ của ngươi tên là gì? Bây giờ đang ở Tây Cương sao?"
"Sư phụ của ta đúng là thánh nữ tiền nhiệm, bà tên là Phi Nguyệt, bà sống trong Điện Thánh Nữ."
Phi Hoan nói tới đây liền kêu lên: "Những gì cần nói ta đã nói hết rồi, đế phi, tay của ta..." Cô ta biết Lâu Thất chắc chắn có thể chữa khỏi tay của mình.
Nhưng cô ta còn chưa dứt lời, Trầm Sát đã giơ chân đạp bay cô ta đi, khi cơ thể cô ta bay trên không, đôi mắt Lâu Thất ánh lên ánh sáng lạnh lùng tàn nhẫn, nàng khẽ lướt nhẹ tay trong không khí, chỉ nghe liên tiếp mấy tiếng "phụt" nhẹ vang lên, mười ngón tay sưng tấy của Phi Hoan đồng thời nổ tung.
Ngón tay nổ tung sẽ như thế nào, trước đây Nguyệt, Ưng và những người khác không biết, nhưng bây giờ thì đã nhìn thấy. Có thể tưởng tượng ra mười ngón tay sưng như quả bóng thịt đột nhiên nổ bùm, chỉ còn lại mỗi gan bàn tay trơ trụi không? Mười ngón tay, dạ thịt, mạch máu, xương đều không còn chút nào, mất hết rồi.
Chỉ còn lại gan bàn tay không ngừng chảy máu, run rẩy từ gan bàn tay vào tới tim, Phi Hoan đau đớn muốn chết đi nhưng không biết tại sao cô ta không chết. Rõ ràng cú đá đó của Trầm Sát khiến tâm mạch của cô ta đứt hết, nhưng vẫn giữ lại hơi thở cho cô ta, khiến cô ta tận mắt nhìn thấy ngón tay mình nổ tung. Còn có cả vụn thịt bắn lên mặt cô ta, mặt cũng vô cùng đau đớn.
Phi Hoan chưa bao giờ tuyệt vọng như bây giờ.
"Nguyệt, đưa cô ta xuống nhà lao, để Hoa Vu Tồn nhốt cô ta mười ngày." Lâu Thất lạnh lùng nói. Nhưng trên thực tế, nàng vô cùng hài lòng với cú đá ban nãy của Trầm Sát. Cú đá đó của hắn khiến cô ta quanh quẩn bên bờ tử vong, nhưng vẫn còn một hơi thở, tiếp theo đó, cô ta sẽ phải chịu đựng sự đau đớn từ tay tới thẳng tim, đau tới mức cô ta muốn chết cũng không còn sức để chết.
Hắn và nàng đều là những người tàn nhẫn như vậy. Chỉ có điều bình thường nàng che giấu đi còn hắn thì chưa bao giờ che giấu cả.
Đang nghĩ vậy thì thấy Trầm Sát bổ sung một câu: "Trông chừng cô ta, không cho cô ta tự sát."
Hắn có thể nhìn ra, Phi Hoan vì hai bàn tay đau tới mức sắp ngất đi, Lâu Thất lần này ra tay tàn nhẫn hơn trước rất nhiều, thương tích trên tay nhất định không đơn giản.
Vì thế cảm giác đau đớn này hắn muốn Phi Hoan phải chịu đựng suốt mười ngày. Mười ngày sau, không được chữa trị cô ta chắc cũng không thể cầm cự nổi nội thương bị hắn đánh.
"Tuân lệnh!" Nguyệt liền nhấc Phi Hoan lên, dẫn cô ta ra ngoài Tam Trùng Điện.
Lúc này Lâu Thất liếc nhìn Nhị Linh, lập tức mọi sự lạnh lùng vô tình tan biến như tuyết tan chảy dưới ánh mặt trời.
Lâu Thất ngây ngô tham ăn lại xuất hiện.
"Ô kìa, rõ ràng ta định đi ăn cơm mà, mau lên, đói chết đi được!"
Ánh mắt Trầm Sát liền nhìn xuống eo nàng. Hắn vừa mới phát hiện ra nàng không đeo chiếc đai lưng đặc biệt trước đây, không có một tầng dày kia nữa, eo nàng rất nhỏ, không hề thô dẹt, mà tròn và có chút thịt, eo thon như vậy đúng là khiến đàn ông phải điên cuồng.
Lâu Thất hiểu nhầm ý hắn, cũng nhìn xuống eo mình theo hắn, nói: "Ồ, cũng may khi ta cất đai lưng đi có tiện tay cầm một ít quỷ thảo và kim độc nhét ở trên đai lưng, vừa may có thể dùng tới, có điều những thứ khác thì không có đâu."
Nếu như không mang thứ gì nàng ít nhiều sẽ cảm thấy không an toàn, phải biết là nàng dựa rất nhiều vào những thứ này.
Ưng nghe vậy bất giác đưa mắt nhìn xuống eo nàng, vừa nhìn mắt hắn có vẻ đờ ra. Eo thon, eo thon tuyệt mỹ...
Rầm một tiếng, cả người hắn bị đế quân đánh bay, bay thẳng ra khỏi Tam Trùng Điện, một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng rơi mạnh xuống đất.
Thần y lập tức nhắm mắt, quay đầu bước đi.
Huyệt câm không có ai giải cho ông ta nhưng lúc này ông ta đâu dám nhìn? Mau mau ra ngoài! Ông ta đâu dám nhìn lên người đế phi?
Lâu Thất nửa như cười đùa.
"Thị vệ trung trinh vì chủ mà chàng cũng nhẫn tâm như vậy sao."
Trầm Sát lạnh nhạt nói: "Hắn nên bình tĩnh lại."
Bên ngoài Tam Trùng Điện, Ưng chống hông đứng dậy, quay đầu nhìn lại gượng cười. Chưởng này của đế quân không hề đả thương hắn nhưng đây cũng là lần đầu tiên đế quân đánh bay hắn như vậy.
...
Dù thế nào đi nữa, tiếp tới Lâu Thất cũng có mấy ngày thảnh thơi. Đương nhiên là tương đối thảnh thơi, chí ít không cần phải ra ngoài, ngày ngày có giường ngủ.
Vốn dĩ nàng còn hơi lo lắng ngày ngày ngủ chung giường với Trầm Sát khiến hắn không kiềm chế được, vì trên danh phận hai người họ đã là phu thê. Nhưng sau đó nàng phát hiện ra rằng mình đã nghĩ ngợi quá nhiều, vì từ ngày hôm sau, Trầm Sát bận rộn tới mức không có thời gian ăn cơm cùng nàng, tối đến hắn còn phải ở lại ngự thư phòng mới xây dựng xem các thông tin gửi tới, phê tấu sớ, xử lý công việc. Không chỉ có công việc trước đây dồn lại, việc mới mỗi ngày cũng có không ít, muốn dựng nước đâu phải đơn giản.
Hàng này hắn tới tận sáng mới trở về, tắm xong mới nhẹ nhàng nằm xuống cạnh nàng, chỉ ôm nàng vào lòng, sau đó ngủ thiếp đi. Đại khái ngủ chừng hai canh giờ, khi nàng chưa tỉnh dậy hắn đã xuống giường rời đi rồi.
Lâu Thất thậm chí thấy rằng, đế vương thật khó làm, mệt quá.
Mấy ngày này nàng ăn ngon ngủ kĩ, người cũng có chút thịt. Ngoài việc tới nhà lao đi loanh quanh nàng lại tới chỗ thần y ngồi chơi.
Đương nhiên tới chỗ thần y là vì độc và cổ trên người Trầm Sát.
Nàng và Trầm Sát đều bỏ qua bí mật liên quan tới thân thế của hắn. Nhưng khi một bí mật không được coi trọng, nói sẽ mất định uy lực bạo phát không xác định.
"Hiện nay đế quân đã tìm được một nửa thuốc dẫn, nhưng vẫn còn thiếu năm loại, thời gian đã không còn nhiều, đế phi, về tuyệt mệnh cổ, đế phi có ý tưởng gì không?"
Từ sau vụ việc của Phi Hoan, Trầm Sát liền triệu hồi toàn bộ những người đi tìm âm nữ về, đồn sức đi tìm năm loại thuốc dẫn còn lại.