Chương 377
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 1527 chữ
- 2020-05-09 12:47:16
Số từ: 1522
Nguồn: Vietwriter
Lâu Thất kẽ cười: "Thật có lỗi, chủ tử nhà ta không thích ta nhận đồ của nam nhân khác." Thời đại này không có từ bạn trai, mà lúc này nàng cũng không muốn bại lộ thân phận mình, chủ tử là một danh từ tốt nhất để che giấu, đối với nàng mà nói chẳng qua cũng chỉ là một cách xưng hô.
Thế nhưng, lời này của nàng lại làm kẻ khác có chút hiểu lầm.
Chí ít, nam nhân này cho rằng nàng là thị nữ của một nam nhân nào đó.
"U U!" Thân hình Lâu Thất ở giữa không trung, kêu một tiếng. Bé con Tử Vân Hồ U U này tựa như bị đứt xích, lập tức vọt thẳng lên, chân Lâu Thất nhẹ nhàng điểm lên lưng nó, mượn lực đẩy thân thể về phía bảo bối kia. Hiện giờ nàng cũng không hẳn cần thứ này, thế nhưng đã đến một chuyến mà không tranh giành một phen thì thật là trái với thói quen của nàng. Huống hồ thứ này khiến nàng có một loại trực giác cực kì mãnh liệt, nhất định đây là món đồ vô cùng tốt, nói không chừng về sau nàng cũng sẽ dùng tới.
"Tránh ra."
Một lực lượng nhu hòa mà kinh người ép qua, Lâu Thất thấy động tác của mình nhất thời bị đè ép xuống, nam nhân kia không biết đã đến sau lưng nàng từ bao giờ, thật thong dong mà đưa một ngón tay lên trên đỉnh đầu nàng, ngón tay thon dài đang muốn nhấc viên "Kim Tàm Đậu" tinh xảo kì lạ kia lên, Lâu Thất thấy không xong, bả vai dùng sức đẩy lên, bả vai nàng đẩy trúng ngay cánh tay hắn, khiến tay hắn bị hất ra.
Bên kia, Thiên Ảnh khổ sở bị hai gã thị vệ ngăn cản vừa liếc nhìn sang, trong lòng liền thầm hô một tiếng không tốt.
Góc nhìn của hắn không thích hợp, nhìn sang thật giống như cánh tay nam nhân kia đang ôm lấy bả vai Lâu Thất.
Trong lòng Thiên Ảnh quýnh quáng, lập tức phóng về phía bên kia, thế nhưng hai gã thị vệ không chỉ có nội lực thâm hậu, ngay cả kiếm pháp cũng quỷ dị khó lường, hai chọi một, hắn có thể triến đấu đến bây giờ vẫn chưa thua là tốt lắm rồi, căn bản không cách nào đột phá vòng vây.
Mà ngay lúc hắn đang nóng ruột, Lâu Thất đột nhiên nhào qua phía thạch bích, tóc dài vung lên, bọc lấy "Kim Tàm Đậu", trong không trung vẽ lên một đường cong, ôm lấy vật kia hất đến bên miệng mình, khẽ cắn, hoàn mĩ!
"Nữ nhân..."
Lâu Thất quay đầu, nhíu mày nhìn về phía hắn, có phải ý ngươi là đồ nữ nhân dùng dinh dưỡng nuôi tóc không nuôi não (1) không? Để ta cho ngươi mở mang đầu óc về tác dụng của tóc dài!Tóc cũng chính là loại roi Lâu Thất quen dùng, chính là quen thuộc với lực đạo, cách dùng, nên mới có thể một lần liền thành công.
(1) Ý chỉ ngực to không não.
Hàm răng trắng muốt của nàng khẽ cắn Kim Tàm Đậu, hết sức đắc ý. Nam nhân kia từ trước tới nay chưa từng gặp qua nữ nhân nào có thể ở trước mặt mình tỏ vẻ tùy ý khoe khoang như vậy, ngẩn cả người ra.
"U U!"
Thấy chủ nhân của mình lấy được đồ vật, U U hưng phấn không thôi, liền nhảy về phía miệng Lâu Thất muốn cắn lấy. Nó muốn ăn vật kia, nó muốn ăn!
Lâu Thất lại bị động tác này của nó làm cả kinh, mũi chân điểm trên cây, nghiêng người tránh ra. Thật không ngờ vừa nghiêng một cái, bả vai của nàng liền đụng phải thạch bích, còn không đợi nàng kịp phản ứng, thạch bích đột nhiên mở ra, nàng không thu thế được, cả người liền ngã vào bên trong.
Ánh mắt nam nhân lóe lên, duỗi tay nắm lấy bả vai nàng, nhưng không ngờ động khẩu âm u này tựa như có lực hút mạnh mẽ vô cùng, khiến hắn cũng bị hút vào!
Lâu Thất trừng lớn hai mắt, vừa rồi bởi vì nàng hoàn toàn theo bản năng khẽ cắn, vốn Kim Tàm Đậu ban đầu bị nàng kẹp giữa hàm răng bị cắn trúng, có thứ gì văng ra, bắn vào cổ họng nàng, nàng căn bản không khống chế được, nuốt thẳng xuống.
Thế nhưng lúc này chẳng thế chú ý được chuyện này nữa, bởi nam nhân kia cũng đã cùng nàng nhanh chóng rơi xuống.
"Đế Phi!"
"Cô nương!"
"Gia!"
Vừa lúc Trần Thập và Lâu Tín mang theo đám người Ấn Dao Phong chạy đến, vừa hay nhìn thấy cảnh này, tiếng của hai người bọn họ đè lấp tiếng gọi Đế Phi của Thiên Ảnh. Bất quá lúc này, hai gã thị vệ cũng đều vội vã gọi chủ tử của bọn hắn, cũng không nghe được bọn họ nói cái gì.
Cả đám người nào còn để ý gì đánh đấm, chỉ vội chạy đến chỗ thạch bích, thế nhưng thạch bích sau khi hút Lâu Thất cùng nam nhân vào liền lập tức đóng lại, cũng không biết trước đó Lâu Thất đụng tới nơi nào, cả đám người thế mà tìm không ra cơ quan.
Mặt đất phủ đầy thi thể côn trùng, nhiều côn trùng thế này, mùi vị chắc chắn chẳng tốt đi đâu được, nhưng bây giờ chẳng ai để ý đến điểm này, một lòng chỉ muốn phá vỡ thạch bích.
...
Sau khi rơi vào, Lâu Thất liền biết cái động này có bao nhiêu ngoằn ngoèo, địa thế cao thấp chuyển ngoặt nông sâu bất đồng mà hình thành nên lực hút tự nhiên, tóm lại lực hút quá lớn không thể chống lại.
Thế nhưng nàng thật không ngờ nam nhân kia cũng rơi vào theo nàng, lúc đầu nàng vốn muốn bình tĩnh lại để quan sát kỹ, thế nhưng khi nhìn thấy hắn cũng ngã vào theo, nàng lập tức hoảng hốt kêu lên.
"A a a! A..."
Tiếng kêu của nàng tuyệt đối mang lực xuyên thấu cực mạnh, nam nhân nhíu mày, bình tĩnh nói một câu: "Cô nương có thể ngậm miệng lại không?"
"Rất khó... A a a!"
Nam nhân chà xát bên hông một cái, trước mắt Lâu Thất đột nhiên sáng lên, phát hiện nguồn sáng kia vậy mà đến từ thắt lưng của nam nhân! Đến thắt lưng mang trên người cũng có thể phát sáng, không biết là làm từ khoáng thạch gì.
Trong lòng Lâu Thất không nhịn được oán thầm, người này rốt cuộc là ai? Phung phí như thế? Đến thắt lưng còn phát sáng được.
Phía sau có tảng đá nhô lên, cứ đụng vào thế này không thể không bầm tím một mảng lớn, ánh mắt nam nhân lóe lên, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, vượt qua nàng, Lâu Thất rơi xuống, vừa vặn nằm ngay trên lưng hắn, tay hắn vỗ xuống hòn đá kia một cái, tay kia nắm lấy cánh tay nàng, kéo theo nàng tránh khỏi tảng đá.
Địa hình thay đổi rất nhanh, hai người rơi xuống đất, trước mặt là một con đường dài hẹp, chỉ có thể một người đi qua.
Dưới chân là một mảng đá vụn, không một ngọn cỏ.
Lâu Thất nuốt xong tiếng a cuối cùng xuống họng, vừa nhìn lên trên, miệng lại bắt đầu mở ra: "Xong rồi xong rồi, cao thế này, làm sao lên được?"
"Cô sợ thật sao?"
"Chẳng lẽ không?"
"Nhìn qua có vẻ giả tạo." Nam nhân liếc nhìn nàng, đi về phía con đường nhỏ, "Cô đi không?"
"Đi chứ đi chứ, không lẽ một mình ta ở chỗ này chờ chết sao." Lâu Thất lập tức đi theo, theo sau nam nhân hỏi: "Tôn tính đại danh công tử là?"
"Hách Liên."
Hách Liên? Đây là một họ kép?! "Vậy còn đại danh?"
Hắn bỗng đứng lại, Lâu Thất không ngờ hắn lại đột nhiên dừng lại, "bộp" một cái liền đụng phải lưng hắn. Đây là lần thứ hai nàng đụng vào lưng hắn, nàng nhịn không được lúng túng sờ sờ mũi.
"Lưng Hách Liên công tử chắc thật đấy."
Lời gì thế này?
Hắn nhịn không được hỏi: "Đụng đau cô rồi?"
"Có chút."
Hắn nhẹ giọng cười một tiếng. "Cô nương muốn hỏi tên ta, phải chăng cũng nên nói tên cho ta biết?"
"Lâu Thất."
"Hách Liên Quyết." Hắn vừa bước về phía trước, vừa nói: "Cô là người của Lâu gia?"
Lâu Thất trợn trắng mắt, sao mỗi người sau khi nghe thấy tên của nàng đều sẽ hỏi nàng có phải người Lâu gia không? Đang định nói, Hách Liên Quyết đột nhiên lại đứng lại.
Bộp.
Nàng đụng trúng lưng hắn lần thứ ba.