Chương 397
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2367 chữ
- 2020-05-09 12:47:22
Số từ: 2362
Nguồn: Vietwriter
Ngoài cửa phòng có bốn thiếu nữ đứng canh gác, từng người từng người đều ăn mặc rất xinh đẹp, ánh đèn như làm tăng thêm vẻ kiều diễm của họ, trẻ nhất mới chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, còn người lớn nhất cũng chưa qua mười tám. Cô nào cũng cầm tới rất nhiều đồ vật, mặt mày có chút e thẹn cùng một chút hoan hỉ, có một cô đang cùng thủ vệ Thiên Nhất nói gì đó.
Thiên Nhất lắc đầu tiếp nhận thì bỗng thấy được Lâu Thất hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
" Đế Phi."
Mấy cô đều quay đầu lại, nhìn thấy Lâu Thất thì đều có vẻ mặt khác thường.
Lâu Thất mặc áo phông và quần bò bó sát thật sự rất bắt mắt, nếu không phải Trầm Sát đang hôn mê chắc chắn sẽ không để nàng mặc như vậy ra ngoài.
Ngoại trừ kiện y phục trên người, các cô còn nhìn đến tướng mạo của Lâu Thất, nàng tuy là dung mạo bất phàm, cũng có người vì ghen tị mà không nguyện ý thừa nhận nàng lớn lên so với các cô thì có đẹp hơn, trái lại sẽ vì trang phục kì quái của nàng mà xem nhẹ nhan sắc của nàng, cho rằng nàng chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Thành chủ bởi vì vẫn chưa xây xong, cũng chỉ có thể tìm vài thị nữ đến quét dọn nơi đây, các cô ngày thường cũng biết sắp xếp công việc, như là cắm thêm hoa, treo rèm lên, thay hoa,...
Những người ở Trâu Lễ cho rằng nếu thật sự Lâu Thất có ở lại đây, tự nhiên sẽ mang theo người của mình tới, đến lúc đó những thị nữ đó sẽ do nàng ta tự mình chọn lựa an bài, cho nên chỉ chọn ra vài người trông thông minh chăm chỉ, còn các cô nghĩ gì thị họ không rảnh để chú ý.
Những người này hiện giờ đã giao lại cho quản gia, quản gia sau khi biết Trầm Sát và Lâu Thất có qua lại với nhau thì không dám sơ suất, chanh chóng gọi người tới hầu hạ.
Có điều, Lâu Thất nhìn thấy những người này nhíu mày, nàng cảm thấy có chút mới lạ.
Tại Cửu Tiêu Điện, các thị nữ không có cách nào tới gần tẩm điện nơi Trầm Sát đang nghỉ ngơi, tình cảnh lúc này là lần đầu nàng thấy được.
" Đây là sao?" Nàng không phải là không nhìn ra sự lúng túng nơi đáy mắt của Thiên Nhất.
" Bẩm Đế Phi, những thị nữ này đến để hầu hạ Đế Quân thay y phục..." Thiên nhất cúi đầu.
Lâu Thất thoáng cái đã tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Trầm Sát nằm trên giường, một đám thiếu nữ vây quanh, người thì tháo đai lưng, người thì kéo mở vạt áo của hắn, người lại tìm đến lưng quần của hắn,...
Dừng lại!
" Đế Quân không thích có những người này chăm sóc, ngươi có biết không?" Nàng vừa liếc nhìn Thiên Nhất vừa bước tới bậc thềm.
Thiên Nhất vẫn không nói gì, đứng cạnh hắn là thị nữ lúc nãy cùng hắn nói chuyện liền dịu dàng lên tiếng: "Đế Phi nương nương, nô tỳ là Hồng Hà, không phải nói Đế Quân đang mệt sao? Chúng nô tỳ đã chuẩn bị nước để Đế Quân rửa mặt, những chuyện này không phải nên do Đế Phi đến làm, thân thể người rất tôn quý mà."
Lâu Thất nhíu mày nhìn vị thiếu nữ này, lời nói này quả là... rất có đạo lý, ở thế giới này, những người quyền quý ai mà không có thị nữ, việc lau mặt thay quần áo này quả thật là do thị nữ đến hầu hạ, nhất là khi chủ tử cảm thấy không thoải mái.
" Không cần nữa, các ngươi có thể lui xuống nghỉ ngơi rồi."
Vị thị nữ ấy cứ tưởng rằng mình nói những câu đó thì sẽ được tới tẩm thất hầu hạ Đế Quân, lại không ngờ tới Lâu Thất vậy mà lại từ chối, không khỏi ngẩn ra.
Cô ta muốn truyền tin ra ngoài, có người nói Lâu Thất là trẻ mồ côi được Đế Quân nhặt về, bản thân không hề có bối cảnh, xem ra đúng là như vậy.
Xuất thân bình dân hoặc có thể là dân nghèo, chắc chắn không quen với việc có thị nữ theo hầu.
Sự phô trương như những người quyền quý một chút cũng không có, ở một phương diện khác mà nói thì có chút mất mặt, vị thị nữ này lúc này liền xem thường Lâu Thất.
" Đế Phi, người cứ để chúng nô tỳ hầu hạ Đế Quân đi, Đế Phi người cũng nên đi rửa mặt chải đầu một lát, liền để Tiếu Anh đưa người đi rửa mặt thôi, nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ Đế Quân chu đáo."
Lâu Thất dừng một chút rồi đẩy cửa ra: " Đưa đồ vào đi."
Đám thị nữ cho rằng thật sự để các cô tiến vào hầu hạ, nhất thời lộ vẻ mặt vui mừng, nối đuôi nhau theo Lâu Thất đi vào, lấp tức hướng tới đại sáng mà đi.
" Đứng lại, đồ để lại, các người có thể ra ngoài rồi."
Lời của Lâu Thất làm các cô ngớ ra:" Đế Phi?"
Hồng Hà nghe nói Đế Quân tuấn tú vô song, tuy rằng có chút tiếng ác, nhưng các cô lại cảm thấy, đây cũng là bản lĩnh, nam nhân cường đại cho dù có như thế nào cũng khiến cho người người tôn thờ sùng bái.
Biết được tính toán của Lâu Thất các cô có chút thất vọng, thành chủ là nữ nhân, làm gì có chuyện các cô nắm được ước mong giàu sang phú quý. Tới Cửu Tiêu điện nói không chừng còn có thế cố gắng đi lên, làm một nữ quan, đây là phủ thành chủ, các cô cả đời chỉ có thể làm thị nữ, Lâu Thất nhất định nhất quyết ở đây, các cô còn có thể làm gì?
Bây giờ khó khăn lắm Đế Quân mới tới, nếu như các cô không thể tới hầu hạ Đế Quân, chỉ sợ không thể cùng hắn một đêm chi ân, chỉ cần Đế Quân thích, mở miệng muốn các cô đến Cửu Tiêu điện còn sợ về sau không có cơ hội ư?
Các cô đều nghĩ giống rất nhiều người khác, các cô đều không tin Đế Quân chỉ cần một nữ nhân, đa số mọi người đều đợi, đợi đến ngày sự nhiệt tình của Đế Quân với Lâu Thất không còn, họ tin rằng nhiều nhất cũng không quá nửa năm.
Phải biết rằng, đàn ông đều có mới nới cũ.
Lâu Thất lười cùng các cô nói nhảm, dùng khí thế áp chế khiến mặt các cô thoáng cái trắng bệch.
" Ra ngoài!"
Đám thị nữ đều vội vàng để đồ xuống, xoay mình ra cửa, Hồng Hà đang cầm một kiện ý phục, cắn môi dưới, lại không đi ra, cô ta nhìn Lâu Thất:" Đế Phi, nô tỳ ngửi thấy mùi máu tanh, Đế Quân có phải là đang bị thương?"
Khứu giác của cô ta từ nhỏ đã tốt hơn so với những người khác, vừa nãy bước vào liền ngửi thấy mùi máu tanh, lại thêm Thiên Nhất trước đó có dặn dò cần xe ngựa, muốn các cô chuẩn bị một bộ y phục nam và một bộ y phục nữ mới. Bây giờ Lâu Thất khỏe mạnh đứng nơi đây, nhưng y phục kỳ quái, muốn đổi thường y cũng là chuyện thường tình, Đế Quân lại một mực ở trong phòng, không gặp người khác, không hề nghe thấy động tĩnh gì, điều này khẳn định rằng hắn đang bị thương.
Hồng Hà cũng không đem suy đoán này nói với các thị nữ khác, bây giờ thấy họ đều đi rồi, chỉ còn lại mình cô ta, tự nhiên càng không nguyện ý bỏ qua cơ hội này, chăm sóc Đế Quân lúc đang bị thương có thể càng dễ khiến Đế Quân yêu thích.
Cô ta thế nhưng lại không phát hiện, Lâu Thất sau khi nghe cô ta nói thì hai nhíu lại.
" Mùi máu, khi ta đến tháng mà ngươi cũng có thể ngửi thấy được, mũi ngươi quả là còn thính hơn chó đó."
" Tới tháng?"
Hồng Hà nhất thời đỏ bừng mặt.
" Đế Phi nếu thân thể đã không tiện, liền nên sớm đi nghỉ, nô tỳ sẽ ở đâu hầu hạ tốt cho Đế Quân."
" Thiên Nhất." Lâu Thất không để ý đến cô ta, gọi Thiên Nhất vào, " Đưa cô ta đi, trông chừng cho kĩ."
" Vâng!"
Thiên Nhất tuy không hiểu vì sao lại phải trông chừng một thị nữ, nhưng vẫn lập tức đưa cô ta ra ngoài.
Hồng Hà liền kêu lên:" Đế Phi, người tại sao..."
Thiên Nhất lập tức điểm á huyệt của cô ta, đáng chết, vậy mà lại dám lớn tiếng ầm ĩ.
Thanh âm ấy quả thực đã đánh thức Trầm Sát.
" Chàng tỉnh rồi?"
Lâu Thất vừa lên tiếng đã bị hắn ôm lấy, nàng nhíu mày, không ngờ hắn bị nội thương, hao tổn nội lực, vậy mà động tác vẫn nhanh như vậy.
Trầm Sát mớ mắt liền có thể nhìn thấy nàng trong lòng liên buông lỏng.
Mặc dù hắn xác định sau khi từ bỏ Hách Liên Quyết bản thân mới thả lỏng, dẫn đến thổ huyết mà ngất,nhưng trong lòng vẫn có chút không yên, bây giờ mới yên tâm.
" Đây là phủ ở Thất thành?" Trầm Sát thoáng cái đã có thể nhìn ra.
Lâu Thất gật đầu, thấy hắn nhớ ra liền đưa tay đỡ hắn dậy.
Trầm Sát nhìn chậu đồng bên cạnh, chợt nói:" Thất Thất là muốn thay bổn Đế Quân lau người sao?" Nói rồi hắn liền bắt đầu cởi đai lưng.
"Chàng làm gì vậy?"
" Bổn Đế Quân một đêm thúc ngựa chạy như bay, giết hàng trăm người, một thân bụi bẩn, nàng không phải là muốn lau ư?" Hắn nói, tay cũng không hề dừng lai, vậy mà thoáng cái đã cởi hết đồ chỉ để chừa lại tiết khố, để lộ ra đường cong cường tráng.
Lâu Thất là từ hiện đại đến, nam nhân lõa thể đếu đã thấy qua, đừng nói là chỉ để trần thân trên, nhưng Trầm Sát dáng người vô cùng đẹp, là loại hình nhiều một chút thì quá cường tráng, thiếu một chút lại gầy nhom, cường tráng hơn một chút thì lại thành kẻ cơ bắp, mà yếu hơn một phân thì lại không đủ đẻ có một vóc dáng hoàn hảo, công thêm hắn vô cùng có khí chất, vậy nên càng tăng thêm vài phần khí chất nam nhân, khiên tim nàng đập nhanh hơn, mắt có chút nóng lên.
"Lưu manh."
Lâu Thất không dám tin lời nói thẹn thùng ấy là do nàng phát ra.
" Ta với nàng vốn là phu thê mà." Trầm Sát nhắc nhở nàng.
Lâu Thất bĩu môi không thèm thảo luận vấn đề này với hắn, nhưng vẫn vắt khăn mặt đưa cho hắn.
" Nàng giúp ta đi."
Nàng xem thường nhìn hắn, nhưng nhớ đến khi nghe thấy tin hắn vì nàng mà chạy như bay suốt đếm không màng đến nguy hiểm để rồi xảy ra chuyện, nàng lại mềm lòng.
Động tác cũng nhẹ nhàng hơn, lau qua mặt cho hắn, nét cương nghị lạnh lùng khiến tim nàng đập càng nhanh hơn, Lâu Thất cảm thấy qua đêm nay, nàng cũng có them vài phần gì đó với hắn, không còn được tỉnh táo như trước nữa.
Sau khi lau sạch mặt và tay hắn, nàng giặt sạch rồi vắt khăn một lần nữa, ném cho hắn:" Tự mình lau sạch." Nàng đứng lên," Ta đi tắm rửa thay y phục."
Vừa nhắc tới, Trầm Sát liền híp mắt:" Mau quay lại đấy."
Sau khi trở lại, hắn còn muốn tính nợ với nàng.
Lâu Thất lại không nghe ra ý tứ của hắn, vẫn chầm chậm gật đầu," Sẽ quay lại nhanh thôi, ta còn muốn nói về vết thương của chàng."
Thấy nàng ra khỏi cửa, Trầm Sát liền sầm xuống.
Vết thương của hắn? Không, đây là chuyện nhỏ thôi.
Đợi Lâu Thất cả người sạch sẽ quay lại phòng,Trầm Sát cũng đã thay một bộ y phục, đang dựa trên giường, trầm mặc nhìn một cái túi.
Cái túi chính là Lâu Thất đem về, trước đó thuận tiện đặt trên giường.
Nàng bỗng có chút hồi hộp, cuối cùng đã hiểu ra hắn bảo nàng nhanh chóng quay lại là có ý gì, ban nãy sao nàng lại không nghĩ đến chứ!
" Nếu không thì chàng nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì để mai lại nói..." Lâu Thất nói rồi liền muốn lui ra ngoài.
Tiếng gió khẽ vang lên, Trầm Sát đã đến bên cạnh nàng, thoáng cái đã giam nàng vào lồng ngực, đè lên cây cột bên cạnh. Hắn nhấc một tay lên nâng cằm nàng, ép nàng nhìn hắn.
Lâu Thất nhìn vào mắt hắn, sâu trong sự tăm tối kia có một ngọn lửa đang cháy khiến lòng người run lên.
" Nàng không phải muốn giải thích với bổn Đế Quân sao?"
Lâu Thất ngày trước không thích sự bá đạo này, nhưng nhìn thấy hắn như vậy, nàng thế nhưng lại có chút chột dạ.
" Cho dù thế nào thì ta cũng quay lại rồi." Lâu Thất nháy mắt.
Trước đây hắn không hề hỏi nàng làm thế nào tới, tới từ đâu, nhưng lần này làm hắn có chút sợ hãi. Nàng vậy mà lại có thể rời đi.