• 1,928

Chương 458


Số từ: 2433
Nguồn: Vietwriter
Thật sự không biết tại sao hai người này lại ấu trí như vậy.
Vừa nghe nàng nói như vậy, Trầm Sát liền mím môi quay mặt sang chỗ khác.
Lâu Thất nhìn Lâu Hoan Thiên, ánh mắt của hắn sáng như đốm lửa, hơn nữa còn thấp thoáng có hơi nước, hắn giấu hết mọi sự kích động đi. Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Lâu Thất liền biết lần này về nhà, hắn đã xác định được thân phận của nàng.
Chỉ có điều nếu đã xác định được thân phận của nàng, vị mẫu thân ruột kia của nàng cũng nên tới cùng hắn mới phải, dù sao cũng là đứa con gái đã thất lạc gần hai mươi lăm, chẳng lẽ không nhớ chút nào sao?
Thế nhưng vẫn chỉ có mình Lâu Hoan Thiên tới. Nói không thất vọng là giả, nhưng từ trước tới nay nàng cũng lạnh lùng quen rồi, hơn nữa lại không có tình cảm gì với vị mẫu thân ruột kia, lúc nàng bị ôm đi cũng mới chỉ hai tuổi tính cả tuổi mụ, có thể nhớ được cái gì chứ.
Nàng có thể nhìn ra được, tình cảm của Lâu Hoan Thiên là thật, hơn nữa hắn còn gầy hơn một chút so với lúc trước, chắc là do đi gấp không được ăn uống tử tế.
Nàng chủ động giang hai cánh tay ra:
Ca ca.

Lâu Hoan Thiên bỗng cười lên, ôm lấy nàng vào lòng thật chặt, hít một hơi thật sâu rồi nói:
Tiểu Thất, muội thật sự là Tiểu Thất của ca ca.

Mẫu thân của hắn dùng vu pháp giấu một chút hồn tức của Tiểu Thất vào trong chuông Hồn Tức, lần này hắn mang tóc của Lâu Thất tới gần chuông Hồn Tức, cái chuông đó không có gió cũng tự vang, chính là vì có cảm ứng. Điều này chứng minh Lâu Thất chính là Tiểu Thất, Tiểu Thất của hắn.
Mặc dù lần trước hắn đã nhận định nàng chính là Tiểu Thất rồi, nhưng lúc này có căn cứ xác thực vẫn khiến hắn phải kích động một lần nữa.

Ca ca.
Sống mũi của Lâu Thất cũng cay cay, đưa tay ôm lấy lưng hắn.
Trầm Sát đứng một bên nhìn hai người ôm nhau thật chặt, thấy thế nào cũng không vừa mắt. Ánh mắt của hắn dừng lại trên cánh tay người đàn ông đang ôm lấy eo của Lâu Thất, trong lòng hắn chỉ có một ý muốn, đó là rút Ẩm Huyết Kiếm ra chặt đứt cánh tay đó cho xong!
Nhưng lần này là Lâu Thất chủ động, nếu hắn làm như vậy thật, phỏng chừng nàng lại sẽ lại cãi nhau với hắn, hắn chỉ sợ nàng lại muốn rời đi.
Hắn nhịn.
Tiểu Trù và Nhị Linh đứng bên cạnh thấy thế cũng kinh hãi không thôi.
Đầu tiên là vì nam tử tuấn mĩ hơn người này lại là đại ca của Đế Phi, thứ hai là vì gân xanh đang nổi đầy trên trán Đế Quân, cả hàm răng đang nghiến chặt kia nữa.
Tay phải của hắn đã cầm vào chuôi kiếm, dáng vẻ như nhìn thấy kẻ thù, khiến hai người đều sợ hắn không nhịn được mà thật sự rút kiếm ra chĩa về phía huynh trưởng của Đế Phi.
Đế Quân, nhịn một chút đi mà!

Tiểu Thất, Tiểu Thất, rốt cuộc sau này ca ca cũng không còn là người cô độc nữa, ca ca có muội!
Lâu Hoan Thiên nói những lời này bằng giọng nói có chút nghẹn ngào.
Lâu Thất nghe vậy thì nhíu mày, nàng không nhịn được hỏi:
Chẳng lẽ trước kia ca ca cũng chỉ có một mình sao?

Cuộc nói chuyện lần trước khiến nàng hiểu rằng hắn sống cũng không tốt lắm. Bây giờ nhìn bề ngoài thì Lâu gia rất rạng rỡ, nhưng bên trong lại đã mục nát, muốn làm thiếu chủ của Lâu gia đương nhiên là phải tốn sức rồi. Hơn nữa, xem ra bây giờ còn có người đang bàn tán về thân phận của hắn, chắc chắn hắn ở Lâu gia cũng rất vất vả, nếu không cũng sẽ không có những hành động ngầm dứt khoát để kéo thế lực ra khỏi Lâu gia, lại thành lập Hội Hoa Thập Tam Lầu.
Nhưng chẳng phải hắn có mẫu thân sao?
Mẫu thân là người của Bạch Vu Tộc gì đó mà, có thể chế ra chuông Hồn Tức, ít nhiều gì cũng có chút bản lãnh, chẳng lẽ bà ấy không giúp đỡ sao?
Lâu Hoan Thiên nở nụ cười khẽ, trong tiếng cười ấy mang theo bất đắc dĩ và tự giễu:
Đúng vậy, trước kia ca ca chỉ có một mình, nhưng sau này thì có Tiểu Thất rồi, lần này ca ca tới là để dẫn Tiểu Thất về…
Hắn vừa nói vừa đưa một tay lên áp vào khuôn mặt như bạch ngọc của Lâu Thất, ánh mắt hắn nhìn nàng nòng bỏng mà tha thiết.
Thực sự không thể nhịn được nữa!

Rút móng chó của người lại!

Một tay Trầm Sát đánh vào vai hắn, đồng thời một tay kia kéo Lâu Thất ra khỏi ngực của hắn, dùng tay lau khuôn mặt nàng thật mạnh, vẻ mặt giận dữ.

Chàng làm cái gì thế!
Lâu Thất trừng mắt lên:
Đau đau đau!
Ngón tay, lòng bàn tay của hắn đều có vết chai thô ráp, hắn ra sức chà như vậy, chẳng khác nào mài một lớp da của nàng ra.

Ai cho hắn sờ vào mặt nàng!
Thấy khuôn mặt nàng bị hắn chà đỏ cả lên, Trầm Sát mới ngừng tay. Hắn vuốt nhẹ mấy cái, hơi có chút chột dạ.

Đó là ca ca của ta, ca ca ruột.
Lâu Thất cũng không biết phải giận hay cười. Cứ ghen đi, ghen tiếp đi, hắn đúng là càng ngày càng dấn sâu vào con đường ghen tuông này rồi!
Trầm Sát quắc mắt nhìn Lâu Hoan Thiên, hừ lạnh một tiếng:
Cho dù là huynh muội ruột thịt cũng không thể thân thiết như thế được, nghe nói còn có quy củ nam nữ lên bảy tuổi là không được ngồi chung bàn nữa, hai người đều đã trưởng thành, phải tránh để người ta khỏi nói lung tung!

Tiểu Trù ở một bên không khỏi gật đầu một cái, Đế Quân nói thật có lí. Vừa nãy quả thật Lâu thiếu chủ và Đế Phi đã thân mật quá mức rồi, các nàng thấy còn đỏ mặt.
Lâu Thất còn chưa nói, Lâu Hoan Thiên đã nhướng mày nói:
Ngươi có muốn là em rể của bổn thiếu chủ không? Tình cảm giữa hai huynh muội chúng ta rất sâu nặng, thân mật thì làm sao? Nào, Tiểu Thất, ca ca hôn trán muội một cái.


Ngươi cứ thử xem.
Khí lạnh trên người Trầm Sát tỏa ra bốn phía.
Lâu Hoan Thiên nắm chặt lấy quả đấm, giơ lên không trung:
Vẫn phải đánh một trận đúng không?

Khó khăn lắm hắn mới tìm được muội muội bảo bối của mình, ở trong lòng hắn, nàng vẫn là bộ dáng tinh xảo hồi nhỏ. Những năm qua hắn vẫn luôn nghĩ, nếu hắn có thể lớn lên cùng muội muội, chắc là hai huynh muội sẽ thân thiết lắm. Hắn muốn làm chỗ dựa cho nàng, nếu nàng có chuyện phiền lòng, hắn có thể ngồi ở mép giường dỗ nàng vui vẻ, vui vẻ rồi thì dỗ nàng đi ngủ, thật là ấm áp.
Những chuyện này cũng không có cơ hội làm, bây giờ tìm lại được, cho dù có phải nàng đã trưởng thành rồi hay không, hắn vẫn cứ thích gần gũi với nàng đấy, rồi sao?

Ngươi đừng tưởng ngươi là huynh trưởng của Thất Thất thì bổn Đế Quân không dám giết ngươi.


Ngươi dám giết anh vợ à?
Lâu Hoan Thiên kêu lên:
Tiểu Thất, trượng phu như vậy cần làm gì nữa! Đi về với ca ca, ca ca tìm một thiếu chủ anh tuấn của một đại gia tộc cho muội, ca ca có một người bạn tốt, bộ dạng không kém gì người này, về rồi ca ca sẽ dẫn hắn…

Một chưởng bay về phía hắn.

Ê! Hai người đủ rồi nha!

Lâu Thất thấy hai người đó chạy ra vườn hoa rồi nhảy vào đánh nhau ngay lập tức. Các chưởng lực đánh rụng vô số lá cây xoay tròn rồi rơi xuống, hai người đã đánh gần mười chiêu rồi.
Nàng dậm chân, tức giận xoay người, ngược lại thấy Nguyệt vệ đứng ở bên cạnh rất vui vẻ.

Nguyệt vệ rảnh rỗi như thế thì giúp ta tìm một vài thứ đi, ngay bây giờ!

Nguyệt trầm mặc, đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà.

Đế Phi muốn là gì?

Lâu Thất liếc nhìn hai nam nhân ấu trí đang đánh nhau rất hùng hổ kia:
Nhị Linh, mang giấy bút tới.
Nàng cần rất nhiều thứ, nếu chỉ nói một lần e rằng hắn sẽ không nhớ được.
Còn hai người kia, cứ để bọn họ đánh cho thỏa thích đi!
Lúc Thúc Trọng Châu trở về, Lâu Thất không ở trong vườn hoa, một nam tử với vóc người cao to nằm trên mặt đất, tóc tai bù xù, hai con mắt đen sì thành một vòng tròn, khuôn mặt sưng lên, khóe miệng còn chảy máu, vừa thở hồng hộc vừa mắng Trầm Sát.

Tên họ Trầm kia! Đồ biến thái! Võ công tăng lên mà không nói một tiếng nào, có thắng cũng chẳng vẻ vang gì!


Xì.
Nghe vậy, Thúc Trọng Châu cười chế nhạo một tiếng, rồi mới nhìn thấy Trầm Sát đứng dưới một nhành cây cách đó không xa. Hắn nhìn người trên mặt đất, nói lạnh lùng:
Tài không bằng người khác còn nói nhảm nhiều.

Một bàn tay chắp đằng sau lưng của hắn giật giật. Võ công của tên Lâu Hoan Thiên này quả nhiên là cao cường, nếu không phải công lực hiện tại của hắn tăng mạnh, nói không chừng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn ta, sao có thể đánh cho hắn thảm thế này được. Vừa rồi hai người đấm hai cánh tay vào nhau, đến giờ tay hắn còn đang tê tê.
Cũng được coi là một đối thủ.
Đáng tiếc vẫn kém hắn.

Có chuyện gì xảy ra vậy?
Thúc Trọng Châu xoay người hỏi Tiểu Trù:
Đế Phi nương nương của các ngươi đâu?

Tiểu Trù bất đắc dĩ chỉ vào gian phòng cách đó không xa:
Đế Phi ở bên kia, không cho ai tới cả.

Vừa rồi Nguyệt vệ chuẩn bị xong những thứ Lâu Thất cần, nàng ra ngoài nhìn một lượt, thấy Đế Quân và Lâu thiếu chủ vẫn còn chưa đánh đủ, khuôn mặt của nàng đen kịt lại, sai người mang những thứ đó vào phòng, hơn nữa còn ra lệnh không ai được quấy rầy nàng.
Chính bởi vì thế nên bây giờ Lâu thiếu chủ bị Đế Quân đánh thành như vậy rồi mà các nàng cũng không dám đi gõ cửa.

Vị này là?


Trọng Châu công tử, vị này là Lâu thiếu chủ, là huynh trưởng của Đế Phi.
Tiểu Trù nói.
Mặc dù đã đoán được người này là Lâu Hoan Thiên nhưng Thúc Trọng Châu vẫn muốn xác nhận lại một lần. Nghe được Tiểu Trù nói vậy, ánh mắt của hắn lóe lên, bước tới rồi khom lưng định đỡ Lâu Hoan Thiên dậy.

Lâu thiếu chủ không sao chứ?

Nhìn gần, những vết bầm tím trên mặt hắn càng thêm sặc sỡ. Xem ra, Trầm Sát vẫn còn nương tay, tuy rằng gương mặt này nhìn bầm tím hết cả, nhưng chỉ là vết thương ngoài da.
Lâu Hoan Thiên vịn tay của hắn đứng dậy, lúc lấy lại tinh thần, hắn nháy mắt nói:
Ô, vị huynh đài này, trông ngươi cũng khá đấy, có thích Tiểu Thất nhà ta không? Nếu ngươi thích, ta có thể dắt dây tơ hồng cho hai người…

Phụt!
Thúc Trọng Châu bỗng buông tay hắn ra, lùi về sau vài bước:
Thù gì, oán gì?

Mặc dù hắn rất tán thưởng Lâu Thất, nhưng không có tình yêu giữa nam nữ! Một nữ nhân mạnh mẽ như vậy, hắn cảm thấy hắn không thế áp được nàng, nên tìm một người mà có thể nép vào người hắn như con chim nhỏ thì sẽ tốt hơn! Cũng phải nói lại, Lâu Thất là của ai?
Bên kia đang có người đang tỏa ra sát khí bay lên tận trời cao rồi!
Thúc Trọng Châu bỗng cảm thấy thật hối hận khi đỡ người này, thế này chẳng phải là hại người ta sao?

Bổn Đế Quân thấy ngươi còn chưa ăn đấm đủ đúng không?
Trầm Sát nghiến răng nghiến lợi nói.
Thấy bọn họ lại định đánh nhau, Tiểu Trù lập tức cất cao giọng:
Đế Phi ra rồi!

Cánh cửa ở bên kia mở ra, Lâu Thất cầm hai quả cầu sắt ra, nàng liếc nhìn sang bọn họ:
Các ngươi định đánh tiếp hay đi thử quả bom nay với ta?

Nàng vừa dứt lời, Trầm Sát lập tức quăng Lâu Hoan Thiên sang một bên, hắn nhảy người lại gần nàng:
Nàng đã cải tạo Bách Phá Đạn xong rồi à, nhanh thế sao?

Lâu Thất nhíu mày:
Vốn cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Cho dù đã được nàng cải tạo rồi, nhưng ở hiện đại cũng chỉ là loại cơ bản nhất, quê mùa nhất, tuy nhiên, chắc chắn vẫn đẳng cấp hơn hẳn Bách Phá Đạn lúc đầu.
Hơn nữa nàng còn thêm nguyên liệu đặc biệt ở bên trong!
Vừa rồi Nguyệt ở bên cạnh nhìn nàng chế tạo, nhưng nàng làm quá nhanh, hắn còn chưa thấy rõ, nàng đã làm ra hai quả.

Uy lực của thứ này so với Bách Phá Đạn thì sao?
hắn không khỏi hỏi. Lúc trước Ưng gửi thư tới, nói về uy lực của Bách Phá Đạn. hắn cũng đang phiền lòng, chỉ sợ con đường thống nhất của bọn họ sẽ dừng lại ở chỗ của Hổ Quân này.
Lâu Thất liếc nhìn hắn:
Đừng so cái thứ đó với kiệt tác của bổn cô nương có được không?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đế Vương Sủng Ái.