Chương 573
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2176 chữ
- 2020-05-09 12:48:46
Số từ: 2171
Nguồn: Vietwriter
"Nếu không, chút sương mù này sao có thể làm gì được bổn Đế Quân?"
Hắn không muốn Hắc Liên Quyết chết dễ dàng như thế, đúng, tốt nhất hắn ta nên thỉnh thoảng nhìn thấy hắn và Thất Thất ân ái, kích thích chết hắn. Hơn nữa, hắn ghét người đó, ghét đến mức để hắn chết dễ dàng cũng cảm thấy tiện nghi cho hắn ta.
Nhìn hắn ta nhập ma càng tốt.
Lâu Thất làm một cái Thanh Phong Quyết, rất nhanh đã thổi tan sương mù đầy phòng.
Đợi sương mù tan đi, quả nhiên không còn thấy Hách Liên Quyết nữa.
Bọn họ trở lên mặt đất, Lâu Hoan Thiên vừa nhìn liền thấy thứ trong tay Lâu Thất, lập tức nhào qua, vui mừng nói: "Ngọc Ly Thiên Cơ! Lấy được Ngọc Ly Thiên Cơ rồi!"
"Đúng."
Lâu Hoan Thiên lấy hộp ngọc, lật tới lật lui nhìn nhưng lại không phát hiện có khe hở nào.
"Sao mở được đây?" Hắn không nhịn được, giơ tay muốn vứt xuống đất, nhưng Hiên Viên Chế lập tức ngăn hắn lại: "Ngươi muốn chết à? Ngọc Ly Thiên Cơ không thể đập, không thể rơi. Bởi vì bên trong có thiết kế mưa châm độc, nếu bị lực bên ngoài tác động thì mưa châm độc sẽ lập tức bắn ra, bốn phương tám hướng đều có, căn bản không thể tránh được."
"Vậy làm sao để mở? Ông biết cách không?" Lâu Hoan Thiên đưa hộp ngọc đến trước mặt Hiên Viên Chế.
Hiên Viên Chế lại tức giận nói: "Tên phụ thân khốn kiếp của ngươi, ngay cả ông đây cũng không tin, sau khi lấy được cũng không nói cho ta làm sao để mở."
"Phụt" Lâu Hoan Thiên cười trên nỗi đau của người khác: "Chuyện này cũng rất bình thường, ông muốn hại con gái ông ấy, sao ông ấy có thể nói cho ông cách mở chứ? Ông..."
"Ngươi dám nói Hoàng gia gia như thế à?" Hiên Viên Chế làm động tác muốn đánh hắn
"Phụ hoàng."
Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Lâu Thất, dáng vẻ không phục của Lâu Hoan Thiên, lại nhìn ánh mắt của Hiên Viên Ý và Hiên Viên Trọng Châu, Hiên Viên Chế có cảm giác bị đám người xa lánh.
Hắn hất tay áo, quay về xe ngựa: "Ta không muốn để ý các người."
Nhưng trong lòng ông đã có ý định, dù thế nào cũng phải theo họ, lỡ Lâu Thất chọc phải chuyện gì thì ông ít nhất cũng có thể dùng hết sức lớn nhất của mình để bảo vệ Hoàng thất Hiên Viên.
Lâu Hoan Thiên vẫn còn đang xoắn xuýt nhìn Ngọc Ly Thiên Cơ: "Tiểu Thất, trong này là sinh thần bát tự và hôn thư của muội, sao lấy ra được đây?"
Hắn vẫn có cảm tình và kính trọng rất sâu với phụ thân, hắn rất hi vọng hôn sự của muội muội mình có thể danh chính ngôn thuận, nhận được hôn thư tự tay phụ thân viết.
Nhưng Lâu Thất lại cười: "Thứ này muội không cần. Ca, giao cho huynh đi, vứt hay giữ tùy huynh."
Trầm Sát đã giải được cổ rồi, sinh thần bát tự của nàng có gì quan trọng nữa? Cho dù không có hôn thư, thì ai dám nói hôn sự của nàng là không có hiệu lực?
Nhưng, trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, Trầm Sát lại vươn tay lấy hộp ngọc kia.
Chỉ thấy hắn nhìn vài cái, rồi kẹp nó vào trong lòng bàn tay, âm thầm dùng lực, chỉ nghe tiếng cộp một cái, có cơ quan bị tác động, chớp mắt đã bật nắp hộp ra.
Đám người kinh ngạc nhìn Trầm Sát.
Sao Đế Quân mở ra được vậy?
"Oa, Trầm Sát, chàng giỏi quá." Lâu Thất không thèm để ý gì cả, chớp mắt đã nhảy lên người hắn, ôm lấy cô hắn, treo người mình lên, rồi ngẩng đầu sùng bái nhìn hắn: "Thế mà chàng cũng mở được! Giỏi quá đi mất!"
Trước mặt các trưởng bối và thuộc hạ cứ ôm ôm ấp ấp, kêu to gọi nhỏ thì ra thể thống gì!
Hiên Viên Chế tức giận thả rèm xe: "Mắt không thấy thì tim không phiền."
Không có ai để ý ông ta, một tay Trầm Sát cầm hộp ngọc, tay còn lại ôm Lâu Thất lên. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh của nàng, đúng thật là có sự tán thưởng, khuất phục hắn, sùng bái hắn. Trong lòng hắn hưởng thụ vô cùng.
Thích, hắn rất thích tính cách thẳng thắn này của nàng.
Vui hay không, thích hay không đều thẳng thắn biểu lộ ra. Sao lại cứ hợp tâm ý của hắn thế nhỉ? So với những thiên kim tiểu thư có tư thế đoan trang tao nhã, dịu dành hiền thục kia thì hắn thích nàng hơn nhiều! Phải nói là mê mẩn!
"Nàng không biết nam nhân của nàng là thiên tài ở mặt cơ quan sao?" Hắn nghiêng mặt, trong mắt mang theo ý cười nhìn nàng.
Lâu Thất gật mạnh đầu: "Ừm, ta biết."
Lâu Hoan Thiên xông Đến, dùng lực vỗ lên vai Trầm Sát một cái, tay còn lại kẹp hai tờ giấy dầu được gấp nhỏ bên trong ra.
Hắn mở giấy dầu, không nhìn thấy có chữ bên trên, nhìn mãi mới xé mặt bên trên đi, bên trong quả nhiên có xuất hiện chữ.
Lâu Thất nhảy từ trên người Trầm Sát xuống, cúi đầu xuống nhìn.
Tờ đầu tiên là sinh thần bát tự.
Lâu Thất nhìn một lúc, quay đầu về hướng Trầm Sát: "Quả nhiên không phải âm nữ."
"Ừ, nhưng nàng là thuốc của bổn Đế Quân." Ánh mắt Trầm Sát dịu dàng nhìn nàng, câu sau thì truyền âm: "Tối nay bổn Đế Quân vẫn muốn bồi bổ."
Trong đầu Lâu Thất lập tức hiện lên hình ảnh thân mật của hai người, nhịn không được đỏ bừng mặt, trả lời hắn: "Tối này cũng phải để ta nghỉ ngơi chứ."
"Bồi bổ xong thì cho nàng nghỉ, hoặc là, nàng có thể ngủ, bổn Đế Quân tự làm việc của mình."
Trong lòng Lâu Thất thầm kêu xong rồi, Đế Quân càng ngày càng vô sỉ: "Chàng mạnh mẽ như thế, người ta có thể ngủ được sao?"
"Ý của nàng là đang khen bổn Đế Quân dũng mãnh sao?" Trầm sát thấp giọng cười: "Cảm ơn Đế Hậu, bổn Đế Quân sẽ tiếp tục cố gắng, còn nữa, nàng thích không?"
Mẹ kiếp.
Lâu Thất thất bại rồi.
Nàng thật sự không ngờ, nàng sẽ có một ngày thất bại khi nói những này kiểu này trước mặt người cổ đại.
Lâu Hoan Thiên giơ tay lắc trước mặt nàng: "Nghĩ gì mà mặt đỏ thế?"
Lâu Thất lập tức hoàn hồn, nhìn tờ giấy hơi ngả màu vàng mà hắn đưa đến.
Tờ giấy có in chìm hình cây trúc, mang theo mùi hương nhàn nhạt, có lẽ vì để lâu trong hộp nên mùi vẫn chưa hết.
Chữ bên trên rất xinh đẹp, cứng cáp có lực, vừa nhìn thì đôi huynh muội Lâu Thị này liền có thiện cảm với phụ thân rồi.
Cách thức của hôn thư cổ đại khá phức tạp, Lâu Thất nhìn thấy tên của phụ thân Hiên Viên Chiến và mẫu thân Vân U ở bên trên.
Nhưng thực sự khiến nàng cảm động là hai câu ở đằng sau.
Ái nữ Tiểu Thất, độc nhất vô nhị. Nếu lấy nàng thì xin hãy yêu nàng, thương nàng, chiều nàng, không thể ức hiếp sỉ nhục nàng.
Lâu Hoan Thiên cũng nhìn thấy câu nàng, hừ một tiếng: "Hừ, ta đố kỵ quá, ghen ghét quá. Lúc đó có mấy tuổi chứ, thế mà lại nói độc nhất vô nhị. Ta phát hiện phụ thân của chúng ta da mặt thật dày."
"Ca, ý ngươi là ta không phải độc nhất vô nhị ư?" Lâu Thất chớp cái đã ôm lấy cổ hắn, che đi ánh mắt ướt át.
Phần tình cảm này, nàng nhận.
Lúc đó, nàng còn bị coi là yêu nghiệt gì đó, còn gây chuyện khiến thiên hạ đại loạn, gây cho hoàng thất Hiên Viên phiền phức rất lớn. Nhưng phụ thân nàng vẫn có thể viết ra lời độc nhất vô nhị này, từ đó có thể thấy, ông ấy rất yêu nàng.
Phụ thân, phụ thân...
Trong lòng Lâu Thất dâng lên một sự kích động, nàng muốn tìm phụ thân.
"Đi thôi, bây giờ liền xuất phát." Nàng cất hai tờ giấy lại vào trong hộp ngọc, đưa cho Trầm Sát. Hắn nhận lấy, tay động một cái thì nắp hộp đã đóng lại không còn khe hở nào. Nhìn thì như một viên ngọc hoàn chỉnh, sao biết được bên trong còn giấu đồ chứ.
Trầm Sát đưa nó cho Nguyệt: "Cất giữ cẩn thận."
"Vâng." Nguyệt trịnh trọng nói.
Vân tiến lên, nói với Lâu Hoan Thiên: "Lâu thiếu chủ, đây không phải nói rõ là Đế Quân và Đế Hậu của chúng ta đúng là trời sinh một đôi sao?"
"Đúng đúng đúng. Ta cũng rất vừa ý với muội phu. Đúng không muội phu?" Lâu Hoan Thiên nói rồi gác tay lên vai Trầm Sát: "Cho nên chúng ta có thể ngồi cùng một xe ngựa rồi nhỉ?"
Trầm Sát liếc hắn một cái, hất nhẹ hắn sang một bên, nắm tay Lâu Thất lên xe của họ: "Thiên Nhất, Địa Nhị, trông kĩ, không cho phép ai được lên xe của bổn Đế Quân."
"Vâng."
Thiên Nhất, Địa Nhị lập tức lên trước làm người đánh xe, thuận tiện đóng cửa xe cho họ, cũng kéo cả rèm xe dày xuống.
Âm thanh Trầm Sát từ trong xe vọng ra: "Xuất phát đi đại lục Long ngâm."
"Xuất phát."
Thái Thúc Bảo giơ kiếm hô to.
Gió mạnh mẽ, mùa thu đã Đến, đại lục Long Ngâm, chúng ta đến đây.
Đi qua cõi trần, thông tới chân trời, đường núi kéo dài, phía trước mênh mông...
Cả một đường phong trần mệt mỏi, ngày đi đêm nghỉ, trèo qua núi hiểm, đi qua miền đất khó, qua sông chảy siết, giết trùng độc mãnh thú. Cuối cùng, vào một buổi hoàng hôn cuối thu, họ đã chân chính bước vào đại lục Long Ngâm, nhìn thấy thành trì đầu tiên của đại lục Long Ngâm.
Nhưng, không giống với sự phồn hoa trong tưởng tượng, tòa thành này cờ trắng bay bay khắp nơi, tiếng nhạc buồn nổi lên từng đợt, nhìn qua thì có vẻ rất nhiều nhà đang có tang.
"Chuyện gì thế này?"
Tất cả bọn họ không thể đi vào thành hết, chỉ có Nguyệt và Ưng đi trước, mang theo ba xe ngựa và hai, ba mươi người vào thành. Lúc vào không hề có một binh sĩ nào ngăn họ, cứ thế mà đi vào. Nhưng sau khi vào thì tình huống nhìn thấy lại khiến họ buồn bực vô cùng.
Lâu Thất và Trầm Sát ngồi trong xe ngựa, vốn vì cuối cùng cũng nhìn thấy thành trì mà muốn vào cửa tiệm ăn cơm, giờ đây lòng lại run lên.
Cả tòa thành đều tản ra một bầu không khí bi thương.
"Đế Quân, thuộc hạ đi hỏi xem sao." Sau khi Ưng xin ý kiến, đang định đi thì đột nhiên có hơn nghìn người cầm thương, đầu thương chỉ vào họ rồi vây họ lại.
Biểu tình của họ đều là phẫn nộ và giận dữ, thanh niên đi đầu quát lên: "Các ngươi là người nước nào? Có phải lại muốn tiếp tục giết người không? Nói cho các ngươi biết, Long thành sẽ không khuất phục đâu."
Ưng và Nguyệt nhìn nhau, đều không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Huynh đệ bình tĩnh đã, hiểu lầm thôi." Được sự đồng ý của Nguyệt, Lâu Tín tiến lên một bước: "Chúng ta chỉ đi qua thôi."
"Đi qua?" Thanh niên đó nghe vậy liền càng tức giận hơn: "Gan của các ngươi đúng là lớn lắm. Lần nào cũng nói là đi qua. Các huynh đệ, chúng ta đừng phí lời với họ, giết họ đi."
Hơn nghìn người đối đầu với hơn hai mươi mấy người của họ, thật đúng là...
Khi đối phương xông đến đều dùng sát chiêu. Nhìn như thật sự có thâm cừu đại hận gì đó vậy.
Hơn nữa, khiến bọn họ kinh ngạc chính là võ công của đối phương đều không tầm thường, binh lính của một thành bình thường thì võ công sẽ không mạnh như thế.
"Đám côn trùng các ngươi! Ta phải thay muội muội báo thù!"
"Ta phải báo thù cho vợ chưa cưới của ta. Giết!"
Sát ý vô tận.