Chương 583
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2434 chữ
- 2020-05-09 12:48:52
Số từ: 2429
Nguồn: Vietwriter
"Thứ gì?" Giọng của Trần Thập hơi khàn khàn.
Thu Khánh Tiên nhìn hắn, bỗng phát hiện một người trước giờ luôn trầm ổn như hắn, giờ đây hai tay lại đang run lên. Trong lòng Thu Khánh Tiên có một cảm giác kỳ lạ, trùng hợp lại nhìn thấy được ánh mắt của Ấn Dao Phong.
Hai người nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía Trần Thập.
Cứ cảm thấy dáng vẻ của Trần Thập lúc này giống như sắp suy sụp.
Vân Nhược Hoa do dự một lúc, nói: "Trong Thánh Cốc có nhiều bảo bối, vật kia được lấy từ trong Thánh Cốc, không biết gọi là gì, nhưng, đeo nó trên người có thể hút hết mọi loại độc khí, có khi lại có thể hút sạch Vạn Thần Phệ."
Lâu Thất và Trầm Sát đi trong căn nhà có ánh nến mờ ảo, bóng của hai người bị kéo rất dài rất dài.
Họ đều không nói gì, đi suốt dọc đường cũng không nhìn thấy ai khác.
Đêm dường như rất yên tĩnh, nếu chỉ nhìn dáng vẻ bước đi khoan thai của hai người, không ai có thể tưởng tượng được rằng giờ đây họ đang gánh trên lưng ám ảnh khủng bố của Vạn Thần Phệ.
Lâu Thất vẫn còn bưng tác trà kia trong tay.
Cảnh tượng này chiếu vào trong mắt Hàn Tiểu Sức trông vô cùng buồn cười.
Tất nhiên cô ta biết Lâu Thất và Trầm Sát sẽ không chịu thua dễ dàng như thế, họ nhất định vẫn đang nghĩ cách. Nhưng Vạn Thần Phệ là gì? Cô ta nằm vùng trong Tây Cương mười năm trời mới tìm được nó, ở Tây Cương và Nam Cương, thứ này có thể được coi là thánh vật tà ác nhất, không ai dám đụng vào. Nếu không phải bệ hạ, cô ta cũng không biết hóa ra thứ này được truyền vào từ Long Ngâm Đại Lục.
Đây là thứ ngay cả bệ hạ phí hết tâm tư cũng muốn có, cô ta biết mức độ quan trọng của thứ này với bệ hạ. Vốn sau khi tìm được thứ này, cô ta nên mang về ngay, nhưng tình cờ gặp được Vân Nhược Hoa, bởi vì nhiệm vụ trước đây cô ta hoàn thất rất tốt, bệ hạ tín nhiệm năng lực của cô ta, nên tiện thể kêu cô ta giải quyết chuyện của Vân Nhược Hoa trước.
Nếu không phải gặp được Lâu Thất và Trầm Sát, nếu không phải đột nhiên nảy ra ý định, Hàn Tiểu Sức cũng sẽ không sử dụng một chút Vạn Thần Phệ.
Lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói khó thể phân biệt được là của nam hay nữ vang lên sau lưng cô ta: "Ngươi dùng Vạn Thần Phệ, chẳng lẽ không sợ bệ hạ nổi cơn thịnh nộ? Bệ hạ muốn dùng Vạn Thần Phệ trên người tên nam nhân kia, nếu ngươi làm hỏng kế hoạch của bệ hạ, nhất định sẽ rơi vào cảnh muốn sống không được, muốn chết không xong."
Trong lòng Hàn Tiểu Sức run lên, thật ra cô ta vẫn luôn ở Tây Cương, sau này lại ở bên ngoại, những liên hệ và thông tin với bên Long Ngâm đều được biết thông qua thư tín và người liên lạc, vì thế, tuy cô ta biết rõ tính cách của hắn, nhưng chưa bao giờ nhìn nhận trực quan.
Nếu cô ta biết được, chắc chắn sẽ không bao giờ dùng vào thứ này, ít ra sẽ không dám dùng trên người Lâu Thất. Chỉ đáng tiếc bây giờ cô ta vẫn không biết.
Vì thế cô ta chỉ cảm thấy run sợ trong lòng một chút thôi, sau đó lại mỉm cười, nói: "Nếu ta mang Lâu Thất về cho bệ hạ, thì đó chính là công lao to lớn. Có được Vạn Thần Phệ, bệ hạ đã rất vui mừng và hứa cho ra bất kỳ phần thưởng gì, nếu thêm một Lâu Thất thì sao nào?"
Người phía sau trầm mặc trong chốc lát, chính là vì cô ta tìm được Vạn Thần Phệ, có được lời hứa "phần thưởng gì" cũng được, vì thế hắn mới bảo hộ cô ta, nghe theo cô ta mọi điều.
Hàn Tiểu Sức cũng không hy vọng hắn trả lời, cô ta hăng hái, nói: "Ta sẽ cho bệ hạ biết, ta sẽ là thủ hạ đắc lực nhất của người, là đứa con gái giỏi nhất của người, ta muốn người cảm thấy vinh hạnh gì ta, ban họ của người cho ta! Ta muốn làm công chúa!"
"Chúc cô được toại nguyện."
"Hờ hờ, đi thôi, chúng ta đi xem kịch hay. Ta thật sự rất nóng lòng muốn thấy Trầm Sát nhìn thấy cảnh tượng thê tử hắn mây mưa với nam nhân khác sau khi lựa chọn uống tách trà kia."
Cô ta ấn vào nút khởi động, mật thất hai người đang đứng từ từ đi lên, khi dừng lại thì ấn thêm một nút khác, bức tường trước mặt di chuyển qua hai bên, để lộ ra một phòng khách phụ nằm bên ngoài đại sảnh kia.
Nếu cô ta không chủ động bước ra, thì thật sự khó có thể tìm được mất thất này.
Trầm Sát và Lâu Thất đang đứng bên ngoài phòng củi.
"Nàng lùi ra một chút." Ngữ khí của Trầm Sát trầm trầm. Không biết người bên trong là ai, chỉ cần vừa nghĩ đến lúc nãy nữ nhân kia nói muốn đưa tên đó lên giường Lâu Thất, thì sát của hắn đã dâng lên ngút trời.
Lâu Thất chớp mắt, không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn lùi lại.
Chỉ thấy Trầm Sát chưởng một chưởng rất nhẹ vào phòng củi.
Những người đi theo từ xa chỉ có cảm giác như hắn đang huơ tay, nhưng bỗng ầm một tiếng, cả căn phòng củi đổ sập, trong cú chưởng cuồng liệt của hắn, những bức tường bể gạch nát được quét ra ngoài như lá rụng.
Đợi đi khi bụi lắng xuống, phía trước mặt làm gì còn phòng củi nữa, rõ ràng là một căn nhà tan hoang, mà cũng chẳng có thể gọi là nhà nữa.
"Chẳng lẽ chàng không sợ đè chết người bên trong à?" Lâu Thất tỏ ra cạn lời.
Trầm Sát liếc nàng, nói nhàn nhạt: "Đè chết là hời cho lắm rồi."
Vãi.
Ý ở đây là không đè chết được người bên trong thì hắn ta sẽ chết càng thảm hơn. Lâu Thất không nhịn được, nàng âm thầm đốt nến cầu nguyện cho hắn ta.
Nhưng bên trong không có người.
Trầm Sát hừ lạnh, đi đến, cánh cửa vốn đang còn lay lắt kia, bị hắn đạp một cái, rầm, rơi xuống đất.
Sau khi vào trong, hắn vừa nhìn liền thấy một cánh cửa gỗ dưới đất, giơ chân lên định đạp xuống.
Hàn Tiểu Sức trốn bên ngoài, cô ta nhìn thấy cảnh này, nhất thời không bình tĩnh được nữa, nội lực của hắn cao cường như thế, nếu bị hắn đạp xuống, tên nam nhân bên trong còn sống được sao?
"Ngươi không sợ đạp chết người bên trong rồi cứu được Lâu Thất hay sao?"
Cô ta vọt ra, không hề phát hiện được khóe môi của Lâu Thất và Trầm Sát cùng nhếch lên một lúc, sự tương tự kinh người như vậy, mang theo vẻ tàn nhẫn máu me.
Cô ta vừa nói xong, Trầm Sát và Lâu Thất đồng thời cử động.
Trầm Sát nhảy lên, Chỉ Kiếm xẹt về phía sau lưng Hàn Tiểu Sóc, vô ảnh vô tướng, nhưng người ẩn nấp ở phía sau bảo vệ Hàn Tiểu Sức lại kinh hãi, bước chân tử thần nhắm thẳng vào tim hắn, khiến hắn không thở ra hơi.
Nhưng hắn cũng được xem là phản ứng nhanh, hắn nhanh chóng đạp xuống đất, ngửa người, mượn lực bay người về sau.
Hắn tà quả thật là tuyệt đỉnh cao thủ! Lợi hại hơn bất kỳ ai ở Tứ Phương Đại Lục trước đây!
Hèn gì Hàn Tiểu Sức lại hống hách như thế!
Nhưng Trầm Sát lại hừ lạnh, căn bản chẳng nhìn thấy hắn mượn lực tý nào, người hắn đã nhào tới, vung kiếm một lần nữa.
Trong lúc Trầm Sát truy sát hắn ta, thì võ công của Hàn Tiểu Sức lại chẳng thể so sánh được với Lâu Thất.
Một tay Lâu Thất bưng trà, một tay điểm vài huyệt lớn trên người Hàn Tiểu Sức. Nàng dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn, khiến nửa người dưới của Hàn Tiểu Sức không thể cử động, nửa người trên cũng thấy hơi tê dại, nhưng tay vẫn có thể cử động, chỉ có điều động tác không được nhanh cho lắm.
"Lâu Thất, ngươi muốn thế nào?"
Trong lòng Hàn Tiểu Sức ít nhiều gì cũng thấy hoảng hốt, nhưng cô ta lại không sợ lắm, người bảo hộ cô ta có võ công cực cao, không quá trăm chiêu là đã có thể chế phục được Trầm Sát.
"Ta muốn thế nào á?" Trầm Sát bưng tách trà, tay rất vững đến mức đến bây giờ vẫn chưa đổ một giọt trà nào. Nàng cúi đầu nhìn tách trà, mỉm cười, nói: "Không muốn thế nào cả, chỉ là cái thứ như Vạn Thần Phệ này, ta không thích lắm, vì thế muồn trả lại cho ngươi thôi."
"Ngươi không dám." Hàn Sóc lại rất chắc chắn, bởi vì nếu Lâu Thất buông ra, Vạn Thần Phệ sẽ lập tức bám vào tay nàng ta, nàng ta có thể trúng Vạn Thần Phệ trước rồi chạm vào cô ta, để cô ta cũng trúng Vạn Thần Phệ, nhưng có ai sẽ ngốc như thế đâu chứ? Vì thế, cuối cùng nàng ta chỉ có thể uống tách trà kia thôi.
Chỉ cần uống tách trà nó, Vạn Thần Phệ trên ly vừa không thể bám lên da cô ta, áp chế cũng biến mất, sẽ nhánh chóng hóa thành tro, gió thổi qua không còn lại gì.
Vì thế, cô ta sẽ không hề gặp nguy hiểm.
Nhưng, trong lúc cô ta đang rất chắc chắn, thì Lâu Thất lại cười, dùng một tay tháo thắt lưng của cô ta, kéo cổ áo của cô ta ra, để lộ một vùng ngực trắng như tuyết.
Cuối cùng Hàn Tiểu Sức bắt đầu hoảng hốt: "Lâu Thất, ngươi có ý gì đây?"
"Yên tâm, ta chẳng có hứng thú gì với thân thể của ngươi." Lâu Thất nhìn lướt từ trên xuống dưới, chậc chậc: "Dù sao thân hình của người cũng chẳng đẹp bằng ta, vả lại, ta thích nam nhân, cũng không có hứng thú với nữ nhân."
Gió đêm thổi đến, Hàn Tiểu Sức cảm thấy lạnh run.
Tiếng đánh nhau vọng lại từ phía sau, cô ta không thể xoay đầu, cũng không biết cao thủ thị vệ kia chiếm thế thượng phong hay hạ phong, còn không chịu nhanh chóng đến cứu cô ta nữa!
Sau đó cô ta nhìn thấy Lâu Thất để nghiêng tách trà kia, nước trà đổ hết xuống đất. Ánh sáng đỏ khẽ tích tụ trong mắt Lâu Thất, sau đó một ngọn lửa màu xanh pha đỏ bốc lên trên đầu ngón tay của nàng, nàng búng ngọn lửa kia, nó rơi xuống vũng nước trà dưới đất, bốc lên một ngọn lửa dữ dội hơn.
"Đồ điên nhà ngươi, ngươi lại chọn con đường chết ư?" Đổ hết trà, Vạn Thần Phệ sẽ bám vào da, sau đó sẽ điên cuồng căn nuốt sinh mạng của nàng ta, nửa năm sau ắt chết vô nghi.
Cho dù có một hay một vạn thần minh cũng đều sẽ bị cắt nuốt, đây chính là nguồn gốc cái tên của Vạn Thần Phệ.
Nhưng bây giờ Lâu Thất lại chọn con đường này?
Hàn Tiểu Sức chấn kinh, cô ta nhìn nàng như nhìn một kẻ thần kinh. Nhưng giây tiếp theo, cô ta lại cảm thấy kinh khủng.
Bởi vì Hàn Sóc lại dán chiếc tách kia vào ngực cô ta, sau đó túm lấy hai tay cô ta ấn đặt lên chiếc tách, lại điểm huyệt của cô ta, khiến cô ta không thể buông được tay của mình xuống được.
Hàn Tiểu Sức thật sự cảm thấy hốt hoảng, thật sự cảm thấy sợ hãi, hai mắt cô ta đỏ ngầu, hét lên: "Lâu Thất, đồ tiện nhân nhà ngươi, thả ta ra!"
Lâu Thất nhún vai: "Ta có túm lấy cô đâu."
"Sao người...ngươi lại không có hề hấn gì?"
"À đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, trong cơ thể ta có vô số loại thuốc." Lâu Thất nhấc tay lên, để cho cô ta nhìn thấy bàn tay bưng tách trà lúc nãy, mười đầu ngón tay của nàng đều có mảng đỏ, giống như ép máu lên đầu mười ngón tay vậy.
Cô ta chưa bao giờ thấy thứ này, không khỏi sửng sốt.
Lâu Thất chớp mắt, mỉm cười: "Bổn mệnh huyết chú của Hiên Viên Gia cộng thêm tất cả dược tính, ép lên ngón tay, chống lại được Vạn Thần Phệ là việc hoàn toàn có khả năng."
Trong lúc Hàn Tiểu Sức chấn kinh đến mức muốn ói ra máu, thì nàng lại bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi, còn có Ma Ly Đảm nữa."
Nhiều thứ tốt như thế, tuy nàng không thể chắc chắn có đủ để đối phó Vạn Thần Phệ hay không, nhưng vẫn có thể giữ cho Vạn Thần Phệ không bám vào da trong mười mấy giây. Vì thế khi Trầm Sát quỳ xuống trước mặt nàng trong lúc ở đại sảnh, nàng đã truyền âm thầm nói chuyện này với hắn. Còn nữa, nếu nàng muốn dùng bổn mệnh huyết chú và điều động dược tính thì phải một khoảng thời gian nhất định, vì thế trên đường đi đến đây, nàng cứ cố ý đi thật chậm, thật ra là nàng đang thầm gắng sức. Sự thật đã chứng minh nàng đã cược đúng. Nếu Hàn Tiểu Sức thích Vạn Thần Phệ như thế, thì tất nhiên là nàng sẽ trả Vạn Thần Phệ lại cho cô ta rồi.
Ngay vào lúc này, một tiếng rầm cực lớn vang lên từ phía sau.