Chương 617
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2543 chữ
- 2020-05-09 12:49:14
Số từ: 2538
Nguồn: Vietwriter
Chiến lửa được đốt cháy trong sự ngỡ ngàng của bá tánh.
Biên giới bên Trầm thị vương triều đương nhiên là nơi bị đốt cháy đầu tiên.
Vừa bắt đầu tất cả mọi người đều cảm thấy Trầm thị vương triều sẽ bại trận, thậm chí có vài kẻ mang tâm thái cười cợt trên nỗi đau khổ của người khác một cách phức tạp. Bởi vì hơn hai mươi năm trước, Hiên Viên và Trầm thị, là hai quốc gia lớn mạnh nhất của đại lục Long Ngâm.
Khoan hãy nói đến vấn đề binh cường ngựa mạnh, tân hoàng đế trẻ tuổi của bọn họ, cũng là cao thủ có hạng ở đại lục Long Ngâm, trẻ tuổi và mạnh mẽ, thông minh và quả cảm, Hiên Viên Chiến là chiến thần, tuy năm xưa không có nhiều chiến tranh, nhưng biên giới Hiên Viên luôn có nhiều tranh chấp nhỏ lẻ, Hiên Viên Chiến từng vác một thân một ngựa một cây đao dài, san bằng năm ngàn binh của một tiểu quốc. Trong kì thi đấu cao thủ lần thứ ba của đại lục Long Ngâm, ông liên tục đoạt được giải nhất những ba lần, không ai sánh bằng.
So với sự dũng cảm của ông, tân hoàng đế của Trầm thị phúc hắc nhiều mưu kế xảo quyệt, ai dám động chạm đến ông, thì sẽ bị hành hạ đến nỗi hối hận xưa kia đã làm sai.
Nhưng càng đáng sợ hơn là, hai người đó là bạn tốt của nhau, trân trọng lẫn nhau. Và hoàng hậu của hai vị cũng thuộc dạng mới quen đã thân.
Bọn họ cùng đăng cơ vào một năm, sau khi đăng cơ đã kí quốc sách với nhau, trở thành liên minh, thắt chặt cùng đối ngoại. Cho nên, nếu gây rổ với một người, đồng nghĩa đắc tội với Hiên Viên vương triều và Trầm thị vương triều, những kẻ đó nên cân nhắc cân nhắc.
Nhưng vào lúc đó, tân hoàng đế của Hiên Viên và Trầm thị đều trẻ tuổi sung sức, kiêu ngạo, thái độ và ngữ khí đều có mùi vị chọc tức chết người ta, cho nên ít nhiều đã đắc tội với một số lão già.
Những năm nay, hai vương triều chống chọi cực khổ với mưa gió phiêu diêu, trong lòng những kẻ này đều mang tâm thái xem phim hay, cũng có kẻ chủ trương nghênh chiến, chiếm đoạt cả hai vương triều.
Dù sao thì cũng chả ai chê lãnh thổ của mình quá rộng lớn.
Lãnh thổ của Hiên Viên và Trầm thị vô cùng màu mỡ phong phú, sản nghiệp đa dạng, nếu thật sự đoạt được, thì tuyệt đối nâng cao lực lượng của quốc gia lên một cấp bậc khác.
Nhưng thái thượng hoàng của Trầm thị không hề dễ nhai, bên Hiên Viên thì có Hiên Viên Tùng lão vương gia và Địch lão tướng quân gánh vác, đối với bọn họ mà nói, Hiên Viên và Trầm thị là con rết chết mà không đơ, vả lại, còn có những vương triều khác, mỗi người có một sự tính toán của riêng mình, muốn liên minh cũng không hề dễ dàng, ai biết lỡ bọn họ vừa động thủ, sẽ có vương triều khác nhảy vào ngư ông đắc lợi không? Cho nên vừa quan sát vừa do dự, đôi khi gây chút sóng gió nhỏ để thám thính, cứ thế trôi qua được nhiều năm.
Những cuộc gây hấn cỏn con đó, đương nhiên là sỉ nhục chèn áp các kiểu đối với Hiên Viên và Trầm thị, ví dụ như chỉ có thương nhân của hai vương triều này kinh doanh ở lãnh thổ của bọn chúng, thì người bản địa sẽ cố gắng cô lập, đè giá, hoặc là đập tiệm đại loại như vậy, còn tìm thêm một vài người đến chỗ của hai vương triều gây sự, sau đó để quan phủ ra mặt, cho dù làm chuyện gì, cũng phải bảo vệ người của mình một cách cứng rắn.
Gây hấn lâu năm như vậy, rốt cuộc bọn chúng cũng cảm thấy đủ, xem ra hai vương triều này chỉ có thể nhẫn nhịn, vốn dĩ không dám đối kháng, cho nên bọn chúng bắt đầu qua lại với nhau trong âm thầm, mảnh ai nấy tự lựa phe liên minh, tổ chức nhiều hoạt động kín đáo.
Và ngay lúc này, sức cháy của Ma Quốc bỗng đạt đến độ chín mùi, giật cơ hội đầu tiên đánh chiếm Trầm thị vương triều. Điều này khiến bọn chúng trở tay không kịp, vì thế chỉ có thể tiếp tục quan sát tình hình, xem coi có thể xen vào chia một muỗng canh ngon không.
Bọn chúng đều tưởng Ma Quốc sẽ thắng, dù sao thì khí thế dũng mãnh, và đánh chiếm hai thành trì trước đó một cách hung tàn độc ác khiến người ta kinh hãi, nhưng tình thế đảo ngược, hoàng thất của Hiên Viên vương triều đột nhiên trở về?
Thái thượng hoàng, thái hậu, hoàng hậu, thái tử, vương gia, tiểu công chúa?
Đợi đã, có phải là vị tiểu công chúa kia không?
Phượng Hoàng!
"Tiểu công chúa Phượng Hoàng của Hiên Viên trở về rồi à!"
"Phượng Hoàng còn sống!"
"Phượng Hoàng mang thiên mệnh trở về, kẻ được phượng hoàng sẽ đoạt được thiên hạ!"
Lời đồn này được truyền xôn xao, tất cả mọi người đều rình rập ngóc đầu dậy, thậm chí có vương triều đã phái lực lượng tinh anh át chủ bài của mình đi thám thính tung tích của tiểu công chúa.
Phượng Hoàng mang theo thiên mệnh trở về.
Những lời nói này thật thu hút con người, thật dụ hoặc nhân tâm, những nhà có dã tâm với quyền thế đều không chống đỡ nổi sự hấp dẫn này.
Nhưng mà, hai ngày sau đó, mặt của bọn họ bị vả vang rộn rã.
Tất cả những người được phái đi không một kẻ sống sót trở về.
Không một kẻ sống sót.
Ngoài ra, còn có một tin tức khác bùng nổ không kèm.
Thái tử điện hạ của Trầm thị đã trở về.
Thái tử điện hạ của Trầm thị dẫn theo năm vạn Thần Quỷ Binh trở về. Dẫn dắt đại quân chừng hơn mười vạn từ tứ phương đại lục, trở về.
Vừa mới đầu chẳng ai xem thái tử điện hạ ra gì, nhưng mà, rất nhanh, Hách Liên vương triều nhận được hơn trăm cái đầu người, đều là những người được bọn chúng phái đi, tử vệ bắt tiểu công chúa.
Trăm tên tử vệ đó, đều là vũ khí bí mật trong tay Hách Liên Minh, nghe nói võ công cực kì cao cường, sử dụng ám khí thông thạo, nhưng toàn bộ bị sát hại khi vừa lộ diện, bị giết thì không nói, nhưng cái đầu đó không được chặt một cách bằng phẳng, mà toàn bộ bị ngắt gãy!
Một trăm tên tử vệ, tại sao nói là gần trăm quả đầu, bởi vì đối phương chừa lại một người đem trăm quả đầu này trở về. Và khi hắn vội vã về tới liền thổ huyết ngã xuống, cái rương lớn như thế cũng tự động đổ xuống từ xe ngựa, cái rương dường như rất cứng cõi đã rớt vỡ tứ tung thành nhiều mảnh, đầu người máu me lăn đầy sàn.
Đầu mỗi người là một khuôn mặt trắng bệch, hai con mắt banh thật to, nỗi sợ hãi không thể tin vào mắt mình trước khi chết khiến tất cả mọi người ở đây nỗi cơn rùng mình, thậm chí có người ngất xỉu.
Một người thân mặc long bào màu vàng kim, tuy dung mạo của người nam nhân vô cùng khôi ngô tuấn tú nhưng hiện rõ vẻ phóng túng vô độ xô đẩy người khác thật mạnh để tiến lên phía trước, nhìn đám tử vệ đổ ngã trên mặt đất hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì? Là ai giết?"
Nhiều quả đầu như vậy trông xuất phát từ một thủ pháp giống nhau, nhưng một người làm sao có thể dùng cùng một thủ pháp để giết chết nhiều người như vậy? Nên biết rằng, bọn chúng đều là cao thủ, một người hai người bị vặn đầu thì không nói, những người còn lại đâu phải chết đâu, vẫn bị kẻ đó dùng thủ pháp tương tự vặn gãy đầu sao?
"Vâng, là thái tử của Trầm thị vương triều! Võ công của hắn quá, quá đáng sợ, chúng thuộc hạ không thể chống đỡ... còn nữa, hắn dặn thuộc hạ mang lời về."
"Lời gì?"
Câu nói của Trầm Sát là như vậy.
"Tiểu công chúa của Hiên Viên hoàng triều là Đế Hậu của bổn Đế Quân, ai dám có ý gạ gẫm nàng, bổn Đế Quân sẽ bẻ gãy đầu của kẻ đó."
Tên tử vệ đó hồi tưởng lại khung cảnh máu me tràn đầy, Trầm Sát mặc áo bào màu đen đứng trước bối cảnh chiều tàn, khung cảnh như diêm vương, trong lòng phát run cầm cập.
Người nam nhân này là đại sát khí, thật đáng sợ, quả thật đáng sợ.
"Còn nữa, thái tử Trầm thị còn nói, muốn... muốn hoàng thượng rửa sạch chiếc cổ, quả đầu của hoàng thượng hắn đoạt chắc rồi."
Hách Liên Minh nghe lời thuật lại của hắn, không khống chế được lùi về sau hai bước, bỗng dưng nhớ tới gì đó, "Hách Liên Quyết đâu rồi? Mang hắn ra đây cho trẫm!"
Danh tiếng hung tàn của Trầm Sát và hai câu nói này được lan truyền rộng rãi sau một đêm.
Các đại vương triều đều nhận được tin, tiểu công chúa của Hiên Viên và thái tử của Trầm thị đã cử hành đại hôn, vậy thì, Hiên Viên vương triều và Trầm thị vương triều kết nối thành một khối liên minh vô cùng kiên cố.
Trong mấy ngày gần đây, đại quân được Trầm Sát và Lâu Thất tiến về phía biên giới của Trầm thị. Ma Quốc kêu gọi ba mươi vạn binh lực tấn công Tịnh Thành một lần nữa, khí thế lần này hung dữ hơn nhiều.
Bởi vì trận thua của lần trước, nên lần này bọn họ tận dụng hết mọi khả năng. Hai bên đánh suốt ba ngày, mỗi bên đều có thương vong, nhưng Tịnh Thành được giữ lại, Ma quân tạm thời kết doanh trấn giữ ngoài ba dặm.
"Thái thượng hoàng, hôm nay có phải bọn họ hơi yên tĩnh rồi không?" Buổi sáng nay, thái thượng hoàng của Trầm thị cùng mọi người đi lên thành lầu.
Từ nơi đây bọn họ có thể dõi nhìn doanh trại của Ma quân thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng không nhìn rõ được động tĩnh của bọn chúng.
"Bất kể bọn chúng định làm gì, chúng ta phải trấn giữ Tịnh Thành." Thái thượng hoàng của Trầm thị kiên trì bảo, "Ma quân hung tàn, quyết không thả chúng vào đây!"
"Ông ngoại, thật ra ông không cần dậy sớm như vậy, để chúng con trấn giữ thì được rồi." Hiên Viên Trọng Châu đứng ở bên cạnh, nhìn cụ già tóc bạc phơ ở hai mang tai mà trong lòng cảm thấy chua xót. Tuy bọn họ đã đến, nhưng Ma quân đã tập hợp ba mươi vạn tinh binh nhanh như vậy, mỗi ngày xâm đánh thành trì vô cùng chấn động, sao cụ già có thể an tâm được cơ chứ.
Nguyệt rất tôn trọng cụ già này, không hoàn toàn vì cụ là tổ phụ của Đế Quân, nhiều hơn thế là bởi tinh thần của cụ. "Đúng vậy, thái thượng hoàng, ba ngày trước đã nhận được tin tức Đế Quân Đế Hậu đang tiến về chỗ này, đoán chắc hôm nay họ sẽ tới nơi."
Cháu của cụ sắp đến rồi sao?
Trái tim của thái thượng hoàng Trầm thị không kiềm được niềm vui mừng.
Nhưng ngay tức thì, cụ lại lo lắng nói, "Bọn họ muốn đến thì đến, tại sao phải khoa trương dọc đường đi như thế?" Vả lại, Trầm Sát cực kì hung tàn, ra tay độc ác, cũng chả biết tiểu công chúa của Hiên Viên có bị hắn làm kinh sợ không.
"Vốn dĩ Đế Quân Đế Hậu..." Nguyệt đang định nói bọn họ vốn dĩ khoa trương như vậy, nhưng lại cảm thấy thân làm thuộc hạ nói những lời này không được thoả đáng cho lắm.
Hiên Viên Trọng Châu đột nhiên cau mày nói, "Con thì cảm thấy bọn họ có dụng ý khác."
"Ủa, như vậy là ý gì?"
"Các người nghĩ thử xem, bây giờ Tiểu Thất như tổ ong, có rất nhiều ong sâu nghe mùi rục rịch, ai cũng có ý định chiếm đoạt nàng, tin chắc điểm này bọn họ cũng biết rõ, nhưng ngược lại đôi lúc bọn họ sẽ bộc lộ hành tung của mình, e rằng mấy ngày nay những kẻ có lòng gạ gẫm đang bận rộn đối phó đi bắt nàng, nếu mục đích của bọn họ là đến Tịnh Thành, thì tại sao phải làm như vậy?"
Trong đầu của Nguyệt suy nghĩ, "Ý của Trọng Vương là, bọn họ cố ý gây sự chú ý cho kẻ khác?"
"Đúng." Hiên Viên Trọng Châu trịnh trọng nói, "Có thể bọn họ đang định dụ dỗ ai đó ra mặt."
Thái thượng hoàng nghe vậy bèn lo âu, "Kẻ mà bọn họ muốn dụ ra chắc không dễ đối phó, Châu Nhi, hay là con phái người đi đón bọn họ."
Cụ đang rất nóng lòng muốn gặp được cháu trai cháu dâu, những ngày nay nghe Trọng Châu và Nguyệt kể chuyện của hai người họ, lớn tuổi như cụ nghe xong cũng giật mình tim nhảy đùng đùng.
Và ngay lúc này, Nguyệt sờ sờ chiếc mũi, hít thở sâu, sắc mặt thay đổi, "Bọn chúng dùng độc để tấn công!"
Sự tàn bạo của Ma quân bọn họ đã được nghe kể, chuyện đồ sát thành trì cũng được nghe qua, huống chi lợi dụng hướng gió để dùng độc tấn công!
Gió đang thổi về phía của Tịnh Thành, chỉ cần bọn chúng rải bột độc hoặc khói độc ngay nguồn gió, thì đại quân và bá tánh khắp thành đều bị trúng độc, cho dù bọn họ đã có sẵn thuốc giải mà Lâu Thất đưa trước kia, cũng không cứu được nhiều người như vậy!
Lúc này, có vài con ngựa được cưỡi từ ngoài thành vào, khi còn một khoảng cách với thành trì, kẻ tướng lĩnh dẫn đầu nhìn lên, to tiếng thét, "Chúng tôi phụng chỉ của quốc quân Ma Quốc đến đây, đàm phán với Tịnh Thành! Nếu thái thượng hoàng của Trầm thị đồng ý đi theo bọn ta, thì bọn ta lập tức lui binh! Còn không, Tịnh Thành trên dưới đều phải chết dưới kịch độc!"