• 1,928

Chương 62


Số từ: 2154
Nguồn: Vietwriter
Lâu Thất gật đầu nói: "Ừ, đúng là ta không biết được, nhưng có thể tưởng tượng ra. Nói như vậy ngươi có người thương rồi?"
"Có, nhưng sao chứ?"
"Sao gì mà sao, ta giải độc cho ngươi xong ngươi có thể về tìm nàng ta." Lâu Thất chớp mắt, nói rất nhẹ nhàng.
Nam nhân sững sờ nhìn nàng, nhưng ánh mắt vẫn thoáng qua chút ít hy vọng, hắn cúi mặt nói: "Ha ha, vào nhà lao của Cửu Tiêu Điện, lại là người Tây Cương, ta còn có cơ hội sống rời khỏi đây? Xem ra cô nương không hiểu con người Trầm Sát rồi. Ta chỉ là muốn giải độc, để thoải mái trải nghiệm mùi vị của sợ hãi và lo lắng thôi."
Lâu Thất móc ngón tay nói: "Lại đây, chúng ta nói chuyện."
"Nói gì?" Mặc dù vẫn còn đề phòng nhưng hắn vẫn tiến lại gần phía nàng.
Lâu Thất chỉ vào cổ tay hắn:
Thứ này là người thương của ngươi tặng cho ngươi? Nàng ta tên là gì?"
Nam nhân lập tức giữ lấy chiếc vòng, vẻ mặt đau khổ và nhớ nhung: "Không sai, là nàng ấy tặng ta, tên nàng ấy là Hàn Tiểu Sức, nàng ấy không phải người Tây Cương, chỉ là một nữ nô bị bắt giữ..."
Bên ngoài Trầm Sát nhướng mày. Vương tộc Tây Cương mới có nữ nô bị bắt từ trung nguyên, người này là người trong vương tộc Tây Cương.
Hoa Vu Tồn ở bên cạnh thì cho rằng hình như có gì đó cần phải chú ý, chỉ có điều hắn nhất thời không nghĩ ra.
"Ngươi tên là gì? Dù sao thì cũng đã quyết định chết một cách thoải mái rồi, còn gì không thể nói chứ?" Lâu Thất đột nhiên thở dài: "Có điều ngươi đã nói là Hàn cô nương kia bị bắt đi, lại là một nữ nô, ngươi nói xem nếu không có ngươi ở bên cạnh, nàng ta sẽ gặp phải những chuyện gì? Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ sẽ sống sót khỏe mạnh về chăm sóc cho nàng ta sao, yên tâm yêu nàng ta mà không còn lo lắng, ở bên cạnh nàng ta?"
"Ta có thể sao?"
"Có thể, ngươi nghe lời ta, ta bảo Trầm Sát thả ngươi ra, thế nào?"
"Ngươi?"
"Đúng, chính là ta. Đúng rồi, ta xin giới thiệu lại một chút, ta là Lâu Thất, thị nữ duy nhất của Tam Trùng Điện, cũng là đại thị nữ cận thân của Trầm Sát."
"Nói cho hắn biết, ngươi là nữ nhân của bổn Đế Quân." Đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói trầm ấm của Trầm Sát, nam nhân trước mặt thì hình như không nghe thấy. Đây là bí mật truyền âm sao?
Lam Thất trợn ngược mắt, thần kinh, tại sao nàng phải nói là nữ nhân của hắn, như vậy chẳng bằng nói hắn là nam nhân của nàng.
Nàng mặc kệ hắn tiếp tục nói: "Dù sao thì nếu ngươi tin ta, ta giúp ngươi giải độc, thả ngươi đi. Nếu ngươi không tin ta, ta giúp ngươi giải độc rồi lại để Hoa thống lĩnh dùng hình bức cung ngươi, tới khi đó ngươi xem có thể chống cự được không?"
Hai con đường như vậy, tin là kẻ ngốc cũng biết nên chọn sao. Lâu Thất cho rằng mình thật lương thiện.
"Tây Trường Ức, tên của ta."
"Tây Trường Ức? Đế Quân, cửu vương tử Tây Cương!" Hoa Vu Tồn kinh ngạc nhìn Trầm Sát, hắn chỉ nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy tình hình bên trong.
Tây Trường Ức, cửu vương tử của Tây Cương, là em trai cùng cha khác mẹ của Tây Trường Ly, nhưng hai người chỉ hơn kém nhau hai tuổi. Nghe nói Tây Trường Ức từ nhỏ nhiều bệnh sức khỏe yếu, luôn ở trong vương thất Tây Cương không từng ra ngoài, không ai biết trông hắn ta như thế nào. Ngoài ra cũng nghe nói, Tây Trường Ức sớm đã lên tiếng nói rằng mình tuyệt đối không cần vương vị, trong ấn tượng của người đời, đây là một kẻ bệnh tật không tranh giành với đời.
Ai ngờ hắn lại ngàn dặm xa xôi tới Phá Vực, lại còn trà trộn vào Cửu Tiêu Điện, muốn lẻn vào Tam Trùng Điện!
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của họ.
"Tương truyền, Tây Trường Ức và tam hoàng tử Tây Trường Ly rất thân thiết, xem ra, Tây Trường Ly cứu hắn cũng là hợp tình hợp lý." Hoa Vu Tồn nói tiếp: "Nếu như là vậy, Tây Trường Ly chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định?"
Trầm Sát trầm ngâm không nói gì, tiếp tục nhìn vào trong nhà lao.
Lâu Thất không biết Tây Trường Ức là cửu hoàng tử của Tây Cương, nhưng nàng cũng có thể dựa vào tên để đoán được đại khái.
"Tây Trường Ức, ngồi xuống đi."
Tây Trường Ức nghe theo lời nàng ta, ngồi xuống giường.
Lâu Thất nhanh chóng sờ xuống eo, lấy ra một sợi xích bạc, một đầu của sợi xích có treo một hạt hình tròn, khắc hoa văn đuôi phượng. Tây Trường Ức nhìn thấy món đồ này có phần không hiểu: "Cái này dùng để làm gì?"
"Tây Trường Ức nhìn vào khối cầu này." Giọng Lâu Thất bất ngờ trở nên rất nhẹ, rất mơ hồ, như thể từ nơi rất xa vọng tới: "Tây Trường Ưng, ngươi cảm thấy rất mệt, rất buồn ngủ rồi phải không, hãy thả lỏng bản thân, làm theo tâm ý của mình, tới nơi ngươi muốn đi nhất, đi đi. Đúng rồi, có thể dẫn theo người mà ngươi yêu thương, tên nàng ta là Hàn Tiểu Sức có phải không? Nhìn xem, nàng ta đang ở phía trước mỉm cười với ngươi. Hàn Tiểu Sức, nàng ấy đẹp không?"
"Đẹp..." Tây Trường Ức ánh mắt mơ màng, nhưng hắn không hề mất đi ý thức, cũng không hề ngủ.
Trước mắt hắn, người con gái hắn yêu thương đang mỉm cười, khẽ gọi hắn: "Cửu hoàng tử, cửu hoàng tử."
"Gọi ta Trường Ức."
"Trường Ức, chàng biết không? Tên chàng không hề giống với tên của người Tây Cương, Trường Ức, Trường Ức, rất giống với phong cách người Đông Thanh chúng ta."
"Tiểu Sức thích là được."
Trầm Sát bước vào, không hề phát ra tiếng động nào, đứng lặng lẽ quan sát ở bên cạnh. Lâu Thất liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói gì.
Nàng lại sờ lên eo, kẽ tay kẹp chặt mười cây kim bạc rất dài.
Trầm Sát liếc nhìn qua eo nàng, từ lâu hắn đã cảm thấy kỳ lạ, đai lưng của nàng rộng hơn đai bình thường, nhìn cũng chỉ dày hơn một chút, nhưng bên ngoài nhìn cũng không thấy gì khác lạ, sao nàng ta lại thường xuyên lấy ra được các món đồ ở bên trong? Cứ như thể cất thoải mái không đầy. Hôm nào đó hắn phải tháo đai lưng của nàng xuống xem thế nào.
Khi hắn còn đang nghĩ tới việc tháo đai lưng của nàng, hai tay Lâu Thất nhanh như bay, căn bản không thể nào nhìn rõ động tác, đợi khi nàng dừng lại, mười cây kim dài đã cắm lên đỉnh đầu Tây Trường Ức.
Trên đỉnh đầu bị cắm nhiều kim tới vậy, nhìn có vẻ rùng rợn.
"Hoa Vu Tồn." Lâu Thất gọi, lúc này đã có thể lên tiếng rồi.
Hoa Vu Tồn vội vàng bước vào: "Lâu cô nương có gì giao phó?"
"Đi tìm thần y xin mười viên giải độc hoàn lại đây."
"Vâng!"
"Nàng không có giải độc hoàn?" Trầm Sát nhướng mày hỏi, lại liếc nhìn đai lưng của nàng.
Lâu Thất cảnh giác nhìn hắn: "Chủ tử, ta rất nghèo, không có gì cả, hơn nữa, đây là làm việc cho chủ tử, đương nhiên phải dùng đồ của Cửu Tiêu Điện."
"Đồ của bổn Đế Quân cũng chính là đồ của nàng, bổn Đế Quân cho phép nàng dùng." Hắn rất hào khí nói.
Lâu Thất ánh mắt phát sáng: "Vậy khi nào chàng cho ta một chút vàng?" Đừng nói những thứ sáo rỗng, cho nàng dùng thuốc thì có ý nghĩa gì, cho nàng chút gì thực tế một chút. Bây giờ nàng rất nghèo, có nhiều thứ bảo vệ tính mạng, nàng còn cần phải dùng bạc để mua nguyên liệu về chế tạo. Chủ yếu là, nàng muốn chuồn thì cũng phải có lộ phí đi đường.
"Vàng? Nàng cần vàng làm gì?" Không đợi nàng trả lời, hắn lại nói: "Cần dùng gì chỉ cần cho người đi lấy, vàng bạc nàng cũng đâu có cơ hội tiêu."
Bà nó chứ!
Lâu Thất suýt chút nữa chửi thành tiếng. Rõ ràng là còn đề phòng nàng mà, nói hay thế làm gì, cái gì mà của hắn cũng là của nàng, nói thì hay đấy.
"Lâu cô nương, giải độc hoàn tới rồi." Sau lưng Vu Hoa Tồn là Ưng vệ.
"Chủ tử, người cũng ở đây sao?"
Dọc đường đi Hoa Vu Tồn không nói với hắn Trầm Sát ở đây sao? Đừng giả tạo vậy chứ. Lâu Thất trợn ngược mắt, nói: "Các người tưởng đây là cái chợ sao? Đông người chen chúc ở đây làm gì thế? Đi ra ngoài."
Ưng trừng mắt nhìn nàng, sao lại như vậy, có ý định đuổi hắn à? Nhưng Trầm Sát liếc mắt nhìn qua, hắn chỉ đành bối rối lui ra. Chẳng qua chỉ là muốn xem bản lĩnh của nàng ta thôi, khó khăn vậy sao?
Thấy Ưng và Hoa Vu Tồn đều đã ra ngoài, ánh mắt Lâu Thất liếc qua, Trầm Sát hơi nheo mắt lại: "Muốn đuổi bổn Đế Quân?"Giọng nói không hề che giấu uy hiếp. Ai cũng có thể đuổi, tới hắn cũng muốn đuổi ra ngoài?
Hắn không hài lòng thấy nàng một mình ở trong cùng phòng với Tây Trường Ức, cho dù chỉ là giải độc cũng không được, cho dù là vì giúp hắn cũng không được. Hắn cứ ngồi lại đây xem, hắn muốn xem nàng có thực sự dám đuổi hắn hay không.
Lâu Thất bất ngờ mỉm cười: "Đâu thể nào, chủ tử, người ngồi đi."
Tiểu nữ tử biết co biết duỗi, nàng không hề cảm thấy mất mặt, một chút cũng không.
Nhưng hắn chắc không muốn ra ngoài, không lợi dùng thì thật lãng phí. Lâu Thất cầm mười viên giải độc hoàn bước tới, đưa ra trước mặt hắn: "Phiền chủ tử nghiền những viên thuốc này thành bột."
Đây là lần đầu tiên có người sai hắn làm việc, mặc dù chỉ là nghiền nhỏ thuốc viên.
Trầm Sát nhìn nàng giây lát, sau đó cầm lấy thuốc thật, mười viên, chỉ khẽ bóp nhẹ tay, khi mở ra, trong lòng bàn tay đã có một nhúm bột.
Ừ, được thôi, nhiệm vụ nàng giao cho hắn đúng là quá vặt vãnh.
Lâu Thất đảo mắt, cầm một chiếc cốc lên bảo hắn cho bột thuốc vào trong, sau đó đổ nửa cốc nước lắc đều, tay nàng lướt nhẹ trên chiếc cốc, lại lắc tiếp, cầm tới phía Tây Trường Ức, định giơ tay đỡ lưng hắn. Trầm Sát liền quát lên: "Nàng làm gì vậy?"
"Cho hắn uống thuốc."
Trầm Sát đứng phát dậy bước tới giành lấy chiếc cốc trong tya nàng, một tay thô lỗ bóp miệng Tây Trường Ức, đồng thời cũng nhanh chóng đổ nước vào miệng hắn, động tác tuyệt đối rất thô bạo. Lâu Thất há hốc miệng nhìn hắn buông tay ra, má Tây Trường Ức vẫn còn hai vết ngón tay tím bầm!
"Có cần phải vậy không?" Nàng chỉ lẩm bẩm nói nhưng không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào lướt qua.
Tay nàng bắt quyết, quay lưng với Trầm Sát, Trầm Sát không nhìn rõ động tác của nàng, chỉ thấy mấy cây kim trên đỉnh đầu Tây Trường Ức đang rung lên. Một lát sau nàng lại rút nhanh những cây kim đó ra, vừa rút ra liền có khói màu đen nhạt tỏa ra từ vị trí cắm kim ban nãy, những tia nhỏ xíu lan tỏa trong không trung.
Trong không khí có mùi hơi hôi.
Trầm Sát nhíu mày, mặt biến sắc, quát lên: "Cút ra."
Giọng hắn vừa vang lên, bên ngoài Ưng và Hoa Vu Tồn đã bay về phía một cái cây ở bên cạnh. Lá cây xào xạc rơi xuống, có tiếng cười trong trẻo vang lên.
"Hahaha... Trầm Sát ca ca, huynh vẫn lạnh lùng như vậy."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đế Vương Sủng Ái.