Chương 633
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2334 chữ
- 2020-05-09 12:49:22
Số từ: 2329
Nguồn: Vietwriter
Không ngờ trong này còn có vòng cổ của U U.
Đeo vòng cổ lên cho U U, nó rất phấn khích, chạy vòng quanh trong xe, Lâu Thất cảm thấy nó giống hệt một chú chó đã qua thuần dưỡng.
Nàng nảy lên suy nghĩ, ngoắc tay với U U, "Qua đây, hỏi cái này, chủ nhân đầu tiên của ngươi là ai?"
"U U." Bạn Tử Vân Hồ U U chớp đôi mắt to vô tội của mình để thể hiện rằng mình không có cách nào nói chuyện được.
Lâu Thất nghĩ ngợi rồi nói: "Ta nói người, đúng thì mày kêu hai tiếng, hiểu chưa?"
"U U."
"Hiên Viên Chế?"
U U lắc đầu.
Lâu Thất nghĩ quả nhiên là thế, có thể Hiên Viên Chế chỉ vô tình cứu được con tiểu hồ ly này rồi nuôi dưỡng nó một khoảng thời gian thôi. Tuy năm xưa con tiểu hồ ly này đến từ sư môn của ông ta, nhưng cũng chưa chắc do người của sư môn ông ta nuôi. Điểm này ông ta cũng không nói rõ ràng.
"Hiên Viên Chiến? Mẹ của ta? Trầm Hoàng? Trầm Hoàng Hậu?" Do vòng cổ của nó nằm trong chiếc rương này, còn chìa khóa lại là khóa trường mệnh của Trầm Sát và trâm cài tóc phượng hoàng bảy màu của nàng, vì thế Lâu Thất đoán là một trong bốn người này.
Nhưng U U cứ luôn lắc đầu.
"Người của Thánh Tiên Cung?" Trầm Sát cũng cung cấp một sự lựa chọn, nhưng U U vẫn lắc đầu. Nó cọ vào chân Lâu Thất, chớp mắt với nàng.
Lâu Thất cau mày: "Có nghĩa là gì? Người có liên quan đến ta?"
"U U! U U!"
Bạn Tử Vân Hồ U U đã biết gật đầu.
"Người có liên quan đến ta, còn ai nữa nhỉ?" Lâu Thất và Trầm Sát nhìn nhau, hai người cùng nghĩ đến một người.
"Ông ngoại?"
"U U! U U!"
U U kêu lên đầy hưng phấn, nó lại cọ đầu vào chân Lâu Thất.
Lâu Thất cảm thấy rất bất ngờ, Trầm Sát nhìn nàng, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Nếu là ông ngoại nàng nuôi, chắc chắn sẽ bảo vệ những người của Hiên Viên gia, tuy nó từng đi theo Hiên Viên Chế và nhạc phụ, nhưng lại không hề ở chung với họ, mà lại trung thành với nàng, có phải điều này nói lên, có thể nàng là người giống với ông ngoại nàng nhất, về tình cách hoặc tình tình."
Một con hồ ly có linh tính như Tử Vân Hồ, sẽ tự lựa chọn chủ nhân, nên sẽ không có chuyện nó tự dưng trung thành với Lâu Thất, đương nhiên Lâu Thất cũng có mị lực riêng của mình, nhưng nếu ban đầu nàng không khiến nó cảm thấy an tâm, quen thuộc và yêu thích, thì sao nó lại chịu đi theo nàng chứ?
Lâu Thất cũng cảm thất đúng là như thế thật.
"Tiếc thay ta không có duyên gặp ông ngoại." Giờ đây nàng cảm tháy hơi thương cảm và buồn bã.
Trấm Sát xách Tử Vân Hồ lên, ném vào trong góc xe, còn hắn thì ôm Lâu Thất vào lòng, vỗ nhẹ lên vai nàng, hắn an ủi: "Ông ấy chắc chắn rất thích nàng, cũng cực kỳ thương yêu nàng."
Nếu không ông ấy đã không hy sinh mình để cứu nàng.
"Ta cũng cảm thấy thế, nhưng ta cũng thấy rất có lỗi với ông ấy, rõ ràng ông ấy đã làm nhiều việc vì ta, nhưng không lâu trước đây ta lại mới biết được sự tồn tại của ông ấy, trước đây ta chưa bao giờ nghĩ mình lại có một ông ngoại."
Trầm Sát cảm thấy ít nhiều gì nàng cũng là một người mềm yếu, hắn lại không phải là một người biết cách an ủi người khác, trong tình huống này, hắn dùng hai tay nâng mặt nàng lên, hôn xuống môi nàng. Vốn chỉ muốn dùng nụ hôn để an ủi, nhưng nào ngờ khi vừa chạm vào bờ môi mềm mại ngọt ngào của nàng, ngọn lửa trong cơ thể hắn lại bốc lên.
"Thất Thất, hơn nửa tháng rồi chúng ta chưa..." Giọng hắn hơi trầm khàn.
Lâu Thất bỗng thấy bó tay, sao khung cảnh lại thay đổi rồi? Nhanh đến mức khiến nàng không kịp trở tay! Nhưng nàng cũng nhanh chóng cảm nhận được nơi ấy của hắn, trong lòng nàng mềm nhũn theo. Đối với một Đế Quân cuồng thịt như Trầm Sát, có thể nhịn nửa tháng quả thật cũng đã làm khó hắn rồi.
"Chàng phải nhẹ một chút..."
Nghe thấy câu nói này của nàng, Trầm Sát mừng rỡ, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ từ chối nữa cơ!
Nào ngờ hắn vừa định tháo thắt lưng của nàng, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chim ưng to rõ khí thế từ trên cao vọng xuống. Đó là tiếng kêu của bạch ưng vương Tuyết Sơn.
Bên ngoài, giọng của Trần Thập vang lên: "Đế Quân Đế Hậu, Đại Bạch hình như không được bình thường cho lắm."
Trầm Sát đen mặt.
Lâu Thất cảm thấy xấu hổ, nàng kéo y phục lại, sửa lại đầu tóc, rồi cúi đầu nhìn xuống chỗ nào đó của Đế Quân, khụ khụ, đúng là tiễn chỉ chờ bắn!
"Đợi lát nữa rồi chàng hẳn ra."
Lâu Thất quả thật không nhịn được, nàng cười trộm, Trầm Sát bực bội liếc nhìn nàng, hắn nghiến răng nói: "Sớm muộn ta sẽ làm cho nàng khóc lóc xin tha thôi."
"Vô sỉ, hạ lưu." Lâu Thất mắng một câu, nàng ra khỏi xe ngựa.
Đại Bạch lượn vòng từ bên trời xuống, tiếng kêu thê thảm.
Lâu Thất cau mày nhìn lên bầu trời, sau đó kinh ngạc, bởi vì không biết từ khi nào, trên bầu trời có một vết nứt màu xám đen, đang từ từ di chuyển về bên này.
Trong cánh rừng rậm nơi phương xa, có tiếng dã thú kêu gào, từng đàn chim nối đuôi nhau bay lên trời, nhưng dường do khiếp sợ, chúng lại rơi hết xuống đất.
Tuyết đã ngừng rơi, khí áp hạ xuống thấp, chỗ vết nứt trên trời mây mù dày đặc, cứ như có một con quái thú gì đó sắp xé trời chui ra.
Đại quân đều dừng lại nhìn lên bầu trời, mặt mày ai nấy đều hoảng sợ.
"Chuyện gì đây?"
"Thần tiên phẫn nộ?"
Lâu Thất giơ tay lên kêu Đại Quân yên lặng, "Không có thần tiên gì cả, cho dù thật sự có thần tiên phẫn nộ gì đó, thì cũng không nhằm vào chúng ta. Đây là..."
Trầm Sát đã xuống xe ngựa, đi đến bên cạnh nàng, hai người cùng nhìn thấy vết nứt màu xám đen kia, Trầm Sát nói tiếp: "Là một lỗ hỏng thời không khác."
Họ đã xuyên không một lần, lần trước cũng giống vậy, nhưng lần này lại là vết nứt, chứ không giống với kiểu lỗ hỏng thời không hình xoáy nước lúc trước!
Lúc này, Lâu Hoan Thiên bỗng nhiên lên tiếng: "Hình như nó đang di chuyển về phía Thánh Tiên Cung!"
Không sai, vết nứt kia kéo dài đến vị trí của Thánh Tiên Cung thì không còn lan rộng ra nữa, mà nó từ từ di chuyển xuống dưới, giống như nối hai điểm từ bầu trời xuống đỉnh núi, mây đen bắt đầu tích tụ, lấy cung điện trên đỉnh Thánh Tiên Cung làm trung tâm, sau đó chúng lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
"Chắc chắn Thánh Tiên Cung đã xảy ra chuyện rồi!" Lâu Thất lập tức nhảy lên ngựa, Trầm Sát và Lâu Hoan Thiên cũng nhảy lên ngựa cùng lúc với nàng.
"Đại quân đi theo!"
"Hỏa Vệ, Nguyệt Vệ, Dao Phong, các người bảo vệ lão đạo sĩ thối và những người còn lại!"
"Vâng!"
Trập Thập, Lâu Tín, Thiên Nhất, Địa Nhị, Đại Thiên Ảnh và long tổ ám vệ cũng nhảy lên ngựa, vội vàng thúc ngựa chạy theo ba người họ.
Từng tiếng vó ngựa lọc cọc như nện vào tim họ.
Bây giờ Lâu Thất mới nghĩ đến sự bất thường của Du Phu Nhân, lại nghĩ đến những thứ trong chiếc rương kia, nàng cảm thấy nôn nóng. Trong chiếc rương kia, ngoại trừ bức tranh khi bé của Trầm Sát, chiếc vòng của U U ra, thì vẫn còn hai thứ nữa. Một là chiếc vòng bạc theo kiểu cổ, trên chiếc vòng có khắc những ký tự lạ, Trầm Sát nhìn ra được chiếc vòng kia rỗng ruột, nhưng họ vẫn chưa kịp mở ra. Thứ còn lại là một chiếc gương trang điểm.
Gương trang điểm, kiểu gương được tráng bằng thủy ngân theo kiểu thời hiện đại, tuy không giống với chiếc kính nàng nhặt được trong động khi đi cùng với Minh Liệt trong khu rừng hiện đại kia, nhưng xét về tổng thể chúng cũng na ná nhau.
Rốt cuộc có ý gì đay?
Lâu Thất suy nghĩ hoài không ra.
Nhưng nàng biết chắc chắn ả điên kia đã chết rồi, với cái giá là sự hi sinh của Triệu Vân.
Nàng không biết sau khi Vân Phong tỉnh lại sẽ ra sao, cũng không biết sao người song nhân cách lại có thể tách được linh hồn một cách hoàn chỉnh, nhưng Vân Phong không chết là sự thật. Bây giờ nàng chỉ lo lắng sau khi Vân Phong tỉnh lại sẽ có chút vấn đề về mặt trí lực.
"Lão đạo sĩ thối từng nói, sư phụ của lão là người tốt, ta tin lão. Nhưng Du Phu Nhân..." Tiếng gió rít gào, lất át đi tiếng nói của Lâu Thất.
Họ vội vàng lên núi như thế, cũng vì không muốn sư môn của Hiên Viên Khước xảy ra chuyện gì.
Đó là nơi Hiên Viên Khước trưởng thành, là nơi dạy lão một thân bản lĩnh, sư phụ của lão và lão tình như phụ tử, bây giờ lão đạo sĩ thối đã xảy ra chuyện, nàng không muốn sau khi lão tỉnh dậy thì lại phát hiện ra sư môn và sư phụ của mình cũng xảy ra chuyện.
Vả lại, Lâu Thất cảm thấy, Lão cung chủ của Thánh Tiên chắc có cách cứu Hiên Viên Khước, một mình nàng đang gánh phải áp lực quá lớn, nàng sợ quan tâm quá ắt loạn, không nghĩ ra được cách gì. Vì lão đạo sĩ thối, nàng nhất định không thể trơ mắt ra nhìn lão cung chủ gặp chuyện.
Thánh Tiên Cung đã ở ngay trước mắt.
Đại Bạch không đi theo, các loài chim dường như cảm thấy rất sợ hãi biến cố trên trời, lên đến đây, họ không hề nhìn thấy một con chim nào xuất hiện trên bầu trời.
Lũ ngựa vừa đi đến chân núi cũng hí lên, cỡ nào cũng không chịu chạy lên núi. Họ chỉ đành xuống ngựa, vận khinh công bay lên.
Càng lên cao càng cảm thấy khủng bố.
Một luồng không khí màu đen cuộn lên như lốc xoáy, nó đã sắp đến gần Thánh Tiên Cung nằm trên đỉnh núi.
"Nó là gì vậy?" Lâu Hoan Thiên cau mày.
Lâu Thất cũng không biết.
Bọn họ chỉ có thể vùi đầu trèo lên đỉnh núi.
Cây cầu như bắt liền nhân gian và tiên cảnh đã xuất hiện ngay trước mắt.
"Mau qua đó!" Mí mắt của Lâu Thất bỗng dưng giật liên hồi, mọi người tăng tốc, nhào lên cầu, một tia sáng màu tím bạc cũng bay đến.
Người đi sau cùng là Đại Thiên Ảnh và Lâu Tín, còn vài bước là qua khỏi cầu, họ bỗng nghe thấy một tiếng ầm, cả chiếc cầu gãy lìa sụp xuống
Đại Thiên Ảnh và Lâu Tín bước hụt chât, hai người ngã xuống vực.
"Lâu Tín!" Trần Thập chấn kinh, đưa tay ra túm lấy không chút do dự, nhưng chỉ thiếu một chút, hắn trơ mắt ra nhìn tay hắn và tay Lâu Tín lướt qua nhau, con tim hắn như ngừng đập.
"Bắt lấy!"
Một chiếc roi dài vung tới, cuộn chặt lấy cổ tay của Lâu Tín, cùng lúc đó Đại Thiên Ảnh cũng nắm được chân Lâu Tín.
"Bắt được rồi!" Lâu Thất hô lên, nàng kéo họ lên.
Chân vừa chạm vào đất, mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Nhưng Lâu Thất không có thời gian đợi họ nói tiếng cảm ơn, "Mau đi thôi!"
Chỗ này có người đặt thuốc nổ! Còn nhắm vào cung môn, rõ ràng là muốn ngăn chặn bất kỳ ai đến đây, may mà tốc độ của họ rất nhanh, chỉ cần chậm một bước, chiếc cầu bị nổ tung, không có Đại Bạch họ thật sự không có cách đi qua được.
Họ còn chưa kịp đi lên phần cung điện cao nhất, thì có một người bay đến, thân hình lảo đảo, cả người đầy máu, quần áo bị xé nát.
Lâu Thất nhìn một lúc mới nhận ra được, ngươi này chính là Lâm Tử Quân, đệ tử Thánh Tiên Cung, kẻ si mê hình tượng nữ trang của Vân Phong.
Lâm Tử Quân nhìn thấy họ, trên khuôn mặt đầy máu xuất hiện biểu cảm không biết là nên vui hay nên sầu. Hắn la lên: "Lão cung chủ có lệnh, không ai được phép đi lên! Đi hết đi! Đi hết đi! Các người đến đây chẳng khác gì tìm đường chết!"
"Ngươi nhìn thử xem chúng ta đi bằng cách nào đây?" Lâu Hoan Thiên cau mày, chỉ về sau.
Lâm Tử Quân nhìn thấy chiếc cầu bị nổ tung, hắn cảm thấy tuyệt vọng, ngã ngồi xuống đất.