Chương 65
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2256 chữ
- 2020-05-09 12:45:44
Số từ: 2251
Nguồn: Vietwriter
Lại nói nàng là nữ nhân của hắn.
Lâu Thất bóp trán.
"Trầm Sát, ta nói chàng cũng biết hậu quả nếu như hủy bỏ đại lễ tuyển phi đúng không? Tại sao còn..."
Trầm Sát ngắt lời nàng: "Nàng hi vọng cùng chia sẻ bổn Đế Quân với những người phụ nữ khác?"
"Cái gì? Cái gì? Khụ khụ..." Lâu Thất không biết nên phản ứng thế nào nữa. Đừng như vậy, cho dù họ đến với nhau thì cũng phải có cảm giác với đối phương, sau đó hắn theo đuổi, nàng thấy thích hợp mới đồng ý làm bạn gái hắn, phải từng bước một như vậy mới đúng chứ? Bây giờ không thấy có quá trình gì, cứ thẳng tiến vào giai đoạn phu thê sao?
Nàng đồng ý chưa? Nàng đã đồng ý chưa?
"Trả lời bổn Đế Quân!" Trầm Sát nhéo má nàng, ánh mắt nhìn nàng chăm chú, ý thể hiển là, nếu như câu trả lời của nàng là khẳng định, ta chắc chắn sẽ đập nàng nát bét.
Lâu Thất đâu phải kẻ ngốc, nàng có thể nhìn ra sự nghiêm túc của hắn, nhìn ra tình cảm trong mắt hắn, nhìn ra dục vọng chiếm hữu bá đạo của hắn. Nàng không biết hắn thích mình từ khi nào, cũng không biết tại sao chỉ với thời gian nửa tháng đã khiến hắn vì mình muốn hủy bỏ đại lễ tuyển phi được chuẩn bị từ trước đó rất lâu.
Hắn bá đạo, hắn ngông cuồng, hắn tự tung tự tác, hoàn toàn không cần biết hậu quả là gì nếu như hủy bỏ đại lễ tuyển phi.
Nhưng chết tiệt, người đàn ông như vậy đúng là rất hợp với tính khí của nàng, đúng chuẩn khẩu vị. Trên thực tế, người đàn ông như vậy, nàng thực sự rất thích.
Lâu Thất mím chặt môi, vỗ tay hắn, ghé sát tới trước mặt hắn, hai tay ôm má hắn, mình thì ngồi trên người hắn, bốn mắt nhìn nhau.
Nàng cất hết lớp vỏ ngụy trang, gỡ bỏ mọi mặt nạ, lúc này, khôi phục lại bản sắc nữ hoàng Lâu Thất.
"Trầm Sát, chàng nghe cho rõ." Nàng nói rất mạch lạc: "Ta là một người ích kỷ, hẹp hòi, đặc biệt thù dai, và cứng đầu."
Hắn nhìn nàng, hơi gật đầu ra vẻ mình đang nghe.
Nàng tiếp tục nói: "Bây giờ là chàng có ý đồ với ta trước, chàng có ý với ta thì phải nghĩ cho kỹ, có một số lời ta cần nói trước với chàng, nếu như chàng thực sự muốn cùng ta, vậy thì không chỉ từ nay về sau ta là nữ nhân của chàng, ngược lại cũng là chàng từ nay về sau là nam nhân của ta! Ta không chấp nhận tình cảm giả dối, không chấp nhận đùa giỡn, đặc biệt còn một điểm nữa, ta không chấp nhận phản bội! Chàng có ta, ta không cho phép chàng có thêm bất cứ người đàn bà nào khác, trái tim chàng, thể xác chàng, tốt nhất hãy giữ gìn cẩn thận cho ta! Nếu chàng dám phản bội ta, ta tuyệt đối sẽ giết chàng."
"Vì thế tốt nhất chàng hãy nghĩ cho thật kỹ."
Trả lời nàng là Trầm Sát ôm chặt lấy nàng xoay người lại, đè nàng xuống dưới, hôn, hôn cuồng nhiệt.
Lâu Thất xoa nhẹ đầu, đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn nàng.
Lâu Thất đang định đứng dậy bỗng nhiên nhớ ra hôm nay là mười lăm! Hôm nay hắn không được rời xa chàng, phải làm thuốc của chàng. Bây giờ nếu như nàng rời đi, hắn sẽ toàn thân rỉ máu, hai mắt trở thành màu đỏ, trở thành huyết nhân như lần đầu nàng gặp hắn.
"Không sợ, hôm nay ta nhất định sẽ không rời nửa bước." Nàng mỉm cười với hắn.
Trầm Sát không hiểu tại sao, trái tim như bị bóp một cái sau đó lại buông ra. Trong mắt mọi người, hắn trước giờ luôn dũng mãnh, đáng sợ, đây là lần đầu tiên có người nói với hắn, đừng sợ.
Hắn có sợ không? Không, hắn chưa bao giờ sợ hãi, nhưng hơn hai mươi năm qua vượt qua biết bao mưa gió, hắn đúng là đã rất mệt, rất cô đơn.
Bây giờ nàng đã lấp đầy toàn bộ khoảng trống của hắn.
Cảm giác này rất diệu kỳ, cũng rất tuyệt vời.
Hắn ôm chặt lấy người nàng, lớn tiếng gọi: "Người đâu."
Thiên Nhất lập tức xuất hiện sau bình phong. "Đế Quân!" Giọng Thiên Nhất không giấu vẻ vui mừng, trước đây hắn đã nghe Ưng vệ nói, chỉ cần có Lâu Thất ở bên cạnh, ngày mười lăm Đế Quân sẽ không phát bệnh, không khác gì người thường! Xem ra đúng là vậy, đúng là vậy!
Tốt, điều này quá tốt!
Thế này còn sợ gì nữa chứ?
"Nói với Ưng và mọi người, đại lễ tuyển phi vẫn diễn ra bình thường."
"Tuân lệnh!"
Thiên Nhất vụt biến mất.
Ưng và Nguyệt canh gác bên ngoài mới sáng sớm đã nghe thấy tin tức này, lập tức đều thở phào.
Họ thức trắng một đêm, chỉ sợ Lâu Thất không đồng ý thuyết phục chủ tử, nếu thực sự hủy bỏ đại lễ, tiếp theo đó họ sẽ vô cùng khổ sở. Cũng may, cũng may...
"Ảnh hưởng của Lâu Thất với chủ tử quả là rất lớn." Nguyệt khẽ nói một câu.
Ưng nhìn tẩm cung cuả Đế Quân, khoác vai hắn: "Tác dụng của nàng ta không nhỏ, hãy bao dung, bao dung."
Hai người liền đi làm việc của minh.
Thiên Nhất canh gác bên ngoài cửa điện, một lúc sau Nhị Linh liền bưng nước rửa mặt vào.
Trầm Sát và Lâu Thất đã ăn mặc chỉnh tề, nhưng Nhị Linh vãn cảm giác mặt đỏ tai nóng, vì Trầm Sát ngồi trên giường, Lâu Thất ngồi trên chân hắn. Bình thường cũng không thấy họ thân mật như vậy trước mặt người khác...
Hơn nữa, bên ngoài đều đồn rằng Đế Quân hôm nay rất đáng sợ, nhưng đâu phải, Đế Quân nhìn vẫn giống như bình thường mà? Nàng ta thậm chí còn thấy Đế Quân lúc này bớt lạnh lùng hơn ngày thường.
Không có ai muốn tới đây, ai cũng sợ chết khiếp, đâu có việc gì đâu?
"Nhị Linh, đưa khăn rửa mặt cho ta." Lâu Thất đưa tay ra cầm, Nhị Linh liền cúi đầu không dám nhìn hai người bọn họ.
Lâu Thất cầm lấy, cười hi hi, giúp Trầm Sát rửa mặt, động tác không hề thô lỗ.
Khi ăn sáng, Lâu Thất cũng vẫn ngồi trên đùi Trầm Sát.
Thiên Nhất không ngăn được Nạp Lan Đan Nhi, khi cô ta dẫn theo thị nữ của mình vào, Lâu Thất đang há miệng cắn một miếng sườn mà Trầm Sát bón.
"Trầm Sát ca ca, huynh đang làm gì vậy?"
Bốp một tiếng, Nạp Lan Đan Nhi đánh một chưởng xuống bàn ăn, chiếc bàn rung lên, bắt đầu xuất hiện một vết nứt dưới chưởng của cô ta, sau đó dần dần lan ra, vỡ làm đôi! Đồ ăn trên bàn rơi hết xuống đất, trước đó, Trầm Sát đã ôm Lâu Thất bay lùi lại sau.
"Cô ta không phải là thị nữ của huynh sao? Làm gì có thị nữ nào lại ngồi trên đùi chủ tử, bảo chủ tử bón thức ăn cho?" Nạp Lan Đan Nhi giơ tay, roi kia lại nắm chặt trong tay cô ta, chỉ thẳng về phía Lâu Thất.
Nhị Linh đứng ở bên cạnh giúp đưa canh, khi bàn đổ vỡ, Thiên Nhất liền kéo nàng ta ra xa nhưng bát canh vẫn đổ lên xiêm ý của nàng, vì Lâu Thất vẫn thích ăn canh nóng, nên nàng không kìm nén được khẽ kêu lên một tiếng.
Lâu Thất nghe thấy âm thanh, liếc mắt nhìn qua, lập tức nổi giận.
Nàng nheo mắt lại, ngón tay khẽ động đậy, kẹp một chiếc đũa giữa hai ngón tay.
"Ngươi là cái thá gì? Nơi này là Tam Trùng Điện của Đế Quân Phá Vực, người không phận sự miễn vào, ngươi, còn cả mấy kẻ xấu xí đi theo ngươi nữa, từ đâu tới vậy?"
Nàng lạnh giọng hỏi.
Người không phận sự? Dám nói nàng ta là người không phận sự? Ai bảo nàng ta là người không phận sự? Đệ tử quan môn của đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn, đi tới đâu không được tâng bốc, ai dám nói nàng ta là người không phận sự, mấy thị nữ của nàng ta tướng mạo cũng rất xinh đẹp, sao lại là xấu xí được?
Nạp Lan Đan Nhi chưa gặp phải người dám nói với mình như vậy bao giờ, đâu có thể nhẫn nhịn thêm được nữa, vút một tiếng, roi trong tay lập tức vung về phía Lâu Thất.
"Chiếc roi của ngươi ta rất thích, chi bằng hãy để lại đây."
Lâu Thất hừ một tiếng, đang định ra tay thì người đàn ông ôm nàng liền hất nàng lên lưng: "Túm chắc lấy, không cần nàng ra tay."
Nói xong, ngón phải móc cong lại, túm lấy chiếc roi đang quất tới. Nạp Lan Đan Nhi kinh hãi, nhanh chóng thu roi lại, trừng mắt giận dữ nhìn Trầm Sát: "Trầm Sát ca ca, huynh điên rồi sao? Huynh dám ra tay với ta vì người thị nữ này? Rốt cuộc huynh có biết mình đang làm gì không vậy?"
"Nạp Lan Đan Nhi, nơi này là Cửu Tiêu Điện của ta, không phải Vấn Thiên Sơn, nếu không muốn ở lại thì hãy cút về, nếu không, bổn Đế Quân e rằng sẽ không nhịn được mà giết ngươi đấy." Trầm Sát lạnh lùng nói.
Nạp Lan Đan Nhi nghiến răng nói: "Tốt, tốt lắm, hôm nay ta nể mặt huynh, hôm nay là ngày đại lễ tuyển phi của huynh, ta không giết người, nhưng qua ngày hôm nay, roi của ta nhất định phải được uống máu."
Nói xong cô ta lại vung tay chuẩn bị bỏ đi. Lâu Thất ánh mắt tối lại, sau đó búng nhẹ móng tay, một chút bột mịn rơi vào trong cổ áo của Nạp Lan Đan Nhi.
Người ức hiếp nàng, phá hỏng bữa sáng của nàng, không để lại chút lời lãi nào mà cứ đi như vậy, sao được chứ. Nàng nói rồi, nàng là người ích kỷ, hẹp hòi lại thù dai.
Từ trước tới giờ vẫn vậy.
Ôm cổ Trầm Sát, nàng nheo mắt nói: "Này, nếu như vì ta mà đắc tội với Vấn Thiên Sơn, chàng có hối hận không? Có sợ không?"
Trầm Sát nhấc nàng ra khỏi lưng, ôm lấy nàng, vẻ mặt không tỏ thái độ gì: "Nếu như bổn Đế Quân đối đầu với Vấn Thiên Sơn, nàng có sợ không?"
Sững người một lát, Lâu Thất cười ha ha, giọng điệu phóng khoáng ngang tàn: "Sợ, sợ cái khóc khô gì! Bổn cô nương sẽ ở bên ngươi!"
Vấn Thiên Sơn, bọn họ tưởng rằng mình là người chấp pháp của thế gian này sao? Đắc tội với nàng, nàng sẽ san bằng cả núi! Ai sợ ai chứ?
Trầm Sát thấy nàng bật cười phóng khoáng như vậy, liền ấn nàng xuống hôn, hôn lên môi nàng. Hắn thích nàng, thực sự rất thích. Mọi người đều từng khuyên hắn nhịn, nhìn mọi cơn giận, nhịn Vấn Thiên Sơn, chỉ vì nhìn sẽ trời yên bể lặng! Chỉ vì Vấn Thiên Sơn quá hùng mạnh. Chỉ có nàng, chỉ có nàng mới to gan ngông cuồng nói với hắn rằng, sợ cái cóc khô gì, nàng sẽ ở bên hắn.
Hắn biết, hắn biết là nàng không giống như lúc mới gặp, không phải là người yếu đuối, nhát gan, không phải.
Nữ nhân mà Trầm Sát hắn ưng ý, sao có thể nhát gan yếu đuối, sao có thể chứ!
Nhị Linh quay mặt đi, bịt chặt mắt.
Hu hu, thật là... Đế Quân sao có thể làm vậy trước mặt họ chứ, xấu hổ chết đi được.
Ngày mười lăm tháng chín, là ngày Đế Quân Phá Vực chọn phi.
Toàn thành Phá Vực giăng đèn kết hoa, tiếng cười nói râm ran.
Cửu Tiêu Điện, từ ngoài điện tới Nhất Trùng Điện, Tam Trùng Điện, đâu đâu cũng hân hoan náo nhiệt, thị nữ các cung của Nhị Trùng Điện đã vào vị trí, chỉ đợi nghênh đón nữ chủ nhân của cung mình.
Lục cung nhất điện, tối nay, Đế Quân chí ít cũng sẽ chọn ra ba đế phi, nếu như có thể, sáu vị đế phi cũng đều được chọn.
Các thị nữ không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng Cửu Tiêu Điện có nữ chủ tử sẽ rất náo nhiệt, có lẽ tâm tình của Đế Quân sẽ tốt hơn. Nếu như ai được sủng ái, vào Tam Trùng Điện, họ sẽ có thể được vào theo.
Những chủ sự nghĩ nhiều hơn một chút, nếu như chọn cả sáu đế phi, điều đó chứng tỏ Đế Quân chí ít có thêm sáu thế lực ủng hộ, vậy thì họ sẽ sớm có thể đạp bằng Phá Vực hoang nguyên.