Chương 653
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 1932 chữ
- 2020-05-09 12:49:31
Số từ: 1927
Nguồn: Vietwriter
Minh Tiên Sinh tiếp tục nói: Tranh Thiên Giáo mặc dù tìm thấy làn khói tử thần, thế nhưng không có cách nào không chế. Bây giờ tình hình đã mất kiểm soát. Thế nhưng họ đã tìm thấy một cách khác, đó chính là luyện thành một loại người máy. Người máy có thể dùng để chưa khói tử thần. Cô không cần nhìn Trầm Sát với vẻ ngạc nhiên này, không tin phải không?
Lâu Thất quả thật không dám tin
Làn hắc khí dày đặc như thế, soa có thể để một người thu nạp được? Rõ ràng là điều hoang đường
Thế nhưng Minh Tiên Sinh không có vẻ gì là nói dối, "Biết nói thế nào đây?"
"Cô, cố chính là người được lựa chọn để luyện thành người máy. Họ đã tìm cô từ rất lâu rồi. Cuối cùng bây giờ đã tìm thấy nên muốn dụ cô tới. Hắc khí bên ngoài kia hẳn cô đã nhìn thấy? Có phải cô tò mò vì sao làn hắc khí đó không bay qua sông phải không? Cho rằng có gì đó ngăn cản nó đúng không?"
Chẳng lẽ sự thực là như thế?
"Trong hồ có thứ gì đó, nhưng là do họ sắp đặt" Minh Tiên Sinh cười lạnh lùng, "Làn khói tử thần đâu có nhiều như thế. Nếu nhiều như thế thì họ đã có thể xưng bá thiên hạ từ lâu rồi, đâu cần phải chờ đợi? Ở đó có hai loại hắc khí, một loại là khói tử thần, còn lại là khói sinh ra khi chúng chế dược."
Lâu Thất cảm thấy kinh ngạc, thì ra là như thế
"Thế nhưng, quả thật chúng ta đã từng nhìn thấy hắc khí nuốt người. Còn nữa, nó nuốt cả một thôn trang"
"Chẳng phải ta đã nói rồi ư? Đó là thật, mà cũng có cái không thật. Thật thật giả giả đan xen lẫn lộn. Thôn trang đó, cô có biết vì sao mà họ đều chết cả hay không? Đó là vì có người của Tranh Thiên Giáo trà trộn vào trong hắc khí sinh ra khi chế dược. Chúng mặc đồ đen, bôi mặt đen xì,trà trộn vào giết người, sau đó bỏ lại khói tử thần. Vì những người và động vật đều có sinh mệnh nên khói từ thần lan rộng ra, càng ngày càng khó kiểm soát. Vì thế chúng không dám tiếp tục sử dụng khói tử thần trong thành trì. Chúng cần tìm cô trước. Lâu Thất, năm đó ta từng nói với Minh Liệt, tuyệt đối không được có cảm tình với cô, bởi vì cuối cùng giáo chủ sẽ lợi dụng Dẫn Hồn Cổ để khống chế hắn, đưa cô về tg. Khi đó hắn sẽ không thể từ chối. Thế nhưng tên ngốc đó lại nói rằng, nếu không thể điều khiển bản thân mình, thì chi bằng chết đi cho xong
Minh Tiên Sinh ngẩng đầu cười, "Vì thế, hắn ta đã chết vì bảo vệ cô. Quả thật lãng phí bao nhiêu năm ta dạy dỗ hắn, lãng phí bao nhiêu tâm huyết của ta. Nếu hắn không cứu cô, nếu hắn không chết, thì chúng ta..."
Nói đên đây hắn ta dừng lại, quay sang nhìn Lâu Thất, "Ta đã bố trí trận pháp bên ngoài, chúng không vào trong được, vì thế cô cứ ở đây, ta không thể ở lại lâu. Đợi mọi việc bên ngoài ổn thỏa, ta sẽ quay lại đưa cô ra ngoài
Minh Tiên Sinh nói xong định bước đi thì Lâu Thất gọi lại, "Minh Tiên Sinh!"
"Còn có chuyện gì?"
"Vậy ta phải ở đây bao lâu? Phu quân và phụ hoàng của ta thì sao?
"Bản lĩnh của họ cao cường, chắc sẽ không có vấn đề gì. Cô cũng đừng thử ra ngoài. Ta biết cô có bản lĩnh lớn, thế nhưng trận pháp này không thể hóa giải đâu. Nếu cô cố tình xông ra, thì đứa con trong bụng cô không chắc sẽ giữ được đâu" nói xong Minh Tiên Sinh bay vút đi, quay trở lại dòng nước.
Ông ta giống như hòa tan vào nước.
Giống như lúc trước ông ta mai phục trong dòng nước, đến ngay cả cô và Trầm Sát đều không phát hiện ra
Tranh Thiên Giáo, không chỉ là những người có trí tuệ thông minh, xem ra võ công của họ cũng không phải tầm thường.
Ở bên phía Long Ngâm, vón là một thế giới mà Lâu Thất cảm thấy đáng lo ngại.
Nếu lúc này cô không mang thai, nhất định cô sẽ cố lao ra. Thế nhưng lúc này cô sắp làm mẹ, tâm trạng không như bình thường. Cho dù thế nào thì chỉ cần có chút nguy hiểm là cô sẽ không thử.
Vay giờ chỉ hy vọng Trầm Sát tìm được tới đây, hy vọng thuốc của cô sẽ có tác dụng
Lâu Thất ngồi trên tảng đá, lấy một chiếc lo ra, cho vào một ít nước, rồi bắt đầu kiểm tra trong nước có thứ gì.
Minh Tiên Sinh có thù hận với cô ta, vì thế không thể tin mọi lời hắn ta nói. Thế nhưng cô cũng nhìn ra, phần lớn những gì hắn ta nói đều là sự thật. Cô từng nghiên cứu về tâm lý của con người. Nếu nói dối thì sẽ không được tự nhiên như thế.
Vậy thì Bách Hoa là có thật, Minh Liệt cũng là thật, mục đích của Tranh Thiên Giáo có thể cũng là thật. Còn cái hắc khí kia một nửa là thật, một nửa là giả. Thế nhưng trong dòng nước này chắc chắn có thứ gì đó có thể ngăn cản khói tử thần, nếu không tại sao chúng lại lựa chọn nơi này, tới thẳng áp sát thành Nạp Lan có phải là thuận tiên hơn không.
Hơn nữa U U luôn lao về phía dòng sông, định nhảy xuống đó. Chắc chắn là nó đã phát hiện ra điều gì đó trong dòng sông.
Năm xưa Bách Hoa đã muốn lấy U U cùng hồn phách của cô để luyện hóa, U U không thể nhiệt tình với hắn như thế được
Thế nhưng nói vậy nghĩa là năm xưa U U đã từng gặp cô, chẳng trách nó có thể dễ dàng theo cô tới vậy. Nó tin tưởng cô một cách vô điều kiện, thì ra là hai người từng quen biết nhau
Đúng lúc Lâu Thất đang suy nghĩ nghiên cứu dòng nước thì Trần Thập đang cùng Nguyệt tìm kiếm
"Ngươi mệt rồi thì nghỉ ngơi trước đi, ta muốn tiếp tục xuống nước tìm Đế Hậu."
Nguyệt trừng mắt: "Ai không muốn tìm Đế Hậu? Thế nhưng Vương gia nói, dòng sông này rất kỳ quái, muốn chúng ta lên trước," Vương gia, chính là Hiên Viên Lại
Trước đó Hiên Viên Lại nói dòng sông này cổ quái, rất lạnh lẽo, rất khó để thở trong dòng nước này. Thế nhưng chúng vẫn bất chấp mà lao xuống dòng nước, một lúc sau Hiên Viên Lại đột nhiên gọi lớn, kêu tất cả mọi người lên bờ, rồi đích thân gọi Trầm Sát tới
"Dòng sông cổ quái, vậy Đế Hậu thì sao?" Trần Thập kêu lên, "Ai biết được Đế Hậu còn có trong dòng sông này hay không? Làm sao ta có thể lên bờ được."
Nguyệt bị quát lên như thế liền sững người lại
Hắn nhìn Trần Thập, phát hiện ra khóe mắt của Trần Thập đã đỏ hoe
Nguyệt không biết phải nói gì, chỉ vỗ vai hắn, "Đi thôi, Đế Quân chắc chắn sẽ có cách, ngươi phải tin điều đó. Đế Quân còn lo lắng hơn người nhiều lần"
Câu nói này khiến Trần Thập đành phải im lặng
Nguyệt đã bởi đến bờ còn Trần Thập vẫn do dự ngoái nhìn lại. Đột nhiên hắn không dám tin vào mắt mình gọi lớn, "Đế Quân, Đế Quân"
Trầm Sát nghe thấy tiếng gọi này lập tức vung tay chạy tới "Phát hiện được cái gì rồi?"
"Nhìn xem, trong nước sống có phải có màu đỏ không?"
Trầm Sát nhìn xuống, quả nhiên phát hiện một dải nước màu đỏ dài đang trôi, trông giống như một sợi dây đỏ. Một đầu dây ở đúng chỗ khi nãy Lâu Thất bị kéo xuống, đầu còn lại ở bên trong dòng nước, không nhìn rõ.
Lúc này sắc mặt của hắn mới bớt lo lắng hơn, "Nhất định là dấu hiệu Lâu Thất để lại"
Lâu Thất bình thường lúc rảnh rỗi thường nghiên cứu mấy thứ cổ quái. Cô từng nói với hắn, cô đã nghiên cứu một loại thuốc rất thần diệu. Sau đó nếu cần phải tìm cô trong nước, thì sẽ nhanh chóng nhận ra ký hiệu của cô.
Khi đó hắn cảm thấy kỳ lạ. Trong nước thì làm sao có dấu hiệu gì được.
Lúc này hắn nhìn thấy sợi dây màu đỏ này, hắn đột nhiên hiểu ra
Khi nãy đi qua dòng nước, loại thuốc đó tác dụng với nước nên mới trở thành cái sợi dây màu đỏ này
Hắn lập tức lặn vào trong dòng nước, bơi theo sợi dây
"Ta cũng đi, Ta cũng đi"Trần Thập lập tức bơi theo
Nguyệt quay sang nói với những người con lại, "Các ngươi canh chừng ở đây." Nói xong hắn cũng lao xuống dòng nước
"Này, dòng nước này rất kỳ quái, quan sát đã rồi hay nói. Tiểu Thất sẽ không có chuyện gì đâu" Hiên Viên Lại nhún chân, còn Hiên Viên Hoan Thiên hẩy ông ta ra
"Tự ông ở lại nghiên cứu cái dòng nước cổ quái này đi"
Nói xong hắn cũng nhảy xuống
Hiên Viên Lại lắc đầu cảm thấy khó hiểu: "Thật không hiểu nổi, tại sao chúng không tin khả năng của nha đầu thối đó chứ? Các người có chết tới chục lần thì chưa chắc cô ta đã chết lần nào
Các thị vị còn lại quay đầu lại, không dám nghe hắn nói như vậy về Đế Hậu và Đế Quân của mình
Lúc này Hiên Viên Lại nhìn người đàn bà trước mặt, cau màu nói
"Cô có phải là cung nữ của Cửu Tiêu điện không? Nói, cô rốt cuộc là ai?"
Vừa nói xong người cung nữ trước mặt lấy Tay giật chiếc khắn trùm trên đầu và mặt, lớp lông trắng trên đầu tung bay théo gió
"Ta là ai ư? Ta cũng không biết ta là ai. Ta chỉ biết là phải giết các ngươi, ta phải giết Lâu Thất. Đúng rồi, người ta phải giết chính là Lâu Thất."
Người đó được nhiên chính là quái vật lông trắng mà họ từng gặp, cũng chính là ngườ mà Minh Tiên Sinh gọi là Bách Hoa
Bà ấy từng xinh đẹp, kiều diễm, đó là mẹ của Minh Liệt, Bách Hoa
"Cái quỷ quái gì thế?"
Hiên Viên Chế chau mày, rút thanh kiếm ra, không hề khách khí chém thẳng về phía cổ của bà ta
Thế nhưng lúc đó lúc đó Bách Hoa đột nhiên trừng mắt, lấy ra một viên dược hoàn màu đen, ném về phía ông ta
"Cái này ta đã giữ lâu rồi, bây giờ nhìn đám hắc khí kia mới nhớ ra. Ta cũng có hắc khí, bây giờ dành nó cho ngươi"