Chương 97
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2420 chữ
- 2020-05-09 12:45:53
Số từ: 2415
Nguồn: Vietwriter
Đợi đến khi nàng nhìnthấy mười mấy nóc doanh trướng màu xám ở phía xa, hai mắt lập tức tỏa sáng! Có doanh trướng, có người cắm trại tức là sao? Tức là có thịt ăn, có rượu uống! Nói không chừng nàng còn có thể tìm thấy một cái giường, ngủ một chút cũng được!
Nhưng, sao kí hiệu của doanh trướng này lại quen quen vậy nhỉ?
Trước doanh trướng, cắm một gậy cờ hiệu, Lâu Thất ngẩng đầu nhìn, phía trên viết hai chữ Đông Thanh.
Chẳng lẽ đây là người của hoàng thất bên Đông Thanh quốc? Lâu Thất liền ngừng bước, chẳng lẽ là Đông Thời Ngọc? Nếu là Đông Thời Ngọc, hiện tại nàng vẫn chưa muốn đụng tới hắn. Nhưng, mình cứ lấy thôi cần gì hỏi, ăn vụng một chút, biết hắn là ai làm gì.
Nghĩ vậy, Lâu Thất lại tiếp tục đi về phía doanh trại.
Ba ngày nay, nàng không chỉ chết đói mà còn sắp chết lạnh, dù có nội lực nhưng không thể cứ dùng nội lực sưởi ấm cả ngày được, hơn nữa nàng còn phải luôn luôn duy trì cảnh giác, hiện tại nàng giống như Đường Tăng vậy, tất cả yêu ma quỷ quái đều muốn bắt nàng, ngay cả lúc ngủ cũng không yên, mà kể ra thì đúng là nàng cũng không tìm ra nơi nào thích hợp để ngủ.
Ba ngày không ăn thứ gì, ba ngày không được ngủ, ba ngày đánh mười mấy trận, ba ngày chạy ra xa như vậy, dù nàng có là người sắt đi nữa, thì nàng cũng sắp hỏng rồi!
Lâu Thất cảm thấy bản thân chưa từng chật vật như vậy, quả thực nàng sắp nhịn không nổi nữa, đợi đến khi nàng thật sự không còn chút nhẫn nại nào, đến lúc đó cũng chỉ có thể đại khai sát giới! Thế nhưng lão đạo sĩ thối từng nói với nàng, nên cố gắng nhẫn nại hết sức có thể, bởi thực ra bên trong nàng có loại nhân tố hắc ám, nếu thứ đó hoàn toàn bùng nổ sẽ rất kinh khủng. Có gì mà kinh khủng, nàng luôn cảm thấy mặc kệ là mặt nào của mình, đều là tốt nhất!
Đợi đến khi nàng đến gần doanh trướng, vừa mới ẩn thân, liền có hai tên thị vệ sóng vai nhau bước nhanh về phía này, một người nhỏ giọng nói:
Thái tử điện hạ đã tới rồi, Nhị điện hạ sai chúng ta đi mời thái tử điện hạ, ngươi nói xem hắn có đến không?
Thái tử điện hạ là người luôn đối xử ôn hòa với mọi người, chúng ta đã đi mời thế này, chắc chắn hắn sẽ tới.
Nhưng ngươi nói thử xem đến lúc đó minh chủ của chúng ta, của Liên Minh Săn Thỏ, vẫn là điện hạ sao?
Đương nhiên, ngươi đúng là tên ngốc, thái tử điện hạ sẽ không thèm tranh giành loại tên tuổi này đâu.
Nói cũng đúng. Hài, ngươi nói xem nữ nhân kia, sau khi lấy được Thạch Tủy ngàn năm sao không tranh thủ tính toán thời gian uống hết đi, nhiều người đuổi bắt nàng như vậy, nếu để họ bắt được nàng ta cũng sẽ chẳng dễ chịu gì.
Sao ngươi biết nàng không uống hết? Có khi nàng đã uống hết rồi, nếu không sao công phu của nàng lại lợi hại như vậy? Nghe nói lần này nàng giết liên tiếp mười bảy người, mỗi người đều cắt đầu! Thật đúng là ma nữ đáng sợ!
Thật sao? Nhưng không phải nói rằng đó không phải do nàng giết sao?
Hai người cứ trò chuyện với nhau như vậy trên đường đi tới phía nàng. Lâu Thất cau mày, suy nghĩ cặn kẽ nội dung câu chuyện bọn hắn vừa nói mấy lần, ánh mắt lập tức sáng lên. Nàng có biết Liên Minh Săn Thỏ gì đó này nha, đó không phải là tổ chức muốn bắt nàng sao? Không nói đến việc ném ra miếng mồi là muốn săn mình, phương pháp này cũng rất hay, tất cả mọi người liên kết lại, chờ liên minh thành công, chắc chắn nàng không thể trốn thoát!
Nhưng, bọn họ đang nhắm vào nàng, liệu nàng sẽ để cho liên minh này liên kết thành công sao?
Còn có việc giết mười bảy người kia, chắc cũng do liên minh rách nát này tác quái đi, còn thay nàng giết những người kia? Có thể làm ra việc này, thủ đoạn lại hung tàn như vậy, nhất định là Trầm Sát!
Nếu vậy, sau ba ngày, cuối cùng nàng cũng xem như gián tiếp có chút tin tức của bọn người Trầm Sát! Đợi nàng ăn uống no đủ, lại đi điều tra nơi mười mấy người kia bị giết, chắc là có thể tìm ra hành tung của đám người Trầm Sát!
Tin tức này thật sự khiến tâm trạng nàng tốt lên, còn về tên Ngọc Thái tử Nhị điện hạ gì đó kia, nàng liền trực tiếp bỏ qua. Nhưng vẫn có thể biết rằng nơi này không phải là doanh trướng của Đông Thời Ngọc, mà là huynh đệ của hắn, Nhị hoàng tử.
Về Nhị hoàng tử Đông Thanh Đông Thời Văn, nàng cũng chỉ nghe qua một chút xíu tư liệu về hắn, cũng không cố ý ghi nhớ, nhưng chẳng lẽ cái Liên Minh Săn Thỏ này là do hắn đề nghị thành lập?
Lâu Thất chợt lách người đi vào, hừ hừ, nếu đúng thế, nàng tới đây là quá chính xác rồi, đối với người muốn dùng chiêu đối phó mình, nàng sẽ tô màu cho thế giới của hắn thêm chút màu sắc.
Không, không phải thêm chút màu sắc, mà tặng hắn hẳn mấy thùng sơn lớn, cho hắn biết vì sao thế giới lại muôn màu muôn vẻ như vậy!
Khi nàng đến đã ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức, hiện tại mùi thơm này còn nồng hơn. Chuyện gì cũng không quan trọng bằng ăn cơm, đợi nàng ăn uống no đủ xong lại nói tiếp.
Nhanh tay lên, hai vị cô nương nói muốn ăn thịt thỏ nướng và thịt dê nướng.
Cô nương của Bích Tiên Môn thật khỏe mạnh, không ngờ lại có thể ăn nhiều thịt như vậy.
Có người cười nói, câu nói này khiến mấy người khác đang bận rộn cũng cười phá lên.
Được rồi, bọn nhóc các ngươi đúng là không sợ chết, Bích Tiên Môn là nơi các ngươi có thể lấy ra làm trò đùa sao? Vị Thẩm cô nương kia, nói không chừng sau này sẽ lên làm phi của Nhị hoàng tử, hơn nữa nàng sẽ không tha cho các ngươi.
Cuộc trò chuyện của mấy tên đầu bếp, khiến ánh mắt Lâu Thất híp lại, Bích Tiên Môn, Thẩm cô nương, phi của Nhị hoàng tử.
Chẳng lẽ Thẩm cô nương này chính là Thẩm Mộng Quân?
Được, hóa ra nàng trốn trong doanh trướng của Nhị hoàng tử Đông Thanh, tốt, rất tốt, vậy còn một người nữa là ai?
Nàng chợt lách người, âm thầm tiến vào, mùi thịt nướng bay khắp phòng, mùi thơm khiến Lâu Thất suýt chút nữa chảy nước bọt đầy đất.
Ngươi là ai?
Một người đầu bếp phát hiện nàng.
Lâu Thất cười cười, đáp:
Ta? Chờ ta ăn no xong ta sẽ nói cho ngươi biết, được không?
Nói xong, nàng lập tức ra tay, liên tục đánh mấy quyền về phía mấy huyệt Thái Dương, khiến bọn hắn đều ngã xuống.
Đào lò hố ra, bên trong có mấy tầng củi gỗ, phía trên đốt lửa, đang nướng nửa con cừu nhỏ, khi nàng đến cũng đã nướng sắp xong, trên bàn còn đặt sẵn một đĩa thịt thỏ đã xé xong.
Mắt Lâu Thất nhìn chằm chằm thịt dê nướng, cầm lấy dầu để một bên, phết thêm một lượt, sau đó trực tiếp ôm đĩa ngồi vào bàn, bắt đầu há to miệng ăn thịt thỏ nướng.
Ừm, tay nghề cũng được.
Sau ba ngày đói bụng có thể ăn được mỹ vị dường này, nàng quả thực cảm động phát khóc!
Nhưng, thịt thỏ không phải món nàng thích nhất, thịt dê nướng mới là tình yêu đích thực của nàng!
Sau khi ăn một đĩa nhỏ lót bụng, Lâu Thất dứt khoát tự mình xử lý nửa con dê đang nướng. Hương thơm xông vào mũi, mùi vị kia quả thực say lòng người!
Xong rồi, ăn thôi!
Lâu Thất vỗ tay, nhìn quanh, bên cạnh có chất đống mấy vò rượu, vừa mở nắp, quả nhiên là rượu ngon! Nàng kinh hỉ, cầm bát nước lớn, mở một vò rượu, trước tiên bỏ Phá Sát vào trong ngâm, mấy hôm nay nàng dùng Phá Sát giết không ít người, hiện tại muốn dùng rượu tắm một chút, tẩy đi mùi máu tươi.
Mà chính nàng cũng đổ một bát rượu lớn, một hơi uống hết.
Sảng khoái! Làm người chính là phải ăn miếng thịt lớn uống chén rượu đầy!
Lấy Phá Sát ra, nàng đi đến chỗ nướng thịt, thủ pháp cùng đao pháp đều tương đối thành thạo, sau một trận múa may, mấy xiên dê lớn bị cắt xuống chỉnh tề, không thèm chú ý tới độ nóng, ăn uống cực kì thỏa mãn.
Vừa ăn thịt dê, vừa uống rượu ngon, đây quả thực chính là chuyện vui nhất đời!
Xương cốt chất đống trên mặt đất ngày càng nhiều, nửa con dê nướng vừa đảo mắt đã chỉ còn lại gần một nửa, mấy vò rượu ngoại trừ một vò ngâm Phá Sát, còn lại đã hết sáu bảy vò, một nửa nàng uống, một nửa nàng đổ! Rượu nhiều, tùy hứng!
Dù sao rượu này nàng cũng không mang đi được, chắc chắn cũng không giữ lại cho Đông Thời Văn!
Đến cuối cùng, Lâu Thất một tay cầm thịt dê gặm, một bên tìm kiếm đồ vật có thể lấy ở khắp nơi, cầm một bao lớn thịt lợn, lấy tất cả số thịt dê, thịt thỏ còn lại, còn có một nồi cơm, cùng mấy bàn bánh ngọt, dắt lên lưng. Nàng đã chịu đựng đói bụng đủ rồi, hiện tại có sẵn đương nhiên phải lấy làm vốn.
Lúc này chính là thời điểm ăn tối, Đông Thời Văn cùng Thẩm Mộng Quân kia chắc là đang chờ thịt dê, bên trong còn có một nồi nước dùng. Lâu Thất cũng không bỏ qua, uống, uống hết.
Trước nay nàng không biết rằng mình có thể ăn nhiều như vậy, chỉ biết dạ dày mình tốt.
Đói bụng lâu như vậy, đột nhiên ăn nhiều đồ cùng một lúc như vậy lại không cảm thấy chút khó chịu nào, chỉ là bụng hơi tròn.
Mấy người đầu bếp bị nàng điểm huyệt chắc phải qua hai ba canh giờ nữa mới tỉnh lại.
Lúc đầu, Lâu Thất nghĩ đổi y phục với bọn hắn, nhưng nhìn thấy một bộ dầu mỡ kia, thôi quên đi, áo quần trên người nàng tuy bẩn, có vết máu, nhưng dù sao vẫn là quần áo của nàng.
Sau khi cầm hếtđồ vật có thể lấy, Lâu Thất liền rút ra bó đuốc, đốt cháy doanh trại này.
Chủ tử, dường như bên kia có khói.
Ở nơi xa, Nguyệt lập tức quay đầu nhìn liền thấy phía xa có khói bốc lên, nói.
Trầm Sát quay đầu nhìn một lúc, đáp:
Đi.
Xa như vậy cũng có thể nhìn thấy khói, chắc chắn không chỉ đơn giản là nhóm lửa nướng thịt ăn. Đi, chắc chắn phải đi về phía có động tĩnh kia thử xem, nếu đúng lúc Lâu Thất ở đó, vậy là tốt nhất, nếu vẫn là những người chuẩn bị bắt nàng, vậy liền giết.
Hai mươi mấy người cưỡi ngựa giương cao băng tiết, chạy về phía bên này.
Nhị hoàng tử Đông Thanh Đông Thời Văn giận dữ đứng dậy:
Bắt người đó cho ta!
Ai, ai dám trà trộn vào doanh trại của hắn, còn phóng hỏa đốt liền sáu lều doanh trướng! Nếu hắn bắt được, nhất định phải chém người đó thành muôn mảnh!
Bên ngoài, ánh lửa ngập trời, tất cả bọn thị vệ đều bận rộn cứu người cứu hỏa. Mặc dù ở trong cánh đồng băng, nhưng những vật như vải vóc, củi, dây thừng, cũng có thể lập tức bắt lửa, hơn nữa bây giờ lại đúng giờ cơm tối, thị vệ đều đang ở trong doanh trướng chuẩn bị ăn cơm, kết quả lửa đột nhiên bốc cháy, bọn hắn hoảng hốt, vậy mà tự chen chúc giẫm sập rất nhiều lều doanh trướng, trong doanh địa hoàn toàn hỗn loạn.
Cảnh Dao đi tới đi lui, nhìn lướt qua bên ngoài, vừa quay đầu lại trông thấy sư tỷ mình đang cau mày như có điều suy nghĩ, liền hỏi:
Sư tỷ, tỷ đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Chắc chắn đã có người trà trộn vào trong doanh trại, muội nói thử xem có phải là Lâu Thất không?
Nàng xem như đã từng giao thủ với Lâu Thất, mặc dù chỉ là một chiêu, nàng công, Lâu Thất phòng. Nhưng chỉ cần một chiêu như vậy, nàng liền biết công phu của Lâu Thất chắc chắn không thấp, hơn nữa, không phải nói nàng liên tục giết rất nhiều người sao? Công phu cao như vậy, có thật sự dám trà trộn vào trong doanh trại của Đông Thời Văn không?
Vậy, nếu là nàng ta, vậy nàng ta đến đây làm gì?
Báo thù sao?
Nàng lập tứcđứng lên, trầm giọng nói:
Chúng ta đi thôi.
Đi? Đi đâu?
Cảnh Dao sững sờ.
Đi đến chỗ Ngọc Thái tử, Lâu Thất, chắc chắn là Lâu Thất đến!
Chậc chậc, Thẩm cô nương thật là thông minh tuyệt đỉnh, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ngay cả ta nhìn thấy ngươi, cũng muốn rạch khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia của ngươi thành từng đoá hoa hồng!
Giọng nói lạnh lùng vang lên, Cảnh Dao chỉ cảm thấy có gió thổi qua tai, sau đó liền lập tức nghe thấy tiếng bôm bốp giòn tan vang lên.