• 497

5-10. Mê lộ của Trazayuza


Satou đây. Thời còn đi học, tôi thích thời gian chơi tự do ở hội thao thể dục ở trường.

Khi tôi trưởng thành, tôi thi thoảng đến các câu lạc bộ thể dục để vận động chân tay, nhưng trong thế giới này, tôi tự hỏi có nơi nào cung cấp cho bạn chỗ an toàn để rèn luyện thân thể?

--o0o--

Giờ đây tôi đang rơi.

Tôi đã chuẩn bị chính mình với kẻ địch khi cửa ngai vàng đang mở, nhưng thay vào đó, người bước ra là một phụ nữ đẹp trông giống hệt người phụ nữ chăm sóc Mia.

Đúng lúc tôi xao lãng vì điều đó, họ kích hoạt cơ giới hóa thực sự đẩy tôi ra khỏi chủ phòng.

Sàn phòng toàn bộ biến mất. Làm toàn bộ phòng thành một hố bẫy, ngay cả một cái bẫy chết người cũng phải có giới hạn của nó chứ. Không, kĩ năng khám phá bẫy không kích hoạt nên có lẽ nó là một bẫy ngẫu nhiên.

Tôi không cho rằng tôi sẽ chết ngay cả với tốc độ rơi hiện thời nhưng tôi ghét nếu tôi lún sâu vào mặt đất mà không có cách nào dứt ra được.

Có lẽ tôi nên găm thứ gì vào tường để giảm tốc rơi, giống như thường xem trong manga.

Tôi lấy ra một búa tạ từ Kho chứa và đá nó thiệt mạnh, lực phản hồi làm tôi va chạm vào bức tường đối diện. Tường thì mềm và mịn màng, không có nơi để bám.

Tôi lấy ra một thanh kiếm sắt lớn màu đen từ kho chứa và cắm nó vào tường. Với âm thanh rít gào, tốc độ rơi của tôi giảm dần. Cổ tay tôi có chút đau.

Sau khi tôi đạt một tốc độ nhất định, thanh kiếm lớn, dường như tới giới hạn của nó, gãy nát.

Tôi rơi cơ thể vào trong nước ở chính giữa cái hố trước khi tôi có thể lấy ra một thanh kiếm khác.

Tôi trải nghiệm chút chấn động khi mà tôi sắp chân mình để làm tôi rơi thẳng đứng.

Tôi chìm sâu đáng kể nhưng khi mà vận tốc giảm kha khá, tôi không chạm đáy.

Trong khi bơi lên bề mặt nước, tôi tiến hành ma thuật [Thăm dò toàn bản đồ]

Bản đồ hiện ra [Mê lộ của Trazayuya].

Mê lộ có 20 lớp với mỗi cái rộng đường kính 500m. Nó khá nhỏ so với mê cung trong thành phố mê cung. Theo sách mà tôi đã đọc, ở đó có ít nhất 200 tầng được khám phá, với nhiều cái hơn đang đến.

Hơn nữa, mỗi tầng rộng vài kilomet, nên cái này rõ ràng nhỏ hơn nhiều.

Vả lại, hầu hết đường đi đều có hệ thống vuông vức. Nó chính xác là mê lộ. Trong khi mê cung quỉ gợi cảm giác loại sinh chất, mê lộ này cảm thấy như có hệ thống hay đúng hơn, là loại kiến tạo.

Tôi cuối cùng cũng trồi lên mặt nước.

Nơi tôi rơi vào được chặn bởi tường đá. Tôi có thể thấy một vài loại rêu mọc trên tường đá. Theo bản đồ, tầng 20 thì cách trên 300m. Trông như tầng này mô hình hóa y như bên ngoài.

Tử những gì tôi xem trên bản đồ, không có kẻ địch ở đây.

Lối ra cách 2 km ở phía tây. Xa hơn chút xíu về phía đông, có một phòng ẩn gọi là [Phòng của Trazayuya]. Đánh giá theo tên, nó có lẽ là phòng bí mật của mê lộ đang ngủ này, nghĩ thì tôi đã biết đường, nó có lẽ không cần.

…Không, tôi không thể gạt mình.

Tôi thực muốn cứu Mia nhanh nhất có thể nhưng tôi cũng tò mò về phòng Trazayuya luôn. Nó có lẽ đơn thuần là trực giác, nhưng tôi thấy như mình phải đi đến đó.

Tôi xin lỗi Mia trong thâm tâm và bắt đầu chạy đuổi tới cửa ẩn.

Nó khó bơi vì quần áo của tôi. Riêng giày của tôi, thật khó đạp nước cũng chỉ vì nó.

Mà do không ai thấy tôi, tôi để quần áo vào kho chứa. Tôi khám phá ra rằng tôi có thể trực tiếp bỏ những gì tôi mặc vào kho chứa.

--o0o--

Cánh cửa ẩn được bảo vệ bởi cùng loại câu đố từ mê cung quỉ ở thành phố Seryuu nhưng nhờ vào kĩ năng Giải Đố, tôi dễ dàng qua truôn.

Cánh cửa ẩn cho ra mùi mốc. Tường và sàn không làm bằng đá nhưng vật liệu như nhựa thế nào ấy.

Cái này trông như phòng nghiên cứu của ai đó. Nó đầy đủ phòng ăn, nhà tắm và phòng ngủ. Từ lớp bụi tích lũy, tên pháp sư Zen có lẽ chưa bao giờ đến căn phòng này.

Tôi thích thú với cái bồn trong phòng tắm, nhưng hoàn cảnh này tôi không thể vô ý đi tắm được.

Có rất nhiều sách và ghi chú trong phòng nghiên cứu thí nghiệm này. Tôi không biết bao nhiêu năm đã qua cho những cuốn sách, nhưng hầu hết sách ngoài sách ma thuật đều hư hỏng thật tồi tệ nên tôi để chúng vào menu để đọc từ đó.

Tôi đã có một phỏng đoán từ tên mê lộ, nhưng nó nói rằng người sáng tạo mê lộ này gọi là Trazayuya. Ông ta là người elf. Hơn nữa, hình như ông ta ở cùng quê nhà với Mia.

Tất cả sách đều viết bằng tiếng elf. Nếu tôi không nhận ngôn ngữ từ nón đỏ, thì tôi sẽ không đọc hết chúng được rồi.

Có mấy chỗ mực bị mờ, nhưng tôi có thể đọc thô nó. Hình như mê lộ này làm bởi Trazayuya-shi và người elf vì lợi ích của sự
An toàn
, bắt chước chức năng của mê cung.

Ghi chú nói về nỗi thống khổ của ông, hay đúng hơn, sự bảo vệ quá mức của ông ta với tộc mình.


Chúng ta, những người elf, có điểm yếu gắn với sự sống. Khi đối mặt với tình huống tuyệt vọng, chúng ta không đấu tranh nhiều như những chủng tộc khác. Bởi vì thế, có nhiều thế hệ trẻ của chúng ta đã chết trong mê cung. Mê lộ này được làm như một chắc chắn cần thiết cho những lúc người elf cần chạy khỏi nguy hiểm để tìm nơi an toàn.


Chi tiết khác thì như, làm sao mê lộ có thứ gọi là Hạch tâm mê lộ không giống Hạch tâm mê cung, dù nó không thể sinh sôi như một mê cung, nhưng nó hút ma lực từ xung quanh và tinh luyện nó vào ma hạch giống như một mê cung thực sự.

Và rồi tôi thấy mấy từ đáng ngại.

[Cơ sở sản xuất làm quái vật nhân tạo bằng cách gắn ma hạch vào bên trong sinh vật hiện có để nuôi cấy trong bồn đã hoàn tất]

Những quái vật đó cơ bản là sinh vật bình thường?

Chắc chắn những quái vật mà tôi chiến đấu từ trước tới giờ tất cả đều trông như sinh vật bình thường biến dạng. Mà do wagahai-kun là quỉ vật, nó là một loại khác biệt đặc thù.

Sau khi nghĩ về nó, tôi thấy có chút đắn đo khi uống bình thuốc làm từ ma hạch.

Phải quay lại đường đang định. Tôi sẽ nghĩ về nó sau.

Trazayuya-shi đã làm ba cơ sở mẫu. Một cơ sở để chăn nuôi quái vật. Một cơ sở sản xuất golem. Và một cơ sở tạo búp bê để phục vụ mọi người.

Tuy nhiên, từ khi ông ta kiếm được sự phối hợp của cộng đồng người chuột cạnh bên, ông ấy đã bỏ quên cái cuối.

Đột nhiên, tôi hứng thú với loại quái vật gì sống ở đây để bị ăn. Tôi thắc mắc liệu chúng có ăn thịt lẫn nhau hay có những quái vật để dành ăn được sản xuất?

Ngay cả khi mê lộ được hoàn tất, những người elf khác vẫn không đến.

Có một thứ cuối ghi chú của ông ta.


Không ai sẽ quên lỗi lầm của tôi chỉ trong vòng 100 năm. Cuộc sống tôi sẽ hết sớm. Mê lộ này sẽ được phong ấn cho đến khi người vương quốc tôi cần trong tương lai. Tôi tin tưởng rằng ngày người elf sẽ dẫn dắt thế giới một lần nữa sẽ đến – Trazayuya Bornean.


Tôi hiểu rồi, đó là sao Mia được cần hử. Mà, tên pháp sư thiệt hay khi biết cách để giải phong ấn mà không cần đọc ghi chú này.

Tôi đã thu được nhiều thông tin khác nhau nhưng tôi vẫn không có đường cứu Mia.

Tôi có chút lo âu với dòng nguệch ngoạc đọc được, ‘Bùng nổ thiệt lãng mạn!
, nhưng có lẽ không có đồ ngốc nào làm cơ chế tự hủy trong một cơ sở được làm để đảm bảo an toàn.

Do dường như không hề có đường nào để quay lại tầng chính từ khu vực này, tôi quyết định ra ngoài mê lộ từ tầng cuối này và tìm lối vào chính.

Tôi tiếp tục đi xuyên con đường từ hồ ngầm mà tôi rơi vào để đi ra. Tôi không thể chạy do nó hẹp với những nhũ đá nhô ra ở đây và đó. Dòng nước chảy từ hồ ngầm đang bị nhiễu giọt từ nhũ đá.

Trong khi bận tâm chuyện không dẫm lên động vật thủy sinh như kì nhông, tôi tiếp tục đi bộ ra lối ra.

--o0o--

Lối ra là bờ vách thẳng đứng cao 5m so với mặt đất.

Tôi thử xác nhận vị trí tôi trên bản đồ nhưng từ khi tôi ở trong khu vực chưa khám phá, tôi trình diễn ma thuật [Mở toàn bộ bản đồ].

Đây là [Khu tự trị Chuột tro]. Nó gồm 5 ngọn núi xa đường lộ mà chúng tôi du hành. Hình như có một cộng đồng người-chuột cách một ngọn núi từ đây. Dù nó được gọi là Khu tự trị, ngôi làng cũng chỉ có cỡ 1000 người.

Lối vào mê lộ tọa lạc gần đỉnh ngọn núi này.

Mà do trời tối một chút, tôi lấy ra Giọt Sáng để thắp sáng xung quanh.

Tôi không tìm thấy chỗ đứng chân đàng hoàng.

Không thể làm khác, tôi nhảy 5m xuống đất.

Tôi cảm thấy thứ gì không đúng khi tôi nhìn chung quanh.

Tôi đã nghĩ rằng bởi vì nó đã là mùa đông đến sớm, nhưng nó quá kì lạ khi còn không có cả âm thanh của côn trùng. Hầu hết cây cối đều rụng lá, và ngay cả trong đám lá rơi, hầu hết chúng đều héo úa.

Tôi tưởng xem chúng như là cây thế giới khác, nhưng AR cho thấy chúng là cây Shiiya. Mà cả cây xanh tươi cũng rụng lá.

Tôi bận tâm với chúng, nhưng ngay giờ ưu tiên hàng đầu của tôi là đến lối vào mê lộ.

--o0o--

Tôi chạy lên núi. Từ khi bụi rậm héo úa, không có nhiều trở ngại.

Dọc theo đường, từ rada, tôi thấy cảnh một cái cây lớn trên sườn núi.

Nó không ở trong màu đỏ, nhưng nó là một cấp 20 tộc thần tiên. Tôi thắc mắc nó có phải ma cây (trent)?

Nếu tôi tiếp tục chạy đường này, tôi sẽ lại gần nó, nhưng mà từ khi tôi có thể chỉ chạy đi nếu nó chuyển qua thù địch, tôi cứ tiếp tục.

Khi tôi chạy đến phía cái cây, lịch kí hiện lên [Đề kháng hiệu ứng mê hoặc].

Trên phần thân cây… Có một chị lớn ngực bự trong trang phục y tá.

Không tốt, tôi thích trang phục y tá.

Nhưng nghĩ về TPO dù đó chỉ là ảo ảnh à.


Xin lỗi, quí anh chàng trẻ trung kia ơi.


Hơn nữa, kiểu nói chuyện cô ấy từ kịch lịch sử.

AR chỉ ra nó là một thần rừng [Dryad]. Cấp 21. Là bộ tộc với kĩ năng mê hoặc và ảo ảnh.


Anh có việc gì mà vội vã đêm hôm khuya khoắc vậy a? Nến anh không bận lòng, một chén rượu thì sao?


Cô gái chỉ một cái bàn đỏ và ghế xuất hiện từ đâu đó, đầy rượu và thức ăn để ở trên.

Thay vì là thần rừng, tôi thích bị lừa bởi một con cáo hơn.

Cô thần rừng ập đến tôi và nắm tay tôi khi tôi bị xao lãng vì cái bàn. Tôi thấy có thứ gì mềm mềm ở cánh tay.

Tôi xém chút bị cám dỗ bởi poyonpoyon trong khi uống, nhưng tôi phải không được quên Mia.


Xin lỗi nhưng tôi không có thời gian bầu bạn với cô, nếu cô có việc thì cô có thể nói nhanh được không?


Sau khi tôi nói thế, ảo ảnh biến mất, và một cô gái với tóc xanh lá dài chạm chân xuất hiện, trần như nhộng. Tôi đoán cô ấy ở độ tuổi cỡ 12-13? Nên cái cảm giác vừa này chỉ là ảo giác, hình thái thực cô ấy khá khiêm tốn. Từ khi tôi không thể
lên
với đó, tôi thích em che mình lại hơn. Làm ơn khiêm nhường chút đi. (med: đừng hỏi lên cái gì, vì nó khuôn mẫu thế.)

Dm_vol2_0510

Biểu cảm cô bé đã thay đổi từ làm mê mẫn khi nãy sang nghiêm túc. Đó là mặt một đứa trẻ không quen bị chọc giận nên đừng cố ép bé quá.


Trở thành của ta đi, con người



Tôi xin lỗi, nhưng đề xuất nó sau 7-8 năm nữa thì thế nào?
^^


Không, là bữa ăn của ta!


Cô gái nói rằng tất cả loại cây đã chết vài tháng làm động vật biến mất. Hơn thế là, mạch đất trên núi bị cắt nên cô bé đang chết mòn.


Khả năng là lỗi lầm của [Mê lộ Trazayuya].


Đây là bởi vì con người như ngươi hút chất dinh dưỡng ngọn núi.



Tôi có thể cho em một chút máu và ma lực của tôi, nhưng tôi không cho phép em ăn tôi.


Dường như tôi dễ tính đi bởi vì đối phương trông như trẻ con.


Nếu người cho ta ma lực thì ta sẽ ăn nó.



Thế tốt rồi.


Tôi để con bé hút ma lực. Tôi đã nghĩ rằng đó giống như ma cà rồng hút từ cần cổ nhưng chuyển thành trực tiếp từ miệng. Thẳng thắn mà nói, đó là một nụ hôn.

Hôn một cô bé trẻ trần truồng, tôi không thể để đội hữu tôi thấy cái này.

Cô gái thỏa mãn sau khi hút 300 MP.

Sau đó, tôi đến lối vào mê lộ mà không có bất kì vấn đề cụ thể nào.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Death March Kara Hajimaru Isekai Kyousou Kyoku.