Chương 58: Tra ra manh mối [3]
-
Đen Trắng
- Triêu Tiểu Thành
- 1789 chữ
- 2020-01-29 07:00:22
Nguồn: diendanlequydon.com
Hai người đứng trong phòng khách, mặt đối mặt, trầm mặc nhìn nhau.
Chuyện liên quan đến Đường Dịch, Thiệu Kì Hiên không thể không cẩn thận suy nghĩ.
Dĩ Ninh, tôi không hiểu được…… Ý của cô.
Không nghĩ tới anh đường đường là một bác sĩ lại phải dựa vào cách giả ngu để tự bảo vệ mình ……
Đáng tiếc, bây giờ Kỉ Dĩ Ninh đã không tính buông tha cho anh.
Anh biết.
Cô nhìn anh, thẳng thắn nói:
Bác sĩ Thiệu, hôm nay tôi đã bảo mọi người trong nhà về hết rồi, đêm nay Đường Dịch phải ở ngoài bàn chuyện công việc sẽ không trở về, nơi này chỉ có hai người chúng ta, vì thế, anh có thể tin tưởng tôi, nếu tôi vì muốn hỏi anh mà không tiếc lừa anh, thì tôi cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.
Trong đầu Thiệu Kì Hiên ‘Ong’ một tiếng lớn.
Thái độ này của Kỉ Dĩ Ninh, rõ ràng là bất cứ giá nào cũng muốn hỏi bằng được. Đương nhiên, anh cắn chặt răng không mở miệng xoay người bước đi cũng không phải không thể, nhưng đi rồi thì sao? Chỉ sợ Kỉ Dĩ Ninh sẽ nghĩ có điều gì rất quan trọng mà anh không thể nói ra, vừa rồi cô cũng nói, đêm nay trong nhà chỉ có một mình cô, vạn nhất cô nghĩ luẩn quẩn trong lòng, lấy một lưỡi dao cắt cổ tay thì……
Thiệu Kì Hiên không dám nghĩ tiếp nữa.
Tôi có thể uống một cốc nước chứ?……
Kỉ Dĩ Ninh gật gật đầu, xoay người đi đến bên quầy bar rót một cốc nước tinh khiết, sau đó đi tới đặt vào tay anh.
Cho đá vào, có thể thư giãn hơn.
……
Tâm tình của những liệt sĩ cách mạng bị kẻ địch tra tấn trong điện ảnh đã khắc sâu trong đầu Thiệu Kì Hiên, anh gần như đã gặp bức tường trở ngại: bên cạnh Đường Dịch có nhiều người như vậy, tại sao anh lại khó sống như vậy chứ……
Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh, thấp giọng hỏi:
Bác sĩ Thiệu, anh nói cho tôi biết, thân thể này của tôi…… Có phải là không có khả năng có con đúng không?
Đối mặt với một Kỉ Dĩ Ninh không để ý đến chuyện gì như vậy, Thiệu Kì Hiên không thể từ chối.
Không phải không có khả năng.
Anh thành thật nói:
Chỉ là xác suất thấp một chút.
Thấp đến mức độ nào nào?
……
50%?
……
30%?
……
Có phải là ngay cả 20% cũng không có?
Dĩ Ninh, không cần hỏi lại nữa.
Bỗng nhiên Thiệu Kì Hiên tiến lên từng bước tới gần cô, nắm lấy bả vai cô, mang lại chút ấm áp cho cô. Dù là đứng ở góc độ của một bác sĩ, hay là đứng ở góc độ của một người bạn; Dù cô là vợ của Đường Dịch, hay cô chỉ là một Kỉ Dĩ Ninh bình thường, Thiệu Kì Hiên cũng không hy vọng nhìn thấy biểu tình tuyệt vọng của cô.
Anh gian nan mở miệng:
Cô từng bị cảm lạnh rất nặng, cô có sinh lý đau cũng là do chuyện đó, hơn nữa sau đó cô không điều dưỡng đúng lúc, để quá lâu, cho nên…… Cô có tính hàn rất nghiêm trọng. Không phải tuyệt đối không thể mang thai, nhưng xác suất có thể rất thấp……
Trong khoảnh khắc, Kỉ Dĩ Ninh đã hiểu.
Vốn chỉ nhìn biểu hiện của anh cô đã hiểu, càng không cần thẳng thắn nói ra, ý của những câu chữ đó, cô đều đã hiểu.
Trầm mặc thật lâu, cô nhỏ giọng hỏi:
Đường Dịch biết, có phải không?
Thiệu Kì Hiên gật gật đầu.
Anh ấy biết, bắt đầu từ hai năm trước, anh ấy đã biết……. Cô đã được rất nhiều bác sĩ khám qua, thật ra phần lớn không chỉ là chữa sinh lý đau, mà là Đường Dịch tìm biện pháp điều dưỡng cho cô. Muốn trị tận gốc tính hàn rất phiền toái, ngoại trừ việc kiên trì điều dưỡng ra, cũng không còn biện pháp nào nữa.
……
Đêm nay Thiệu Kì Hiên luôn cảm thấy không yên.
Sau khi đấu tranh tư tưởng cả đêm, anh thật sự không có can đảm lừa Đường Dịch, rạng sáng ba giờ bốn mươi lăm phút, Thiệu Kì Hiên rốt cục cũng dùng quyết tâm của tráng sĩ mà gọi một cuộc điện thoại.
Một phút đồng hồ sau, giọng nói âm trầm của Đường Dịch vang lên từ đầu giây bên kia:
Anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi hả, anh nghĩ tôi không cần ngủ sao?……
Ừm……
Bạn Thiệu lấy lòng nói:
Gần bốn giờ rồi, một giờ nữa là có thể rời giường được rồi mà.
Đầu dây bên kia trầm mặc nửa phút, sau đó truyền đến giọng nói có vẻ đang đau đầu dữ dội của Đường Dịch:
Tôi vừa mới ngủ lúc ba giờ……
Ách……
Đầu năm nay giai cấp bóc lột cũng không dễ dàng nha……
Thiệu Kì Hiên yếu ớt hô một tiếng:
Đường, Đường Dịch.
……
Tôi, tôi muốn nói chuyện này với anh……
……
Anh phải cam đoan, tôi mà nói ra anh sẽ không tức giận!
……
Đường Dịch, tôi, tôi đã nói thật với Kỉ Dĩ Ninh rồi.
……
Đường Dịch cầm điện thoại cũng không phải tỉnh táo lắm, nhưng khi nghe được câu nói vừa rồi của Thiệu Kì Hiên anh lập tức tỉnh táo.
Anh nói cái gì?!
Chính là chuyện đó của Kỉ Dĩ Ninh, anh cũng biết Tiểu Kỉ mà muốn biết cái gì thì sẽ thế nào đó! Hôm nay cô ấy ám toán tôi!! Nhất thời tôi không nhịn được, liền nói hết ra……
Lúc này thì Đường Dịch đã hoàn toàn tỉnh táo.
Thiệu Kì Hiên! Nếu Kỉ Dĩ Ninh có chuyện gì thì anh cũng đừng mơ sống thêm được một ngày!
Bác sĩ Thiệu rất thống khổ chịu tội.
Vừa rồi anh đã đồng ý là sẽ không tức giận ……T T
……
Giấc ngủ không đủ mà sinh ra ủ rũ nhưng trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ, Đường Dịch đứng dậy mặc quần áo rồi nắm lấy cái chìa khóa trên bàn, vội vàng rời khỏi khách sạn lái xe về nhà.
Anh không nên để cô ở nhà một mình!
Vừa tối hôm trước thôi, Kỉ Dĩ Ninh vô cùng dịu dàng nói với anh ‘Ngày mai anh không trở về cũng không sao đâu, anh mệt mỏi thì em cũng đau lòng lắm’, chỉ vậy mà anh đã tin tưởng đến thần hồn điên đảo! Căn bản không phát giác Kỉ Dĩ Ninh chưa bao giờ có thể vô duyên vô cớ nói lời ngon tiếng ngọt với anh, cũng càng không nghĩ tới đó lại là kế điệu hổ ly sơn của cô.
Tốc độ ngày một cao hơn, tăng lên đến 300+. Xe và người, đều dần dần không chịu lý trí khống chế.
Cô sẽ gặp chuyện không may sao?
……
Cô sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?!
……
Ở cùng Kỉ Dĩ Ninh lâu ngày, Đường Dịch không thể tránh né bị lây bệnh miên man suy nghĩ của cô, ngay cả ánh mắt cũng rối loạn, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh đáng sợ.
Con người, một khi nản lòng thoái chí thì chuyện gì cũng có thể làm được. Tuy nói ‘Thiên cổ gian nan duy nhất tử’, nhưng đối với người trọng tình trọng nghĩa không sợ số mệnh như Kỉ Dĩ Ninh, chết, cũng không đáng sợ.
Tay trái chống lên cửa kính xe, Đường Dịch cắn môi dưới, thần sắc bối rối.
Cô ấy có thể nghĩ luẩn quẩn trong lòng không? Khi anh chạy về nhà có muộn quá không? Cắt mạch? Uống thuốc? Thắt cổ? Khí than? Để lại một bức thư bên trên có viết ‘Thực xin lỗi, em đi rồi’, đằng sau còn có thật nhiều dấu chấm cảm biểu đạt đau lòng và tiếc nuối……?
Người đàn ông bị bà xã vứt bỏ không thể nghi ngờ là rất thống khổ, nếu bà xã cứ như vậy vô thanh vô tức mà rời đi …… vậy loại thống khổ đó còn nhân lên nhiều lần.
Bây giờ Đường Dịch hoàn toàn bị vây trong trạng thái thống khổ. Thậm chí anh còn không dám gọi điện thoại về nhà, rất sợ người nhận điện thoại sẽ là nhân viên cấp cứu 120, nói với anh từ đầu dây bên kia: Thực xin lỗi tiên sinh, chúng tôi đã cố gắng hết sức ……
(120: là số điện thoại gọi cấp cứu ở Trung Quốc.)
Kỉ Dĩ Ninh……
Đường Dịch nhấn mạnh ga, lao thẳng về nhà như không muốn sống nữa.
Khi lấy chìa khóa mở cửa, thậm chí Đường Dịch còn chuẩn bị phá cửa mà vào.
Mở cửa, người còn chưa đi vào, giọng nói của Đường Dịch đã tăng đến quãng tám.
Kỉ Dĩ Ninh!
…… Sao anh lại trở về?
……
Cảnh tượng ngoài dự đoán, Kỉ Dĩ Ninh đang quỳ dưới sàn phòng khách, trong tay cầm khăn lau, bên cạnh có một xô nước nhỏ, cô quỳ trên mặt đất hết sức chuyên chú lau sàn.
Đường Dịch đứng im tại chỗ.
Nếu đây là cảnh trong phim truyền hình, chắc là anh sẽ giữ lấy cô, ôm chặt cô nói:‘Nha đầu ngốc! Em có biết em đã dọa anh sợ thế nào không hả!’
Nhưng rốt cuộc đây không phải trong phim truyền hình……
Đường Dịch rất khẩn trương nhưng vẫn chưa mất đi lý trí, chỉ cần Kỉ Dĩ Ninh còn bình thường, anh sẽ không ngốc nghếch đến mức nói ra những lời làm cô đau lòng.
Khoan đã, bình thường?
Tim của Đường Dịch như đã nhảy lên cổ họng.
Năm rưỡi sáng mùa đông mà đi lau nhà thì có gọi là bình thường được không?!
Anh nhìn nhìn xung quanh, cả nhà trơn bóng sạch sẽ mà trước này chưa từng có, ngay cả ngoài hiên cũng sạch sẽ như mới, thực rõ ràng, cô không phải chỉ lau một phút đồng hồ, mà cô đã lau cả một đêm.
Em như thế này…… Mệt mỏi chính mình bao lâu rồi?
Kỉ Dĩ Ninh không nói lời nào.
Đường Dịch quỳ một gối xuống nhìn thẳng vào cô, nâng tay gạt mái tóc xõa trước trán cô, không có gì bất ngờ xảy ra, anh thấy được một ánh mắt đã hoàn toàn khóc thương.