Chương 111: Bình luận bùng nổ
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1486 chữ
- 2021-12-31 07:19:53
Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Anh có tư cách gì mà vặn hỏi tôi?
Kiều Đông Dương bị hỏi khó, ngơ ngác nhìn cô cứ như chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó, đôi mắt đen láy phủ kín vẻ lạnh lùng:
Tôi tưởng... chúng ta là bạn bè, là bạn bè có thể mượn
xe.
Anh nói thêm hai chữ
mượn xe
khiến Trì Nguyệt trở nên bị động.
Cô chậm rãi đứng thẳng người dậy trong vòng tay anh, giữ chặt một cánh tay anh để mình chui ra khỏi vòng vây:
Đúng, chúng ta là bạn bè mượn xe, nhưng bạn bè mượn xe chỉ thích hợp để mượn xe, không thích
hợp chia sẻ chuyện riêng tư.
Lại bị đánh ngược một quân, Kiều Đông Dương sắp bị cô chọc tức chết.
Khuôn mặt tối tăm của anh trông hơi đáng sợ, nhưng Trì Nguyệt lại không hề sợ anh, thậm chí còn cảm thấy dáng vẻ rõ ràng tức giận lại liều mạng kiềm chế của anh hơi buồn cười, cứ như lúc một con sói nhe răng
trợn mắt, há miệng muốn cắn người, lại bị người ta phát hiện mình không có răng nanh sắc nhọn.
Tôi không kịp nữa rồi, tôi phải đi đây.
Cô nói đi là đi, động tác dứt khoát nhanh nhẹn.
Trì Nguyệt!
Kiều Đông Dương tức giận:
Cô cứ đi như vậy sao?
Hả? Không thì sao chứ?
Trì Nguyệt ngoảnh lại, hoang mang nhìn về phía anh, mí mắt giật một cái, đột nhiên chạm ngón tay vào huyệt thái dương, cười khẽ:
Đúng rồi, tôi quên phải nói cảm ơn anh thật trình
trọng.
Cô cúi người 90 độ.
Anh Kiều, cảm ơn anh, anh đúng là người tốt!
Người tốt sao?
Chỉ phát một tấm thẻ người tốt là xong sao?
Thế nhưng... nếu không thì anh còn muốn cái gì chứ?
Kiều Đông Dương nói không ra lời.
Còn Trì Nguyệt đang vẫy tay đã đi xa rồi.
Người phụ nữ này!
Kiều Đông Dương đầm lên thân xe, đến khi ngón tay bị đau mới nhận ra là mình đã đấm quá mạnh.
Hừ!
Anh vừa xoa ngón tay mình vừa nhìn bóng lưng xinh đẹp ở đằng xa, không hiểu vì sao rõ ràng cô đang đi trong bóng đêm mà lại như tự tỏa ra ánh sáng chói mắt, lúc anh nhìn thấy lại hơi mất khống chế, cảm thấy bực
bội, cứ như lồng ngực bị người ta xé rách.
Kiều Đông Dương khẽ nghiến răng:
Mẹ nó chứ! Mình bị điên rồi sao?
Sa mạc lúc sáng sớm mênh mông bát ngát, nếu không có đèn pha do Trì Nguyệt để lại vẫn còn sáng, nếu không có ba thí sinh tổ năm vẫn đang yên lặng chờ cô trở về, thì đêm nay chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như
vậy.
Đúng vậy,là vì bọn họ chứ không phải vì ai khác. Trì Nguyệt gạt bỏ cảm xúc trong lòng, cô đứng trong gió bình tĩnh lại, mạnh mẽ tuyên bố:
Các đồng chí, tôi đã về...
Ba cô gái đang dựa vào nhau sưởi ấm nghe vậy đều ngoảnh lại, thấy cô đang đi về phía ánh sáng.
Chị Trì Nguyệt!
Lưu Vân là người nhỏ tuổi hoạt bát nhất, cũng là người đầu tiên đứng bật dậy, chạy về phía cô:
Chị đã về rồi, quá tốt rồi... Mọi người đã đợi chị rất lâu rất lâu... Vừa buồn ngủ vừa đói!
Cô ta ôm lấy Trì Nguyệt, cọ lên người cô. Trì Nguyệt nhíu mày nhưng không đẩy cô ta ra.
Mạnh Giai Nghi và Lưu Nhược Nam cũng đi đến, bọn họ không nhiệt tình như Lưu Vân nhưng trong đôi mắt cũng đong đầy niềm vui.
Cô không sao chứ?
Trì Nguyệt mỉm cười:
Tôi không sao, chỉ là...
Cô mím môi, giọng điệu hơi nặng nề:
Đồ sinh tồn của chúng ta bị mất rồi.
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn về phía cô.
Trước khi Trì Nguyệt quay về, bọn họ chỉ biết đã cứu được La Thiền, bởi vì cô ta bị thương nên đã được đưa đến bệnh viện. Nhưng bọn họ không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tổ chương trình không thông báo với thí
sinh, ngoại trừ người tham gia cứu hộ và mấy quản lý cấp cao, người bên ngoài đều không được biết.
Việc đồ sinh tồn bị mất khiến ba cô gái đều hơi đau lòng.
Chúng ta...
Lưu Vân liếm đôi môi khô khốc:
Chúng ta phải làm sao đây?
Không còn balo sinh tồn cứ như đã không còn hy vọng.
Trì Nguyệt im lặng một lúc mới nói:
Tôi nợ các cô, tôi sẽ đền bù tổn thất cho các cô.
Nợ sao? Đền bù tổn thất sao? Đây là những lời nói vô nghĩa trong sa mạc. Thứ này chỉ có tác dụng ở đây, một khi rời khỏi sa mạc, có ai thiểu một chai nước, thiếu một túi bánh bích quy chứ?
Lưu Vân sắp khóc, sắc mặt Mạnh Giai Nghi cũng rất xấu.
Lưu Nhược Nam đi tới, chậm rãi ôm vai Trì Nguyệt:
Đồ đã mất thì cứ mất thôi, cô quay về là được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi, nếu không sẽ không còn kịp nữa.
Lưu Vân:
Nhưng không còn bản đồ nữa, chúng ta phải đi như thế nào?
Trì Nguyệt chỉ vào đầu mình:
Bản đồ ở đây.
Mạnh Giai Nghi:
Cô đã nhớ hết rồi sao?
Trì Nguyệt gật đầu, cô không nói nhiều, thu dọn đồ đạc xong lại đi về phía trước.
Tôi đột nhiên, đột nhiên rất muốn khóc...
Lưu Vân khẽ hít mũi, tâm trạng nặng nề khiển giọng điệu của cô ta hơi nghẹn ngào. Bọn họ đã chờ cả buổi tối mới chờ được Trì Nguyệt quay về, nhưng bọn họ đã cạn kiệt năng lượng, lại còn mất nước và đồ ăn...
Cả chặng đường dài sau đó khiến cô ta thấy hơi tuyệt vọng.
Sẽ có cách thôi.
Khuôn mặt Trì Nguyệt bị che kín dưới lớp khẩu trang, kính chắn gió và khăn quàng cổ, tất cả những vết bầm tím và vết thương kia đều không để bất kỳ ai biết được. Cô tự chịu đựng chuyện gặp phải
vào đêm qua, trong mắt lại tản ra tia sáng tự tin và kiên định.
Cứ tin tôi, tôi chắc chắn sẽ đưa các cô đến đích đúng giờ.
Em tin!
Nụ cười của Lưu Vân còn xấu hơn cả khóc:
Em tin chị...
Vậy thì tốt.
Trì Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời:
Nhưng bây giờ chúng ta phải kiên trì hơn, đã trì hoãn quá nhiều thời gian rồi, các tổ khác đã bỏ xa chúng ta, chúng ta chắc chắn phải bắt kịp trước khi trời sáng. Tôi
hứa với các cô, sau khi trời sáng chúng ta sẽ có đồ ăn!
Lưu Vân nghe thấy đồ ăn thì bụng lại kêu lên một tiếng. Không ai nói chuyện nữa, bọn họ yên lặng bước đi trong mạc.
Vào lúc này, hình ảnh Trì Nguyệt xuất hiện trong phát sóng trực tiếp đã khiến người xem bùng nổ.
Trì Nguyệt lại xuất hiện!
Tôi cược một trăm gói lạt điều, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn!
Hình như cô ta đã biến mất mấy tiếng! Chắc chắn có điều mờ ám!
Tôi không biết có điều mờ ám hay không, tôi chỉ biết Trì Nguyệt đã biến mất mấy tiếng, nhớ cô ấy, nhớ cô ấy!
Giá trị nhan sắc cũng được coi là chính nghĩa, tôi đúng là chó nhan sắc
, có thể xin anh trai quay phim quay thêm mấy cảnh đặc tả của chị gái nhỏ Trì Nguyệt hay không...
() Hay còn gọi là nhan cẩu, chỉ những người chỉ để ý đến nhan sắc của người khác.
Trong khoảng thời gian Trì Nguyệt biến mất có rất ít người xem phát sóng trực tiếp, phần lớn người đang online là người xem muộn hơn, mỗi lần hình ảnh chuyển đến tổ năm đều chỉ có Lưu Vân, Lưu Nhược Nam và
Mạnh Giai Nghi. Luôn có người hỏi Trì Nguyệt và La Thiền đã đi đâu... Bây giờ Trì Nguyệt đột nhiên xuất hiện đã hấp dẫn sự tò mò của mọi người.
Trì Nguyệt có quá ít cảnh quay!
Che chắn kín mít như vậy nên không nhìn rõ lắm.
Hình như khuôn mặt cô ấy hơi kỳ lạ, ai đó mau nói cho tôi biết, không phải tôi đang hoa mắt chứ?
Không phải cô đang hoa mắt, mặt cô ấy đúng là đang hơi sưng lên.
Camera có thể phóng to hình ảnh không, đáng ghét quá!
Thợ quay phim đang cố ý à?
Chị gái nhỏ gặp phải chó sói à?
Từng bình luận lướt qua trên màn hình, phần lớn đều là hỏi han quan tâm, lúc này đột nhiên có một bình luận bùng nổ như đang ném một quả bom vào mặt hồ.
Không phải gặp chó sói, là gặp phải kẻ háo sắc. Theo một nguồn tin tức đáng tin cậy, Trì Nguyệt bị người ta luân phiên cưỡng hiếp.