Chương 176: Sao có thể
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1533 chữ
- 2022-02-04 04:05:40
Lão hồ ly này không thèm đứng ra giải quyết.
Huấn luyện viên trưởng nhìn Lâm Phán:
Có vấn đề gì?
Lâm Phản nó8i không to nhưng đủ để Trì Nguyệt nghe rõ ràng:
Điều này không công bằng với Trì Nguyệt. Phần lớn các hạng mục thi đấu là th3ế mạnh của tôi.
Cô có tư thế chạy rất đẹp, nhưng khi chạy bên cạnh Lâm Phản vẫn có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, chân không dài bằng người ta, thể lực không mạnh bằng người ta, chắc chắn cô sẽ thua Lâm Phán.
Trì Nguyệt cổ lên!
Đội viên của đội năm hò hét ầm ĩ.
Cái gì!?
Trịnh Tây Nguyên giật mình, dở khóc dở cười:
Sao anh ngây thơ thể? Cô ấy không cho anh xen vào mà anh cũng không xen vào sao? A Kiều à, có phải anh bị ngu không? Bảo sao lại ế lâu năm như
vậy! Anh không biết con gái luôn nói ngược sao? Nói không là có, nói có là không, biết chưa?
Kiều Đông Dương không hiểu ra sao:
Tôi không muốn cô ấy thẳng vì gian lận. Cô ấy cũng vậy.
Lâm Phản: 24 giây 22
Trì Nguyệt: 25 giây 30
Chênh lệch một giây, Lâm Phán thắng.
Kiều Đông Dương gật đầu:
Tôi muốn nói mấy câu với cô ấy.
Trịnh Tây Nguyên giật mình quay sang nhìn anh, nghẹn họng không biết nói gì.
Bây giờ đang có hàng trăm hàng nghìn đôi mắt nhìn chằm chằm thế này, anh định nói chuyện với cô ấy thế nào?
Trịnh Tây Nguyên liếc nhìn anh, khẽ hô lên hai tiếng:
Trì Nguyệt... Cố lên, cố lên!
Kiều Đông Dương quay sang lườm anh ta.
Trịnh Tây Nguyên hằng giọng, hét to hơn:
Trì Nguyệt cố lên!
Kiều Đông Dương chỉ nhìn thoáng qua rồi nghiêm nghị ngồi xuống.
Phần thi 400m cần chạy một vòng quanh đường chạy của sân vận động.
Vào lúc này hai cô gái đã chạy gần nửa đường, Trì Nguyệt chạy đường ngoài, Lâm Phán chạy đường trong, hai người mặc đồng phục thể thao thống nhất, Trì Nguyệt đang chạy chậm hơn Lâm Phản một chút.
200m, 400m, 800m.
Vác vật nặng 200m, 400m, 800m.
Toàn là những hạng mục thi đấu của đại hội thể thao.
Kiều Đông Dương mím môi, đặt hai tay lên đầu gối, nhìn Trì Nguyệt đã chạy về đích, cũng đã thua phần thi này:
Thì tôi sẽ đưa cô ấy lên trời để an ủi.
Trịnh Tây Nguyên có cảm giác mình bị giội một gáo nước lạnh.
Phần thi tiếp theo là gì?
Anh ta không biết phải nói thế nào nữa.
Có chỗ nào không công bằng hả5? Không phải Lâm Phán đang tự ám chỉ mình có
quan hệ
, tổ chương trình đang thiên vị cô ta sao?
Huấn luyện viên trưởng xấu hổ liếc qua Trì Nguyệt, rồi nói với Lâm Phán:
Tôi hiểu ý cô, tôi tin đây cũng là suy nghĩ của rất nhiều người. Vì giải đáp thắc mắc của mọi người, tôi sẽ đề nghị tổ chương trình công
Cô ấy đen vậy sao?
... Đúng vậy.
Trịnh Tây Nguyên cười gượng:
Em đứng bên cạnh trông coi, có lo cũng vô dụng. Tay huấn luyện viên Lưu quá thối, rút toàn hạng mục thế mạnh của Lâm Phán. Chỉ có hai hạng mục vác vật nặng
là do huấn luyện viên Trịnh rút được.
Mọi góc trong sân được lắp đầy camera, nhân viên công tác và thí sinh Trời Sao ngồi chật kín khán đài. Để đạt được hiệu quả ghi hình và bầu không khí sôi động cho chương trình, thậm chí trên sân còn treo
biểu ngữ
Lâm Phán cổ lên
,
Trì Nguyệt chiến thắng
. Huấn luyện viên đội một và đội năm hướng dẫn các đội viên tự tạo thành đội cổ động viên, cổ vũ cho cả hai cô.
Những hạng mục buổi sáng đều là thi đấu thể lực.
Hiện nay đang tiến hành chạy 400m.
Trong lúc Trịnh Tây Nguyên đi đón Kiều Đông Dương thì phần thi đấu 200m đã xong.
Trên màn hình lớn đang viết thành tích.
Huấn luyện viên trưởng nhíu mày:
Tổ chương trình đã rút thăm quyết định từ mười mấy hạng mục. Lâm P9hán, có phải cô sợ bị người ta nói xấu không?
Lâm Phản:
Không phải. Tôi chỉ nghĩ hạng mục thi đấu nên công bằng hơn6.
Huấn luyện viên trưởng:
..
khai video rút thăm.
Lâm Phản ngẩng đầu:
Video rút thăm?
Huấn luyện viên trưởng:
Sáng nay chúng tôi đã dùng cách thức mỗi người rút thăm một hạng mục, để huấn luyện viên Trịnh và huấn luyện viên Lưu lần lượt rút thăm hạng mục tranh tài trong sự chứng kiến
Anh không sợ bị người ta biết được à?
Không sợ.
Cô ấy cũng không sợ?
Huấn luyện viên Lưu bước tới hướng dẫn Trì Nguyệt:
Ba trận đầu đều là đấu thể lực, cô phải suy nghĩ kỳ phân phối thể lực thế nào. Không cần tôi kể lại câu chuyện Điền Kỵ thi ngựa chứ?
() Điền Kỳ thi ngựa: Lần đầu lấy con ngựa yếu nhất thị với con ngựa tốt nhất. Lần thứ hai lấy con ngựa tốt nhất thi với con ngựa tốt thứ hai. Lần thứ ba lấy con ngựa tốt thứ hai thi với con ngựa yếu nhất. Lần
đầu mình để họ thắng, hai lần sau mình sẽ thắng lại.
Bàn tay Kiều Đông Dương cứng đờ:
Ừ.
Ừ
là có ý gì? Trịnh Tây Nguyên cảm thấy quá khó suy đoán suy nghĩ của kim chủ. Anh ta nhìn quanh một vòng rồi nói khẽ:
Thật ra chỉ cần anh lên tiếng, bọn họ cũng tiến hành động...
Kiều Đông Dương:
Cô ấy không cho phép tôi xen vào.
Kiều Đông Dương im lặng đi theo Trịnh Tây Nguyên vào sân vận động.
Hôm nay Kiều Đông Dương ăn mặc rất đơn giản khiêm tốn, lại còn đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn không khác gì nhân viên công tác bình thường trong Thành phố hàng không vũ trụ. Lúc này mọi người đều tập
trung sự chú ý vào trận đấu, không chú ý đến bọn họ.
Kiều Đông Dương cau mày, khó chịu gõ ngón tay vào tay vịn ghế, Trịnh Tây Nguyên thấy thể vội vàng lớn tiếng hơn:
Trì Nguyệt cố lên!
Kiều Đông Dương:
... Cậu làm gì đấy?
Trịnh Tây Nguyên vô tội cúi đầu:
A Kiều, không làm gì được đầu. Trì Nguyệt không chạy được, không cứu được.
Người ta đã nói đến thế rồi, Trì Nguyệt còn nói gì được nữa? Thế nhưng cô vẫn cần cảm ơn người duy nhất cảm thấy cô bị đối xử bất công.
Tôi không có ý kiến gì.
Cô quay sang mỉm cười với Lâm Phán:
Cảm ơn.
Lâm Phán mỉm cười thân thiện:
Không cần cảm ơn. Khi gặp nhau trong sân vận động, tôi sẽ không nhường có đâu.
Đến 50m cuối cùng, Vương Tuyết Nha đứng bật dậy, lớn tiếng hò hét.
Nguyệt Quang Quang, cố lên, cố lên!
Kiều Đông Dương mím chặt môi, đôi mắt híp lại, cả người lạnh lùng.
của lãnh đạo tổ chương trình.
Nói cách khác, không hề tồn tại việc thiên vị cô ta?
Lâm Phản hơi ngạc nhiên:
Hóa ra là vậy.
Trong một vài hạng mục thế mạnh của Lâm Phản, Trì Nguyệt nên giữ thể lực chứ không tranh giành, sau đó dốc hết sức trong hạng mục có hy vọng chiến thắng.
Trì Nguyệt hiểu ý của huấn luyện viên Lưu.
Trận đấu thứ nhất bắt đầu ở sân vận động Thành phố hàng không vũ trụ.
Được, được.
Trịnh Tây Nguyên thở dài, nhìn anh chằm chằm:
Anh đã nghĩ đến việc cô ấy sẽ thua chưa?
Nghĩ rồi.
Kiều Đông Dương:
Thi đấu có thắng có thua.
Nếu thua thì sao?
Trịnh Tây Nguyên thấy rất hứng thú với vấn đề này.
Được, gặp trên sân vận động.
Camera ghi lại hình ảnh bọn họ mỉm cười với nhau, thế là bức ảnh hài hòa thân thiện này đã trở thành ảnh tuyên truyền trên trang web chính thức.
Hai người có nửa tiếng khởi động trước trận đấu.
Kiều Đông Dương hừ lạnh, liếc nhìn anh ta.
Sao Trì Nguyệt lại đần thể nhỉ?
... Không phải cô ấy đi rút thăm. Là huấn luyện viên của cô ấy.
Chắc chắn Trì Nguyệt thua rồi.
Không biết ai nói.
Kiều Đông Dương nhìn thoáng qua, kéo thấp vành mũ lưỡi trai, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của Trì Nguyệt.
Hôm nay cô tết gọn mái tóc ở sau gáy, bím tóc lắc lư theo động tác chạy tạo thành từng đường vòng cung xinh xắn, sống động...
Cô còn ý kiến gì không?
Không.
Huấn luyện viên trưởng nhìn Trì Nguyệt:
Cô thì sao?
Kiều Đông Dương khẽ giật mình, đây thật sự là một vấn đề.
Chắc chắn Trì Nguyệt sẽ không thích, hơn nữa bây giờ anh và cô tỏ ra quá thân thiết, dù cô may mắn thắng cũng sẽ gây ra những tin đồn không tốt.
Anh mím môi:
Đúng là không tốt lắm.
800m thì phải.
Không được nghỉ giữa giờ à?
Không được nghỉ.
Chứ còn gì nữa!
Trịnh Tây Nguyên vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe anh nói:
Gọi cô ấy vào văn phòng của cậu đi.
?
Trịnh Tây Nguyên đau đầu:
Sao lại là em đi gọi?
Cậu tự nghĩ cách đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.