Chương 230: Chờ mãi mà anh không đến
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1617 chữ
- 2022-02-04 04:06:54
Xem cái gì?
Giọng nói anh ta quá khẽ khàng, cảm xúc như đang trào dâng ra ngoài.
Cô tưởng với mạch suy nghĩ hiện tại của Trị Nhạn, dù đau lòng thì chỉ cần cô dỗ dành là sẽ vượt qua được.
Không ngờ Trì Nhạn nghe cô nói xong lại ngơ ngác, ngay sau đó nước mắt tuôn rơi như hạt ngọc đứt dây.
Trì Nguyệt nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt kia trong veo, mờ mịt và trống rỗng.
Ôi! Dường như có một tảng đá lớn chặn kín trái tim Trì Nguyệt.
Người phụ nữ vừa nãy tên là Vạn Xuân Lan, chị có nghe A Tiếu gọi chị ta là gì không?
Đây là vẻ mặt mà cô ta chưa từng thấy.
Khuôn mặt Vạn Xuân Lan nặng nề, cảm giác ghen ghét tràn ngập ra khiến bầu không khí căng thẳng.
Anh ta đã yêu người khác. Anh ta đã kết hôn, đã có con.
Ngay lúc này, Trì Nguyệt đột nhiên quyết tâm muốn nhổ cái gai độc còn cắm trong lòng Trì Nhận ra. Tuy sự thật sẽ khiến cô đau lòng, nhưng còn tốt hơn việc để cô nhớ nhung người đàn ông kia cả đời. Hơn nữa, Đỗ Minh Vũ đã trở về, anh ta sẽ đi lại trong thôn này, nếu hôm nay không nói rõ ràng, chỉ sợ sau này sẽ gặp nhiều rắc rối hơn.
Trì Nhạn ngơ ngác lắc đầu, cô chỉ lo nói chuyện với Thiên Miêu, không quan tâm đến người khác.
A Tiểu gọi chị ta là chị dâu năm, chị ta là vợ Đỗ Minh Vũ.
Cô cảm thấy lúc này mình như một tên đao phủ máu lạnh.
Đừng trốn tránh nữa, Trì Nhạn, chị tỉnh táo đi! Chúng ta còn sống đã là may mắn rồi! Chúng ta phải trân trọng mạng sống, không ai yêu thương chúng ta, chúng ta phải tự yêu thương bản thân. Mấy chuyện yêu đương này chỉ là chuyện nhỏ, nếu đã chia tay thì cứ để anh ta cút đi! Chị nên mỉm cười nhìn anh ta bị cuộc sống tra tấn đến chết đi sống lại...
Trì Nguyệt bình tĩnh nhìn cô, trong đôi mắt mạnh mẽ đầy vẻ cổ vũ:
Chị, người duy nhất có thể giúp chị là chính bản thân chị. Chị có thể giúp bản thân, giúp em không? Hãy tìm lại chị gái cho em được không?
Nguyệt Nguyệt.
Trì Nhạn mấp máy môi:
Em đang nói gì thế? Chị không hiểu.
Bởi vậy Trì Nguyệt sẽ không tha thứ, cũng không cho phép một người đàn ông như vậy lại đến làm hại Trì Nhạn.
Cô nghiêm nghị nói:
Không phải Đỗ Minh Vũ đầu, chị nhìn nhầm rồi.
Lúc đó, Trì Nhạn đã không thể làm gì được.
Anh ta lại nói chia tay ngay thời điểm đó, khiến Trì Nguyệt thấy anh ta rất khốn kiếp.
Không phải Minh Vũ sao?
Trì Nhạn bối rối.
Hai người đã lâu không gặp, vẻ ngoài cũng thay đổi rất nhiều, Trì Nguyệt nói chắc chắn như vậy khiến Trì Nhạn do dự, nghi ngờ ánh mắt mình.
Trì Nguyệt nhìn chị chằm chằm, suy nghĩ một lát rồi nói thật:
Đỗ Minh Vũ sẽ không quay về đâu.
Vì sao?
Trì Nguyệt gật đầu, đỡ cô đi vào nhà:
Chúng ta đi vào chơi với Tiểu Thiên Miêu đi, chị có nghe thấy không? Hình như Thiên Miêu đang gọi chị đấy?
Đang gọi chị sao? Chị là chị gái à?
Trì Nguyệt nắm chặt bả vai cô để cô nhìn thẳng vào mắt mình:
Trì Nhạn, mấy năm qua chị luôn sống trong thế giới của riêng mình, không chịu bước ra ngoài. Chẳng lẽ chị hoàn toàn không biết gì sao? Em không tin! Chị chỉ không muốn chấp nhận, không muốn tin tưởng mọi thứ, đúng không?
Không...
Trì Nhạn thở hổn hển, vẻ mặt lo sợ nghi ngờ.
Ôi! Trì Nguyệt từ bỏ, chậm rãi ôm chặt lấy vai cô.
Không hiểu cũng tốt. Đi thôi, chúng ta đi chơi với Thiên Miêu.
Không!
Hiểm khi nào Trì Nhạn lại có ý kiến riêng, đẩy Trì Nguyệt ra, cố chấp nói:
Chị muốn đi tìm Minh Vũ. Chị muốn hỏi thằng anh ấy.
Trì Nguyệt mím môi:
Còn chưa đủ xấu hổ sao?
Trì Nhạn.
Trì Nguyệt đột nhiên dừng bước.
Trì Nhạn giật mình, trợn to mắt nhìn cô.
Trì Nhạn trợn to mắt như đang nghe một câu chuyện rất hoang đường, lại nín khóc mỉm cười.
Nguyệt Nguyệt lừa chị. Chị ta rất xấu, không xinh bằng chị. Sao Minh Vũ lại kết hôn sinh con với chị ta? Nguyệt Nguyệt, em đang trêu chị à?
Trì Nguyệt biết xé mở vết thương của Trị Nhạn ra sẽ khiến cô ấy đau lòng, nhưng cô vẫn phải làm vậy.
Để ý dưới chân.
Trì Nguyệt thở dài, cắt ngang lời nói của cô.
Ừ.
Trì Nhạn trả lời nhưng vẫn đắm chìm trong thế giới riêng:
Chị đã chờ anh ấy rất lâu rồi, vì sao anh ấy không đến?
Trì Nhạn không nhúc nhích, cứ đứng yên nhìn Trì Nguyệt.
Rất nhiều cảm xúc thoáng lướt qua trong đôi mắt kia, cô như một lữ khách đi trong hoang mạc. Nôn nóng, hoảng sợ, trốn tránh, đau đớn...
Trì Nhạn quay sang, ngây thơ chỉ ra cửa:
Minh Vũ... Là Minh Vũ?
Trì Nguyệt là người chứng kiến từ đầu đến cuối mối tình của cô và Đỗ Minh Vũ. Từ nhỏ đến lớn, trong lòng Trí Nhạn chỉ có một người đàn ông là Đỗ Minh Vũ, cô có thể nhớ được Đỗ Minh Vũ cũng không phải chuyện kỳ quái. Thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy, Đỗ Minh Vũ chưa từng chủ động đến thăm Trì Nhạn, chuyện chia tay vào năm đó cũng do anh ta đơn phương đề nghị...
Trì Nhạn nhìn cô lắc đầu.
Đừng đi tìm anh ta nữa.
Trì Nguyệt cau mày:
Em nói một lần nữa, Đỗ Minh Vũ đã kết hôn rồi, anh ta và Vạn Xuân Lan đã có một đứa con gái. Con gái của hai người họ đã được ba tuổi. Chị nghe rõ chưa?
Chị!
Trì Nguyệt không chịu được dáng vẻ này của chị, cô lau nước mắt cho chị:
Chị đừng nghĩ đến anh ta nữa. Chị phải ngoan ngoãn chữa bệnh, chờ sau này chị khỏe lại, chúng ta sẽ tìm người đàn ông tốt hơn. Trên đời này có rất nhiều người đàn ông ưu tú hơn anh ta...
Trì Nhận lắc đầu:
Không thể nào. Không thể nào.
Đỗ Minh Vũ không nói gì, lúc nhìn thấy Trì Nhạn, mắt anh ta giật giật, lập tức nhìn sang chỗ khác.
Thế nhưng Vạn Xuân Lan tinh mắt phát hiện vành mắt anh ta hơi đỏ lên, dường như sắp khóc.
Trì Nguyệt mím chặt môi, nhìn chị rơi nước mắt như mưa, ngoại trừ lau nước mắt cho chị thì không biết nên nói điều gì nữa.
Minh Vũ từng nói bọn chị sẽ ở bên nhau mãi mãi. Không cần biết sẽ xảy ra chuyện gì, anh ấy sẽ không bỏ rơi chị. Sao anh ấy lại kết hôn với người khác, sinh con với người khác?
Đôi mắt Trì Nhạn đong đầy nước mắt, uất ức nói:
Nguyệt Nguyệt, em đang lừa chị à?
Trì Nhạn trợn to mắt, cô ngơ ngác nhìn Trì Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt nói dối, nói dối.
Đỗ Tiểu thấy tình hình này sợ xảy ra chuyện, bước tới kéo cô ta:
Đi thôi, đi thôi, chúng ta về nhà đi, đừng làm phiền Nguyệt Nguyệt nữa. Anh năm, chị dâu năm, hôm nay hai anh chị đừng nấu cơm, mẹ gọi anh chị sang nhà em ăn cơm đấy.
Đỗ Minh Vũ cắm cúi bước đi, không nói câu nào.
Đúng vậy, chị là chị gái của Thiên Miêu, cũng là chị gái của em.
Trì Nhạn khẽ
Ừ
, vẻ mặt hơi cô đơn, bước đi rất chậm chạp như đang lê chân trên mặt đất, cô chậm rãi đi từng bước một, miệng vẫn đang lẩm bẩm:
Minh Vũ đi đâu rồi?
Khuôn mặt Trì Nguyệt tối sầm lại, cô không nói gì, không ngờ Trì Nhạn đột nhiên lao ra.
Minh Vũ?6! Đỗ Minh Vũ!
Cô gọi rất to, nhưng cô còn chưa chạy đến gần đã khựng lại, xoa đầu ngón tay, căng thẳng nhìn người đàn ông đang đứng ng5oài cổng, có vẻ do dự và đấu tranh.
Đỗ Minh Vũ?
Trì Nguyệt im lặng nhìn cô, lại nói:
Chị nghe thấy không, là Thiên Miếu đang gọi chị thì phải?
Không phải anh ấy bảo chị chờ anh ấy sao? Anh ấy nói sẽ về tìm chị.
Trì Nhạn như không nghe thấy cô nói gì.
Nhìn dáng vẻ cô hốt hoảng luống cuống như muốn chạy ra cửa, trái tim Trì Nguyệt đau đớn, vội kéo cô lại.
Chị! Chị làm gì thế?
Trì Nhận thấy anh ta rời đi lại đuổi theo mấy bước:
Minh Vũ! Đỗ Minh Vũ!
Cô không phải một người bình thường, tất cả cảm xúc đều đến từ lối suy nghĩ đơn giản của cô, không quan tâm đến suy nghĩ của người khác.
Đỗ Minh Vũ khẽ ừ, cụp mắt nói:
Đi thôi.
Vạn Xuân Lan vui vẻ đồ3ng ý, quay sang tạm biệt Trì Nguyệt, Trì Nguyệt thấy dáng vẻ chị ta hơi giả tạo như đang có ý thể hiện cho Trì Nhạn xem, hoặc đang tuyê9n bố chủ quyền gì đó.
Vạn Xuân Lan nhìn trái nhìn phải, tiếng8 cười hơi chói tai.
Anh đến đón em về nhà à?
Hu!
Cô bật khóc nức nở, mím môi chạy vào trong nhà.
Phản ứng này khá đột ngột, Trì Nguyệt cảm thấy vừa kỳ quái vừa hoảng sợ, vội vàng theo sau.
Chị!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.