Chương 247: Đây là chiến tranh
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2797 chữ
- 2022-02-04 04:07:20
Tại sao anh phải giận em?
Lúc anh cười trông rất đẹp trai. Trong khung cảnh lấp lánh ánh sao ở đài thiên văn, anh như một chà8ng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Trái tim Trì Nguyệt rung động, cô vội vàng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt3 anh.
Vương Tuyết Nha mím chặt môi, không muốn nghe tiếp nữa.
Năm đó ba cô là một tiến sĩ nghèo biết cố gắng, vừa có ngoại hình vừa có tài năng, còn mẹ cô là một cô gái được nuông chiều từ bé. Cô không muốn nghĩ tiếp nữa, nếu sự thật đằng sau tình yêu lại xấu xí như vậy... điều này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của Vương Tuyết Nha trong hơn hai mươi năm qua.
Vương Tuyết Nha đã đánh giá mẹ mình quá thấp. Tiên nữ ngốc nghếch ngây thơ gì chứ? Thật ra bà đang vờ ngớ ngẩn.
Hai đứa phải nhớ kỹ, những người đàn ông ưu tú sẽ có dã tâm và dục vọng cực lớn. Nếu con không có năng lực mà còn muốn trói cậu ta ở cạnh con cả đời thì chỉ là nằm mơ! Khi nói đến vấn đề phụ nữ, loại sinh vật như đàn ông dù là hoàng đế hay dân thường, đã 80 hay mới 18 thì đều là kẻ háo sắc. Có người đàn ông nào không thích mấy cô gái xinh đẹp mềm mại, chỉ nhìn vẻ đẹp cũng no bụng?
Đàn ông sẽ không yêu thương phụ nữ cả đời, hai đứa phải nhớ thật kỹ, nhất định phải rèn luyện bản thân thành một cá thể độc lập, khiến bản thân trở nên vô địch, luôn có năng lực tự vệ, có năng lực buông tay... Chỉ có như vậy, lúc bọn họ đối mặt với sự cám dỗ của cái đẹp mới cân nhắc đến việc được mất, không dám đi sai một bước. Hơn nữa, dù bọn họ thật sự làm điều gì, hai đứa cũng có sức mạnh vung tay ngăn cản. Chị đây là số một thế giới, cút đi!
Hai cô gái ngơ ngác ngồi nhìn.
Ai đùa với em? Anh Kiều nhà em luôn theo trường phái hành động, đã nói là làm.
Anh nghiêng người qua chặn cô, cúi đầu hôn lên môi cô, lướt qua như một cơn bão táp rồi lại dần trở nên lưu luyến và ấm áp. Anh như đang trêu chọc cô, động tác nhẹ nhàng lướt trên da thịt như có con kiến đang bò.
Kiều Đông Dương!
Trì Nguyệt muốn từ chối nhưng cô không động đậy được, bây giờ chỉ có thể ôm chặt lấy bả vai anh.
Mấy năm qua mẹ phải làm vậy để giữ lấy ba con. Nếu không, có lẽ mẹ kế của con cũng phải trạc tuổi con đấy...
Vương Tuyết Nha ngơ ngác:
Không phải vì yêu à?
Đó là yêu. Mẹ và ba con rất yêu nhau, nhưng không phải loại tình yêu ngớ ngẩn mà con đã nghĩ, càng không phải chiếc bánh mì cần khi đói bụng, không ăn sẽ chết.
Vương Tuyết Nha không nói gì.
Trì Nguyệt khẽ thở dài, lại nghe bà cười nói:
Bởi vì ông ấy biết cân nhắc. Ba con là người thông minh, biết lựa chọn. Ông ấy không chấp nhận được cái giá phải trả...
Sau khi Hàn Điềm Điềm bị loại, trong phòng ký túc chỉ còn lại Vương Tuyết Nha và Thang Bình, bây giờ có thêm Trì Nguyệt và bà Vương. Một bà tiên ở chung với ba cô tiên nhỏ như trẻ lại, bà hăng hái như một cô gái nhỏ.
Dáng vẻ không tim không phổi của bà khiến Trì Nguyệt than thở.
Sau khi Vương Tuyết Nha gặp Trịnh Tây Nguyên quay về, cô không thể che giấu cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng mẹ cô lại hoàn toàn không biết gì cả.
Đêm dài đằng đẵng, Vương Tuyết Nha cảm thấy như đã trôi qua một thế kỷ.
Từng lời lẽ vô cùng thấm thía, lại vô cùng tinh tủy.
Bà Vương nói xong lại nhìn sang Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt bước nhanh hơn nhưng vẫn không đuổi kịp, thoáng cái người kia đã biến mất không thấy bóng dáng, cứ như chưa từng xuất hiện vậy.
Đêm hôm khuya khoắt, điều này thật sự rất đáng sợ.
Anh rất nghiêm túc.
Anh nhướn mày, quan sát mấy bức ảnh trời sao ở đài thiên văn, chậm rãi nghiêng người dựa vào bàn điều khiển, đôi mắt quyến rũ nhìn cô:
Dù anh đã nói sẽ không ép buộc em, nhưng nếu em muốn thử ở đây một lần, anh cũng có thể phối hợp với em. Đài thiên văn là nơi rất thích hợp để chúng ta chứng minh vấn đề này...
Chứng minh vấn đề...
Muốn...
Ánh mắt Kiều Đông Dương sâu thẳm, khi ánh mắt đó nhìn cô, trong đôi mắt bùng lên ngọn lửa khát khao mạnh mẽ.
Đã nói là người ngốc nghếch ngây thơ, hình tượng tiên nữ cơ mà?
Thậm chí ba cô còn cảm thấy nếu ông không ở bên mẹ, mẹ cô sẽ chết đói và sẽ bị người ta bắt nạt đến chết...
Đầu óc Trì Nguyệt trống rỗng, choáng váng, đôi môi run rẩy:
Em muốn.
Em không muốn, em chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Giọng nói Kiều Đông Dương rất dịu dàng như đang dỗ dành một con con thú nhỏ bị thương, không hề nổi giận vì không được thỏa mãn dục vọng, anh chỉ nhẹ nhàng an ủi cô, trong mắt đầy vẻ đau lòng.
Bà nhìn Vương Tuyết Nha:
Thích một người đàn ông không sai, mẹ cũng biết các cô gái luôn mộng mơ. Nhưng Nha Nha à, đám đàn ông trên đời này không phải để yêu mà là để chinh phục. Dù con thích cậu ta thì cũng không thể để bản thân mất phương hướng vì cậu ta.
Trì Nguyệt giật mình, đúng là gừng càng già càng cay!
Đây không phải điều mẹ muốn thấy, mà là con muốn cho mẹ thấy.
Bà Vương nói thẳng, trong đôi mắt luôn vui vẻ lại tràn ngập sự đau lòng:
Con định lừa mẹ đến khi nào? Nha Nha ngốc, cần gì phải lừa gạt bản thân như thế? Con nói thật cho mẹ biết, mẹ sẽ đánh con hay là mắng con hả?
Trong lòng Vương Tuyết Nha nặng nề, tuy rất đau đớn nhưng tảng đá lớn đè nặng trong lòng đã rơi xuống.
Nào!
Anh nói xong liền nới lỏng cổ áo, động tác nhỏ và ánh mắt nóng bỏng này khiến khuôn mặt Trì Nguyệt nóng bừng, vô cùng xấu hổ, vừa nãy cô còn cứng miệng, bây giờ lại không nói được gì nữa.
... Em chỉ đùa thôi, đừng nghĩ là thật.
Trì Nguyệt suy đoán lung tung rồi quay về khu ký túc xá nữ.
Bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, lại không bị hạn chế thời gian tắt đèn. Các phòng ký túc đều đóng kín cửa, có mấy phòng sáng đèn, có mấy phòng đã tắt đèn đi ngủ, có mấy phòng còn đang chơi đùa ồn
Vương Tuyết Nha ngây thơ hỏi:
Cái giá phải trả là gì?
Mất đi mẹ.
Bà Vương mỉm cười tự tin:
Con không thể lấy cả cá và tay gấu. Ông ấy lấy được thứ khác thì chắc chắn sẽ mất hai mẹ con chúng ta. Ba con không phải là người hồ đồ. Ngoài ra, còn có biết điều kiện tiên quyết là gì không?
Không giận thì tốt, tại sao cái gì chứ.
Kiều Đông Dương cười, ngón tay thon dài xòe ra giữ lấy cằm cô,9 nhẹ nhàng nâng lên:
Ánh mắt của em rất kỳ lạ, cô Trì nói thật đi, có phải em đang định ra tay với chàng trai mong manh không6 có lòng đề phòng này không?
Lúc này đêm khuya vắng vẻ, nhân viên công tác và thí sinh Trời Sao đều đã trở về ký túc xá, toàn bộ Thành phố hàng không vũ trụ rất yên lặng. Thế nhưng người kia mặc quần áo huấn luyện thống nhất của thí sinh Trời Sao, rõ ràng chạy ra từ khu văn phòng chứ không phải khu huấn luyện,
Là ai thế nhỉ?
Đôi môi Trì Nguyệt run rẩy, không biết nên khóc hay nên cười.
Đừng sợ!
Anh thấy khuôn mặt cô nhăn nhó thì hôn cô, xấu xa trêu chọc:
Nếu em thật sự muốn sinh con cho anh, vậy thì cứ hủy diệt Trái Đất luôn đi.
Trì Nguyệt lại bật cười, đẩy anh ra.
Ai muốn sinh con cho anh chứ?
Trì Nguyệt ngơ ngác. Chàng trai mong manh?
Anh Kiều, Kiều đại nhân, anh có thể 5nghiêm túc không?
Con phải có điều gì đó không thể thay thế.
Bà Vương nói:
Có thể là khuôn mặt, có thể là tính cách, có thể là trái tim chân thành, có thể là sự hòa hợp khi chung sống... Con gái ngốc, tình yêu và hôn nhân cũng giống như mọi chuyện trên thế giới này, nếu con có thể bị thay thế bất cứ lúc nào thì con không phải người quan trọng.
Me!
Vương Tuyết Nha giật mình ngẩng phắt đầu dậy, ngơ ngác nhìn bà:
Mẹ, đó là ước mơ của con, con đã cố gắng lâu vậy rồi, con sẽ không từ bỏ!
Thấy cô tủi thân đến thế, cuối cùng bà Vương thở dài, im lặng nhìn về phía Trì Nguyệt đang đứng cạnh cửa.
Kiều Đông Dương không tiện tiến cô, Trì Nguyệt bảo anh đi về nghỉ ngơi, một mình cô chậm rãi đi bộ đến đó.
Từ đài thiên văn đến khu sinh hoạt của các thí sinh phải đi qua một hành lang uốn lượn. Cô vừa đi đến ngã rẽ đã thấy một bóng lưng chạy rất nhanh ở phía trước.
Không phải như con nghĩ đâu.
Bà Vương như nhìn thấu suy nghĩ của cô, khẽ thở dài:
Giá trị của một người phụ nữ không nhất định là tiền tài, nhưng nhất định phải là thứ mà một người đàn ông chỉ có thể nhận được từ con và không nhận được từ người phụ nữ khác. Ba con không có mẹ vẫn có thể sống thoải mái, nhưng ông ấy sẽ không tìm được một người giống mẹ. Con có hiểu không?
Vương Tuyết Nha lắc đầu.
Vương Tuyết Nha thu dọn vali định đi chung với bà, cô sẽ đi chơi với mẹ hai ngày ở Cát Khâu, rồi đến Nguyệt Lượng Ổ tìm Trì Nguyệt.
Trước khi đi, bà Vương cảm ơn sự tiếp đón của Trịnh Tây Nguyên, dáng vẻ lưu luyến không nỡ rời đi. Không ngờ đến khách sạn Cát Khẩu, bà vừa đặt vali xuống lập tức thay đổi sắc mặt.
Mẹ không đánh, không mắng, nhưng không cho con tham gia thi đấu nữa.
Hừ! Bây giờ mẹ không muốn con tham gia thi đấu nữa!
Vương Tuyết Nha sợ hãi nhìn mẹ.
Me!
Bà Vương nói xong thì tức giận chọc vào trán cô.
Mẹ là cô tiên nữ thông minh biết bao, ba con có IQ như thể còn bị mẹ lừa xoay vòng vòng, sao lại sinh ra cô bé ngu ngốc như con chứ? Ôi!
Đã nhiều năm như vậy, cô luôn thấy ba mẹ cô rất tình cảm, ba cô luôn cưng chiều yêu thương mẹ cô, cô không hiểu vì sao mẹ cô lại nói ra những lời thế này.
Thế này có gì kỳ lạ đâu.
Bà Vương nghiêm túc nói:
Con đã lớn rồi, mẹ cũng không lừa con nữa. Con tưởng mấy năm qua ba con chưa từng bị cám dỗ, chưa từng động lòng với người khác sao? Đảm sinh viên nữ đó xinh đẹp đáng yêu, con tướng ba con không thèm muốn sao?
Vương Tuyết Nha nhắm mắt lại, không muốn nghe nữa:
Mẹ, mẹ đừng nói nữa!
Cứ nói về bạn thân mẹ đi, dáng vẻ không hề kém hơn mẹ. Cô ta suýt nữa đã bỏ được lên giường ba con, con đoán xem vì sao ông ấy không dám?
Kiều Đông Dương vẫn nhìn cô, cuối cùng đã bị đánh bại bởi cơ thể run rẩy của cô.
Anh thở dài, ôm cô vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cô:
Nếu không thích, vì sao không bảo anh dừng?
Không muốn thì bảo anh dừng.
Giọng anh khàn đặc, thiêu đốt lẫn nhau, anh gần gũi cơ thể cô, cũng gần gũi với linh hồn cô...
Đầu óc Trì Nguyệt choáng váng, há mồm thở dốc, cô không tên lấy một tiếng nhưng trên trán dần rịn ra mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng dần trắng bệch, cuối cùng đã không thể che giấu vẻ hoảng sợ trong måt...
Nha Nha, con đến đây. Mẹ có chuyện muốn nói với con.
Mẹ.
Vương Tuyết Nha hơi bất ngờ:
Chuyện gì?
Chẳng lẽ em không muốn? Chậc, nhìn khuôn mặt hoa đào này của em đi.
Trì Nguyệt sờ mặt, nửa tin nửa ngờ:
Mặt em đỏ lắm à?
Nguyệt Nguyệt, cháu cũng ngồi xuống đây nghe di nói này.
Vốn dĩ Trì Nguyệt cảm thấy mình không nên đứng đây, định tránh đi một lúc, bây giờ nghe bà nói vậy đành phải im lặng bước đến, ngồi xuống bên cạnh Vương Tuyết Nha.
Vương Tuyết Nha dở khóc dở cười.
Nhớ đến tối qua, cô đã hỏi Trịnh Tây Nguyên những điều kia, còn dáng vẻ thảm hại đó nữa. Khuôn mặt cô lập tức nóng bừng
Em bị ngốc à?
Kiều Đông Dương véo má cô, đột nhiên cúi đầu, trong đôi mắt đen láy đầy vẻ ẩn ý:
Có muốn ở đây không, hả?
Trì Nguyệt vỗ vào tay anh:
Ai sợ ai?
ào...
Không thể phán đoán là ai chạy ra từ khu văn phòng.
Có muốn không? Hả?
Hơi thở của Trì Nguyệt bị anh cướp mất, đôi mắt mông lung nhìn khuôn mặt anh đang phóng đại ở trước mắt, miễn cưỡng nói một chữ.
Là gì?
Vương Tuyết Nha hoàn toàn bị bà Vương dẫn đường.
Mẹ có giá trị khiến ông ấy không thể từ bỏ.
Bà Vương hừ lạnh:
Hiểu không?
Vậy nhiều năm qua.
Cuối cùng bầu trời cũng sáng.
Sau khi ăn sáng ở nhà ăn, bà Vương chuẩn bị đi.
Trì Nguyệt liếm đôi môi khô khốc:
Anh có trách em không?
... Không đầu.
Kiều Đông Dương thở dài:
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Vì tính cách cô ta không tốt?
Bà Vương mỉm cười để lộ nếp nhăn nơi khóe mắt:
Con đúng là ngốc thật? Trong mấy việc thế này, đàn ông còn quan tâm tính cách thể nào à?
Chuẩn bị gì cơ?
Làm một tên giai tân lớn tuổi.
Đây là trở ngại không vượt qua được sao?
Trì Nguyệt suýt thì sặc nước bọt, giơ tay lên đấm anh:
Anh nghĩ gì thế? Anh không trân trọng 60 điểm vừa nhận được à?
Chuyện của con và Trịnh Tây Nguyên.
Vương Tuyết Nha thấy hơi đau đầu, cô không muốn nói gì hết, vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng:
Mẹ còn muốn nói gì nữa? Mẹ đã thấy hết rồi còn gì.
Bà Vương nhìn Vương Tuyết Nha, trong ánh mắt đầy vẻ yêu thương và ấm áp.
Con bé ngốc, con phải học tập Nguyệt Nguyệt kia, chỉ có những cô gái không coi tình cảm là tất cả mới có tư cách chiến đấu với đàn ông trong thế giới tình cảm. Đây là chiến tranh, con vừa bắt đầu đã thua nát bét thì sau này lấy cái gì để đấu tranh cho hạnh phúc?
Ừm, ngoan.
Anh khẽ cười, ôm cô ngồi lên bàn điều khiển.
Anh đỡ lấy cả người cô, nheo mắt lại ngắm nhìn cô, hơi nghiêng người qua, nâng mặt cô lên hôn thật sâu.
Trì Nguyệt hơi dịch người, ngẩng đầu nhìn anh,
Đừng nhìn anh như thế. Không phải do em đầu.
Kiều Đông Dương vui vẻ cười khẽ, giọng điệu vẫn kiêu ngạo như mọi khi:
Anh có gen di truyền ưu tú như vậy, nếu còn di truyền tiến hóa thêm nữa, chỉ sợ sẽ hủy diệt cả Trái Đất. Được rồi, coi như cống hiến cho loài người đi.
Nói xong, anh để đầu cô dựa vào vai mình, hơi cúi đầu nhẹ nhàng cọ vào trán cô, hầu hết trượt lên trượt xuống.
Đồ ngốc, sau này đừng vậy nữa, chúng ta cứ từ từ thôi.
Hai người ngồi trong đài thiên văn hơn hai tiếng, thời gian thân thiết luôn trôi qua rất nhanh.
Lúc đi xuống, Trì Nguyệt định đến khu ký túc xá nữ.
Di ơi, di nói đi.
Bà Vương im lặng một lúc mới nói:
Có lẽ lời khuyên bảo của ba mẹ không dễ nghe, nhưng đây là kinh nghiệm mà di tốn cả đời để đúc kết ra, hai đứa có thể nghe được bao nhiêu thì nghe bấy nhiêu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.