• 1,487

Chương 254: Vở kịch người nhà


Trên đường trở về, Trì Nguyệt vẫn nghĩ đáng ra lúc nãy không nên tùy tiện quyết định, nếu không sẽ phải hối hận.

Lần trư8ớc trò chuyện khá vui vẻ với Đổng San ở Thân thành, nhưng việc đưa bà về nhà lại phải ở chung một đêm vẫn khá lúng túng, nhất l3à trong nhà còn có một bà mẹ lắm mồm, Trì Nguyệt vừa nghĩ vậy lại thấy đau hết cả đầu.

Đổng San mang theo một ít hoa qu9ả cũng thấy hơi mất tự nhiên.
Trì Nguyệt biết ông đang nói Kiều Đông Dương, cô hơi ngạc nhiên, không nhịn được giải thích cho anh:
Chú Kiều, chứ không cảm thấy đây là một công trình vĩ đại sao? Người bình thường không dám làm, thậm chí còn không dám nghĩ, Kiều Đông Dương dám nghĩ dám làm, anh ấy rất tuyệt vời...


Nó có gì mà không dám làm?
Lúc Kiều Chính Sùng nhắc đến đứa con trai láo toét thì trong lòng vô cùng tức giận, chỉ lên trời nói:
Trái Đất còn không chứa nổi nó, nó muốn lên trời luôn rồi, còn có gì không dám nghĩ dám làm nữa hả?

Trị Nhạn:
...


Anh cũng thể.


Anh không ngủ được.

Trì Nguyệt ngạc nhiên:
Sao thế?


Đúng.

Vẻ mặt Đổng San thoải mái hơn:
Lát nữa hai người đi xem công trường đi, em và Nguyệt Nguyệt đi mua đồ. Dù sao em cũng không hiểu gì hết.

Trì Nguyệt còn muốn từ chối nữa, nhưng mấy người trên xe đều không nói gì, cô đành phải nuốt lại lời muốn nói. Cô đã muốn ở cạnh Kiều Đông Dương, vậy thì phải chấp nhận ý tốt của Đổng San, vừa rồi khách sáo còn được, nếu liên tục từ chối sẽ có vẻ đang làm kiêu.
Sự nhiệt tình của bà cũng khiến Đổng San thấy thoải mái hơn.
Hai người liên tục gọi nhau là bà thông gia khiến Trì Nguyệt cảm thấy đau đầu, xấu hổ đỏ mặt. Cũng may bây giờ đã muộn, hai người chỉ nói chuyện một lúc rồi dọn dẹp đi ngủ. Cô vào phòng đổi ga giường, chăn gối để Đông San đi ngủ, lúc chạy vào phòng Trì Nhạn mới thở phào nhẹ nhõm.
Trì Nhạn đã bị Vu Phượng kéo vào phòng từ sớm, vừa thấy dáng vẻ này của cô thì tò mò hỏi:
Nguyệt Nguyệt, đó là người xấu sao?

Kiều Chính sùng đúng là thần tiên.
Đêm đó ông nói chuyện với Kiều Đông Dương đến đêm khuya, Kiều Đông Dương đã buồn ngủ lắm rồi mà ông vẫn tràn đầy năng lượng. Ông đi ngủ rất muộn nhưng hôm sau vẫn dậy rất sớm, lúc mặt trời lên cao, có một xe dưa hấu được đưa đến Nguyệt Lượng ổ.
Không sai, là một xe, một xe đầy.
Vấn đề nằm ở cô, trong lòng cô có một con ma, thỉnh thoảng lại chạy đến hại cô.
Căn phòng tối đen như mực khiến đầu óc cô rất rõ ràng.
Cô nhẹ nhàng xê dịch vị trí, vùi đầu vào trong gối, không dám nghĩ nhiều hơn nữa. Cô không dám nghĩ nếu cô vẫn không tự vượt qua được thì mọi việc sẽ phát triển theo hướng nào...

Mẹ kể là gì?

Vấn đề này quá khó giải thích.
Trì Nguyệt kéo chăn cho Trì Nhạn, vỗ về cô:
Chị ngủ đi. Khi nào chị dậy, chúng ta lại nói chuyện tiếp.


Lần này đi quá vội không mang đồ đến cho bọn cháu, cứ đến nhà cháu thế này, đúng là...
6
Bà nói đến đây lại nhìn thoáng qua Trì Nguyệt, không nhịn được bật cười:
Dì cứ đến thế này, liệu có bị bà thông gia ch5ê trách không?

Một câu bà thông gia đã là món quà tuyệt vời nhất cho mẹ cô, sao còn ghét bỏ chứ?
Kiều Chính sùng hừ lạnh không nói gì.
Đã mấy ngày rồi Trì Nguyệt không đến hồ Nguyệt Lượng, cô không ngờ hồ Nguyệt Lượng lại thay đổi nhanh chóng như thế. Khu cát vàng mênh mông bát ngát và mấy gốc cây sắp chết héo mà cô thường thấy đã biến mất.
Thay vào đó, con đường đã được mở rộng hơn, từng dãy lều được dựng gọn gàng, nguyên vật liệu, cây cối và máy móc được vận chuyển lần lượt, trên đường có rất nhiều xe ô tô.

Ha ha ha! Có một lão già đang dạy dỗ anh.

Trong mấy việc thế này, Trì Nguyệt không tiện khuyên anh, cô không phải người trong cuộc, không hiểu lập trường của người trong cuộc, mặc kệ cô nói điều gì cũng chỉ là nói suông mà thôi. Cô không muốn là
loại thánh mẫu khiến người ta ghét, chỉ thản nhiên nói:
Nói chuyện xong thì ngủ sớm đi. Ngủ ngon.

Trì Nguyệt bật cười:
Dì ơi, nhà cháu không quan tâm nhiều vậy đâu.


Bây giờ không giống ngày thường, sắp đến cuối năm rồi, dì đến tay không thể này cũng thấy ngại.


Lần trước cháu gặp đi, không phải cũng không chuẩn bị quà gì sao?

Trên quãng đường đến Nguyệt Lượng , trên xe im lặng một lúc lâu, Kiều Chính Sùng chủ động phá vỡ sự yên lặng.

Tối qua em ngủ ngon không?
Đổng San mỉm cười dịu dàng:
Rất thoải mái, đã lâu không ngủ sâu như thế.

Đáp án này khiến người ta giật mình.
Trì Nguyệt mỉm cười than thở, nằm xuống gối, nghiêng người nhìn Trì Nhạn:
Em không sợ, mà là căng thẳng.


Tại sao lại căng thẳng?


Bởi vì bà ấy là mẹ kế của Kiều Đông Dương.

Dù Kiều Đông Dương luôn nói anh không thèm để ý, nhưng Trì Nguyệt không tin, không phải là không tin anh, mà là không tin đàn ông, không tin bản chất con người.
Nhưng cô có thể làm gì đây?
Cô túm chặt lấy gối, lúc đang bực bội lại nhận được tin nhắn của Kiều Đông Dương.

Anh đoán em chưa ngủ, còn đang nghĩ đến anh, đúng không nào? Cho em ba giây đưa ra đáp án một chữ.


..
Trì Nguyệt chậm rãi gõ chữ
Đúng.

Qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Kiều Đông Dương.

Bà ta rất giỏi giả vờ.

Trì Nguyệt không biết nên nói gì.

Em ngủ sớm đi.

Kiều Chỉnh Sùng khó hiểu liếc nhìn bà, cho rằng bà đang cố ý bật đèn xanh cho mối quan hệ của Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương, ông chỉ khẽ hừ chứ không nhiều lời, cũng không phản bác lại.

ở đây có chỗ nào để mua đồ không?
Đổng San đột nhiên hỏi.
Trì Nguyệt không thấy ai trả lời, cứng ngắc nói:
Sao vậy ạ? Dì muốn mua gì sao?

đây có rất nhiều người, cứ ồn ào như phiên chợ vậy.
Điều khiển Trì Nguyệt thấy vui hơn là xung quanh hồ Nguyệt Lượng đã được trồng đầy cây xanh, từng gốc cây được trồng dọc theo con đường xe ô tô chạy qua, màu xanh biếc non nớt tạo ra bầu không khí mát mẻ dưới ánh nắng, khiến người ta cảm thấy mới mẻ...
Đây không phải là hồ Nguyệt Lượng mà cô biết.
Kiều Đông Dương không để hai người tự lên trần, anh dẫn cả đám người đi một vòng quanh hồ Nguyệt Lượng.

Mọi người cùng đi xem một lát. Sau khi xem xong, chúng ta cùng lên trần ăn cơm trưa.

Đổng San mỉm cười vui vẻ nhìn anh,
Trì Nhạn gật đầu, thoải mái đồng ý:
Được. Nguyệt Nguyệt cũng phải đi ngủ sớm, thức đêm có hại cho làn da. Con gái ngủ sớm mới có thể càng ngày càng xinh đẹp.

ồ, biết cả điều này sao?

Ai nói cho chị biết thế?


Không được, lần đầu tiên đến nhà cháu, lại đang là tháng Chạp âm lịch, cháu không để ý vì cháu tốt bụng, nhưng đi không thể giả ngu được.
Đổng San mỉm cười nói xong, lại nhẹ nhàng dùng khuỷu tay đẩy Kiều Chính Sùng:
Anh nói đúng không?

Khuôn mặt Kiều Chỉnh Sùng cứng ngắc, cứ tặng quà tặng lại như vậy, chẳng phải đã xác nhận quan hệ rồi sao?
Ông lườm Đồng San, vẻ mặt vô cùng khó chịu, nhưng bị bà hỏi như thế cũng không tiện bác bỏ.
Nhân viên Ủy ban, cán bộ trấn, dân chúng đến Ủy ban, ai đến đều có phần.
Vì xe dưa hấu này mà Kiều Đông Dương mời ông ăn sáng, hiếm khi nào đủ kiên nhẫn đi khảo sát công trường với ông.
Trì Nguyệt và Đông San cũng đi cùng, bốn người ngồi trên một chiếc xe, bầu không khí khá kỳ lạ.
Kiều Chính Sùng cau mày, im lặng mím môi, rõ ràng là không tin bà.
Đổng San mỉm cười:
Có lẽ là quá mệt, trong nhà Nguyệt Nguyệt yên tĩnh, thoải mái dễ chịu, không có ai làm phiền. Em cảm thấy rất yên tâm nên ngủ một giấc đến tận sáng, lúc nghe thấy tiếng gà gáy sáng còn đang nằm mơ, rất thoải mái.

Cái gì gọi là trong lòng yên tâm? Thường ngày bà không dám ngủ ở nhà sao?
Trì Nguyệt luôn nghĩ mình là một người bình tĩnh, nhưng lúc thật sự đối mặt vẫn cảm thấy mình còn quá trẻ, không đủ kinh nghiệm,
Kiều Chính Sùng khác với Đổng San, ông là người có khí chất rất mạnh, không giận nhưng vẫn rất uy nghiêm, cộng thêm ông không thích Trì Nguyệt, không hòa ái dễ gần như Đổng San, lúc Trì Nguyệt đối mặt với ông sẽ gò bó hơn nhiều.
Cũng may Kiều Chính Sùng là đàn ông, dù trong lòng không thích cô cũng không bắt nạt một cô bé, chỉ không nói chuyện với cô mà thôi.
F
Trì Nguyệt nhìn chị một lúc, mỉm cười tắt đèn, ngơ ngác nhìn đỉnh màn.
Kiều Chính Sùng không phản đối việc Đồng San đến nhà cô, dường như mối quan hệ của cô và Kiều Đông Dương đã tiến thêm một bước ở mức độ nào đó. Cô nhận ra vợ chồng Kiều Chỉnh Sùng là cặp ba mẹ không thể quản lý Kiều Đông Dương, cũng không cản trở tình cảm của anh quá nhiều.

Hầu Tử đó!

Đôi mắt Trì Nhạn sáng lấp lánh, cô nói xong lập tức nhắm mắt lại, mí mắt giật giật.

Chị muốn đi ngủ, chị là tiên nữ nhỏ không thức đêm.

Trì Nguyệt:
...

Đổng San nhỏ tuổi hơn Vu Phượng, nhưng đều là người làm mẹ, hai người nhanh chóng trò chuyện rất vui vẻ. Trì Nguyệt biến thành người đứng xem, đột nhiên hơi ngưỡng mộ khả năng ăn nói của mẹ.
Dù là ở đầu, bà đều có thể nhanh chóng hòa nhập với mọi người.
Đổng San cười nói:
Lần này đến đột ngột, không chuẩn bị cái gì cũng không tốt lắm. Dì muốn mua một ít quà cho mẹ và chị gái cháu...

Chậc! Điều này rõ ràng có nghĩa là ba mẹ hai bên đang qua lại với nhau.
Lỗ tai Trì Nguyệt nóng bỏng:
Di ơi, không cần phiên thể đầu, nhà cháu không quan tâm những chuyện thế này.

Trì Nguyệt giật mình, cười nói:
Không phải, sao thế?

Trì Nhạn:
Tại sao em lại sợ bà ấy? Nếu Nguyệt Nguyệt sợ thì chúng ta đuổi bà ấy đi là được.

Ngay cả Trì Nhạn cũng nhận ra cô đang mất tự nhiên?

Đúng là một đứa bé ngoan!

Trì Nguyệt mỉm cười, vừa mở cửa ra đã chứng thực được suy đoán của mình.
Vụ Phượng nghe cô giới thiệu Đổng San là mẹ kể của Kiều Đông Dương, bà chỉ hơi ngơ ngác rồi vội vàng mỉm cười vô cùng thân thiết, liên tục mời người ta vào nhà, vừa mang ghế vừa rót nước, nói chung vô cùng ân cần.

Kiều Đông Dương, anh giỏi quá.

Lời khen ngợi chân thành này lại đổi lấy tiếng hừ lạnh vô cùng khó chịu của Kiều Chính sùng.

Đúng là làm loạn!


Người phụ nữ kia không làm khó em chứ?

Người phụ nữ kia? Trì Nguyệt cảm nhận được giọng điệu của anh, ngón tay vuốt nhẹ vào màn hình, kìm nén suy nghĩ muốn hỏi cho rõ ràng, nhẹ nhàng trả lời:
Di ấy rất tốt. Rất hòa thuận với mẹ em, hai người nói chuyện rất vui.

Kiều Đông Dương hơi do dự.
Đổng San mỉm cười:
Đông Tử là đứa bé thông minh, khác với những đứa trẻ khác.


Kiều Đông Dương nhướn mày:
Bà đừng có đổ thêm dầu vào lửa.


Đổng San lập tức im lặng.

Kiều Chính Sùng lại dạy dỗ một tràng dài. Cuộc sống thường ngày của gia đình này khiến Trì Nguyệt chết lặng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.