Chương 256: Chăm sóc ở bệnh viện
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1967 chữ
- 2022-02-04 04:07:33
Phòng y tế ở Thành phố hàng không vũ trụ cấp cứu kịp thời, giữ được mạng sống của Vương Tuyết Nha.
Còn vấn đề di 8chứng sau này, lúc Trì Nguyệt đi trao đổi với bác sĩ đã hỏi đến vấn đề này, nhưng bây giờ quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nh3ân khá căng thẳng, bác sĩ rất cẩn thận không chịu nói kết quả chính xác, chỉ nói còn phải xem tình hình điều trị sau đó 9và cả việc điều dưỡng sau này, muốn người nhà bệnh nhân phối hợp với bệnh viện.
Trì Nguyệt chậm rãi đến gần, khẽ hỏi cô y tá:
Cô ấy sao rồi?
Cô y tá quay sang đánh giá cô, dường như đang suy đoán thân phận của cô:
Cũng may còn giữ được mạng sống. Cô là người nhà của cô ấy sao? Bây giờ cô ấy cần nghỉ ngơi, tốt nhất đừng làm phiền.
Trì Nguyệt gật đầu, chỉ vào chiếc ghế cạnh giường:
Tôi chỉ ngồi ở đó thôi.
Trì Nguyệt còn chưa kịp ngồi xuống, Vương Tuyết Nha đã mở mắt ra:
Nguyệt..
Cô yếu đến mức như không có sức để mở mắt, đôi môi tím tái, sắc mặt trắng bệnh, yếu ớt nằm trên gối nhìn Trì Nguyệt, đột nhiên nghẹn ngào rơi nước mắt.
Sau này, Trì Nguyệt thường nghĩ nếu nó là người, có phải cũng có lời muốn nói với cô không?
Tiểu Ô Nha... Cùng là một ánh mắt tin tưởng, khi liên tưởng hai chuyện không liên quan với nhau, sống lưng Trì Nguyệt lạnh lẽo. Cô nắm chặt tay Vương Tuyết Nha, chậm rãi củi đầu, vuốt ve mu bàn tay của cô ấy, cổ vũ cô ấy.
Nguyệt...
Trì Nguyệt bước tới nắm chặt tay cô:
Mình đây. Cậu đừng nói gì, đừng nói gì cả, bây giờ cậu cần nghỉ ngơi.
Còn chưa nói hết câu, anh ta đã lao ra ngoài như một cơn gió.
Kiều Đông Dương nhìn theo anh ta, lại quay sang mỉm cười với Trì Nguyệt:
Sao anh lại thấy cậu ta khá sợ em nhỉ? Có phải em đã nói gì với cậu ta không?
Đôi môi Vương Tuyết Nha run rẩy, không chịu nhìn sang chỗ khác mà chỉ nhìn Trì Nguyệt, như có rất nhiều lời muốn nói.
Trì Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về cô như đang dỗ một đứa bé:
Cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mình sẽ không đi đâu, mình ở lại đây với cậu, được không nào?
Anh ta im lặng.
Trì Nguyệt đột nhiên quay sang:
Tiểu Ô Nha không thể tham gia vòng tứ kết, vậy còn có thể dùng thành tích hạt giống số ba để trực tiếp vào vòng chung kết không?
Trịnh Tây Nguyên đoán được cô đang suy nghĩ gì nên cẩn thận giải thích.
Sắp đến vòng tứ kết rồi nên các thí sinh đều bí mật tập thêm để bù đắp sự thiếu sót. Mấy ngày gần đây cô ấy luôn huấn luyện ghế xoay một mình. Sáng nay, huấn luyện viên Lưu đang chuẩn bị huấn luyện như
Nghĩ đến đây, cô hơi cử động ngón tay, lại mở mắt ra.
Nguyệt.
Anh đã đi mua bữa tối rồi đặt trong phòng nghỉ, Trịnh Tây Nguyên đang ngồi trong đó.
Trì Nguyệt vừa đi vào, anh ta lập tức đứng dậy:
Tôi đi xem bác sĩ nói thế nào!
Thế nhưng cũng quanh co tỏ ý: Cơ6 thể đã phải chịu tổn thương, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng.
Trì Nguyệt được cho phép vào thăm hỏi, cô vội vàng đến 5phòng bệnh. Sau khi Trịnh Tây Nguyên sắp xếp, Vương Tuyết Nha được chuyển vào một phòng bệnh đơn. Lúc Trì Nguyệt đi vào, một cô y tá đang khom lưng nhìn chất lỏng trong ống truyền dịch. Vương Tuyết Nha nhắm mắt cau mày, không biết đang ngủ hay đã tỉnh.
Trịnh Tây Nguyên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, biết cô đang để ý điều gì, nhưng có vài việc không thể giải thích được.
Xin lỗi.
Anh ta thở dài, cúi đầu xoa tay:
Tôi đã không chăm sóc tốt cho cô ấy.
Anh không cần phải xin lỗi vì chuyện này. Có nhiều thí sinh như vậy, anh không thể để ý đến tất cả mọi người.
Lời nói của Trì Nguyệt không thể hiện cảm xúc gì, thậm chí Trịnh Tây Nguyên không biết cô có nói ngược với suy nghĩ trong lòng, có mỉa mai anh ta hay không.
Suyt!
Trì Nguyệt mỉm cười ngồi xuống mép giường, nắm chặt tay cô mãi không chịu buông:
Mình ở đây, sẽ không đi đâu hết, mình ở lại trông cậu, cậu ngủ thêm một lát nữa đi.
Vương Tuyết Nha không nói gì, đôi mắt nhìn Trì Nguyệt chằm chằm, bướng bỉnh không chịu nhắm lại. Cô sợ ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa.
Ánh mắt này...
Có nghĩa là tối hôm nay Tiểu Ô Nha sẽ không tỉnh lại.
Lúc này Trì Nguyệt mới nhớ ra bọn họ chưa ăn cơm tối, Kiều Đông Dương còn đang chờ ở bên ngoài.
Bác sĩ phải kiểm tra cho cô ấy, em đi ăn gì đi.
Em không đói.
Trì Nguyệt còn chưa nói hết câu thì thấy khuôn mặt Kiều Đông Dương tối sầm, cô thở dài:
Anh đi ăn trước đi, em sẽ ra sau.
Vương Tuyết Nha nghẹn ngào, gật đầu, rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Cô thật sự không còn chút sức nào, lúc cô đi lướt qua bờ vực sinh tử, khó khăn trốn thoát khỏi bóng tối đáng sợ, cô tưởng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, không thể gặp lại ba mẹ, không thể gặp lại Trì Nguyệt...
Cô đã sát gần cái chết, may là còn có thể tỉnh lại...
Trì Nguyệt đột nhiên nghĩ đến con cún con nhà bị đánh bà chết.
Nó ra đời ở nhà cô, Trì Nguyệt còn tự đỡ đẻ cho chó mẹ, nuôi nó từ nhỏ đến lớn. Vào ngày nó bị người ta đánh bả, đúng lúc Trì Nguyệt đang ở nhà, lúc nó chết cũng co giật, miệng sùi bọt mép, không chịu nhắm mắt lại. Nó luôn nhìn cô, tận đến khi tắt thở vẫn không nhắm mắt lại.
Vương Tuyết Nha chớp mắt, khẽ nức nở.
Cô y tá kiểm tra tình hình của cô, dặn dò đùng ở lại quá lâu rồi đi ra ngoài.
mọi khi, không thấy cô ấy có mặt nên mới đi tìm... Cuối cùng phát hiện cô ấy đã ngất xỉu trên ghế xoay. Lúc huấn luyện viên tìm được cô ấy, ghế xoay vẫn đang chuyển động với tốc độ cao, bác sĩ nói nếu chậm thêm một lát nữa là sẽ không cứu được.
Cổ họng anh ta nghẹn lại, không nói tiếp nữa.
Cô y tá nhìn cô:
Bình dịch này có tác dụng an thần, cô ấy sẽ ngủ rất lâu.
Tôi biết rồi.
Sao lại không ăn gì chứ?
Kiều Đông Dương cau mày:
Để anh chuẩn bị, biết vậy thì đã không hỏi em.
Anh nói xong là đi luôn.
Em không phải bác sĩ, ở lại đây cũng không làm được gì.
Kiều Đông Dương không vui, thế nhưng nhìn khuôn mặt phờ phạc của Trì Nguyệt, anh lại đau lòng ôm vai cô, giọng nói dịu hơn:
Coi như đi chung với anh đi. Anh đói, vẫn đang chờ em đây.
Khóe môi Trì Nguyệt giật giật, không từ chối nữa.
Trì Nguyệt hiểu
Người Đi Dưới Trời Sao
quan trọng với Vương Tuyết Nha đến mức nào. Cô ấy là người rất đơn giản, không có nhiều thứ để theo đuổi và mong muốn. Một cô gái muốn cái gì có cái đó ngay từ nhỏ, đột nhiên liên tục thất bại hai lần trong chuyện tình cảm thì thật sự rất cần
Người Đi Dưới Trời Sao
để chứng minh bản thân.
Trì Nguyệt không muốn Vương Tuyết Nha thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ...
Đúng vậy, vừa nãy cố quên mất Kiều Đông Dương.
Bước ra từ phòng bệnh, cô thấy Kiều Đông Dương và Trịnh Tây Nguyên đang ngồi bên ngoài, hai người chỉ im lặng ngồi đối diện nhau, bầu không khí lạnh lẽo căng thẳng.
Tôi hiểu.
Trì Nguyệt đi vào phòng, còn chưa ngồi được nửa tiếng, Kiều Đông Dương đã dẫn bác sĩ vào.
Có thể nói cho tôi biết, những ai có mặt khi Tiểu Ô Nha xảy ra chuyện không?
Trịnh Tây Nguyên chậm rãi nhìn về phía cô, suy nghĩ câu hỏi của cô rồi nhíu mày:
Lúc ấy không có ai.
Thế ai là người phát hiện ra cô ấy?
Huấn luyện viên Lưu.
mỏi nhắm mắt lại, bàn tay nắm lấy tay cô dần thả lòng.
Vương Tuyết Nha ngủ thiếp đi, giấc ngủ này rất sâu. Tốc độ nhỏ giọt của bình truyền dịch này rất chậm nhưng Trì Nguyệt vẫn không nhúc nhích. Đến khi cô y tá đi vào đổi thuốc, cô mới rút tay ra khỏi tay Vương Tuyết Nha.
Tôi vào phòng vệ sinh.
Trì Nguyệt nhìn bọn họ:
Anh ăn cơm chưa?
Kiều Đông Dương lắc đầu:
Cô ấy sao rồi?
Trì Nguyệt mím môi:
Đã tỉnh lại một lần, đầu óc mơ màng, bây giờ đang ngủ.
Kiều Đông Dương gật đầu, tỏ vẻ đã biết:
Em muốn ăn gì? Anh đi mua cho em.
Em không muốn ăn, hai anh đi ăn đi. Xong rồi hai anh tìm chỗ nghỉ ngơi, em ở lại bệnh viện.
Trì Nguyệt vào nhà vệ sinh nên chỉ còn một mình Trịnh Tây Nguyên ngồi bên ngoài phòng bệnh. Anh ta dựa lưng vào tường, ngửa đầu nhìn trần nhà, sắc mặt rất xấu.
Lúc Trì Nguyệt đi ngang qua bên cạnh anh ta, vốn không muốn hỏi nhiều, nhưng đôi chân anh ta quá dài, Trì Nguyệt vấp phải chân anh ta, cuối cùng không nhịn được nói ra những lời trong lòng.
Vương Tuyết Nha mấp máy môi, nhắm mắt lại rồi mở ra nhìn cô.
Bác sĩ dặn cậu phải nghỉ ngơi thật nhiều. Cậu muốn nói gì thì khỏe lại rồi nói sau, được không?
Vương Tuyết Nha khẽ
t, ánh mắt hơi mơ hồ. Trì Nguyệt biết tình trạng của cô ấy rất tồi tệ, cô không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn cô ấy. Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Vương Tuyết Nha mệt
Đừng sợ. Cậu sẽ khỏe lại. Đã thông báo với chú dì rồi, bọn họ sẽ đến đây ngay thôi...
Vương Tuyết Nha đột nhiên trào nước mắt.
Theo quy tắc thì không thể, nhưng không phải không thể thay đổi quy tắc. Có điều, vấn đề hiện tại của cô ấy không phải tư cách dự thi.
Trịnh Tây Nguyên thở dài, không dám nhìn Trì Nguyệt:
Với tình hình sức khỏe hiện nay, cô ấy không thể thi đấu nữa.
Trì Nguyệt im lặng, mãi sau mới gật đầu,
Trì Nguyệt nghe xong hiểu đã xảy ra chuyện gì, không có người khác, càng không liên quan đến Trịnh Tây Nguyên.
Cô gật đầu, xoa bóp đầu gối, chậm rãi đứng dậy:
Cảm ơn anh Trịnh. Có tôi ở lại bệnh viện là được rồi, anh về đi.
Lúc một người bị thương sẽ rất sợ gặp người thân. Cô im lặng lắc đầu, Trì Nguyệt biết cô đang nghĩ điều gì.
Ba mẹ là người có thể nương tựa và tin tưởng, dù cậu xảy ra chuyện gì, dù cậu trở nên như thế nào thì ba mẹ vẫn luôn yêu thương cậu. Cậu không thể vì sợ bọn họ lo lắng mà không dám đối mặt, ba mẹ cậu sẽ rất buồn.
Sao có thể?
Trì Nguyệt cụp mắt, chậm rãi mở hộp, thản nhiên nói:
Chuyện này không liên quan đến anh ta. Em không phải người vô lý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.