• 1,487

Chương 258: Lỗi hệ thống thu phát tín hiệu


Tối hôm đó, Trịnh Tây Nguyên không trông đêm ở trong bệnh viện mà vội vàng quay về Thành phố hàng không vũ trụ.

Vòng tứ kế8t sẽ diễn ra vào hai ngày nữa, tối nay anh ta phải quay về. Đương nhiên cũng vì ba mẹ Vương Tuyết Nha đã đến, bọn họ không muốn t3hấy anh ta, anh ta cứ ở lại sẽ rất xấu hổ.
Hai nhân viên công tác không hiểu ra sao.
Trịnh tổng quan tâm đến sức khỏe của bọn họ như vậy khiến bọn họ thấy hơi lo sợ.
Thành phố hàng không vũ trụ vô cùng bận rộn. Trịnh Tây Nguyên vừa đến, Trương Tương Quân đã gửi tin nhắn.

Vương Tuyết Nha sao rồi?

Bệnh đến như núi đổ, chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, dường như cô đã hoàn thành một quá trình lột xác từ thể xác đến trái tim.

Ba, mẹ...
Cô khẽ gọi.

Con bé ngốc này, sao con ngốc thế.

Ông Vương thấy vậy cũng đau lòng, nhưng ông là đàn ông, sẽ suy nghĩ lý trí hơn phụ nữ.
Mẹ nó! Quá nhàm chán! Anh ta gõ rất nhanh:
Cô bịa chuyện nhiều thể không thấy mệt à?

... Em làm sao?

Sau này đừng liên lạc với tôi nữa, nếu có chuyện công việc thì đi tìm thư ký của tôi.

Sau khi gửi tin nhắn, Trịnh Tây Nguyên không muốn đợi thêm một giây nào, cho Trương Tương Quân và danh sách đen.

Em thấy hơi áy náy. Nếu biết cô ấy chịu tác động mạnh đến thế, lúc đó em nên bịa chuyện lừa cô ấy, chứ sẽ không để cô ấy đau lòng bỏ đi... hành hạ thân thể của mình như vậy.

Trịnh Tây Nguyên nhìn avatar người đẹp trong Wechat, đột nhiên cười lạnh.
Trì Nguyệt cau mày nhìn điện thoại:
Liên quan quái gì đến cô?


Em chỉ quan tâm thôi, không được à?

Làm việc của cô đi.

Sáng hôm nay trên website đã công bố tin tức Vương Tuyết Nha bị thương trong lúc huấn luyện, bỏ lỡ trận chung kết.
Cô là một thí sinh khiêm tốn, nếu lúc trước không từng chịu công kích mạng, lại là bạn thân của Trì Nguyệt, còn lọt vào top 8 thì có lẽ sẽ không ai chú ý đến cô. Nhưng vừa xảy ra chuyện này, bất cứ ai chú ý đến
Người Đi Dưới Trời Sao
đều sẽ biết đến.
Sau khi mất một thí sinh tài giỏi là Vương Tuyết Nha, tổ chương trình cũng lo lắng không yên, lượng công việc tăng lên rất nhiều.
Lúc Trịnh Tây Nguyên trở lại Thành phố hàng không vũ trụ đã là đêm khuya, thế nhưng khu thi đấu và khu văn phòng trong Thành phố hàng không vũ trụ vẫn sáng trưng, mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị những khâu cuối cùng cho việc ghi hình phần thi đấu ngày mai.
Không còn Vương Tuyết Nha, vòng tứ kết chỉ còn lại bảy thí sinh.
Cơ chế thi đấu đã được xác định từ trước, không thể thay đổi được. Tổ chương trình dựa theo phương án khẩn cấp trước đó, chọn hạt giống số chín Miêu Minh Giáo được
hồi sinh
trong số thí sinh bị loại top 16, làm thí sinh
dự bị
tham gia thi đấu.

Vương Tuyết Nha dừng bước ở top 8
,
Trời Sao lại đánh mất một thí sinh tài năng, Vương Tuyết Nha bỏ lỡ chức quán quân
gây ra một làn sóng thảo luận sôi nổi trên mạng.
Cư dân mạng đều bày tỏ sự thông cảm và tiếc nuối, ngay cả những người từng mắng cô cũng quay sang thông cảm và an ủi.
Trì Nguyệt đuổi Kiều Đông Dương về khách sạn, một mình ở trong phòng bệnh với 9ông bà Vương.
Lần đầu tiên đi vào Vương Tuyết Nha còn đang ngủ, lần này đi vào cô đã tỉnh lại. Trạng thái tinh thần của c6ô đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, nhưng khuôn mặt gầy gò trắng bệch, hốc mắt trũng sâu để lại hai vết lõm rõ ràng, đôi môi nứt nẻ, 5làn da sần sùi, cả người gầy gò hốc hác không còn hình người.
Trì Nguyệt đau lòng, cứ như đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Mẹ ơi, con xin lỗi!
Vương Tuyết Nha dựa đầu vào vai mẹ, ôm lấy bà rồi mỉm cười:
Đây cũng là chuyện may mắn, cuối cùng con cũng làm được như ý muốn của mẹ, không cần vất vả huấn luyện nữa.

Đôi môi bà Vương run rẩy, nước mắt tuôn rơi.
Ngồi trong phòng bệnh khoảng ba phút, dỗ dành con gái và vợ một lúc, ông đột nhiên nhìn về phía Trì Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt, cháu kể lại chi tiết mọi chuyện cho chủ nghe đi.

Đôi mắt bà Vương đỏ hoe:
Nha Nha, con bé ngốc này.
Bà Vương bước tới ôm lấy cô, khẽ nói bên tai cô:
Hôm đó mẹ nói nhiều như vậy đều không có tác dụng à? Ôi!
.
Đôi tay Vương Tuyết Nha buông thõng trên giường hơi run rẩy, dường như phản ứng do cảm xúc, lại như cơ bắp co giật trong vô thức - ngoại trừ Trì Nguyệt thì không ai chú ý đến chuyện này. Trì Nguyệt còn phát hiện Tiểu Ô Nha đang cố gắng khống chế cảm xúc, điều mà trước đây không hề xảy ra. Trước đây Tiểu Ô Nha muốn cười là cười, muốn khóc là có thể rơi nước mắt như mưa, chưa bao giờ che giấu cảm xúc.
Vương Tuyết Nha và bà Vương đồng thời nhìn sang, Trì Nguyệt nhìn vào mắt bà Vương, đôi môi mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc:
Chú ơi, chúng ta đi ra ngoài đi, để Tiểu Ô Nha và di nói chuyện một lát.

Ông Vương hiểu ra điều gì đó, mỉm cười gật đầu.
Vừa nãy bọn họ đến vội vàng, lại lo cho Vương Tuyết Nha, Trì Nguyệt chỉ nói sơ qua điều cô đang nghi ngờ chứ không nói quá rõ ràng. Nhưng ông Vương là người thông minh, cô chỉ thoáng nhắc đến đã đủ khiến ông suy nghĩ sâu xa hơn. Bà Vương lại là một người thấu đáo, sẽ suy nghĩ và nhìn nhận những điều xa hơn nữa. Bà biết ông muốn hỏi gì, và cũng không muốn con gái biết được.
Rời khỏi phòng bệnh, hai người trò chuyện gần mười phút, cuối cùng ông Vương đã đưa ra kết luận.

Được ạ.

Vòng tứ kết sắp diễn ra, tổ chương trình rất sợ xảy ra chuyện.

Xong ngay đây.
Một nhân viên công tác thấy anh ta muốn đi, dường như nghĩ đến điều gì đó, chỉ hơi do dự rồi đi theo, khẽ nói:
Trịnh tổng, hình như hệ thống thu phát tín hiệu bị trục trặc, nhưng vừa nãy tôi điều chỉnh thử lại thì thấy đã khôi phục rồi.

Mí mắt Trịnh Tây Nguyên giật giật, đầu óc hơi ngơ ngác.

Chắc chắn ghế xoay đã có vấn đề. Chủ hiểu rõ con gái mình, con bé có ngốc cũng không ngốc đến mức chơi đùa mạng sống.

Trì Nguyệt gật đầu đồng ý. Ông Vương hỏi:
Nguyệt Nguyệt, ngày mai cháu có thời gian không, cùng chủ đến Thành phố hàng không vũ trụ?


Trịnh tổng.


Ừm.
Trịnh Tây Nguyên nhìn thoáng qua ghế xoay, đôi mắt không hề chớp:
Sao còn chưa chuẩn bị xong, đã mấy tiếng rồi? Nhanh chóng làm xong rồi nghỉ ngơi đi, công việc quan trọng hơn cả mạng sống sao?


Hệ thống thu phát tín hiệu?

Lúc Kiều Đông Dương nhận được điện thoại của Trịnh Tây Nguyên, anh vừa mới ngủ thiếp đi.
Dường như tảng đá lớn trong lòng anh ta càng nặng hơn... Anh ta nhét điện thoại vào trong túi quần, đi đến khu thi đấu. Nơi này đã được kéo dây cảnh giới, chỉ có nhân viên công tác được đi vào kiểm tra và dọn dẹp.
Trịnh Tây Nguyên cau mày đi đến khu ghế xoay, đang có hai nhân viên công tác kiểm tra và vệ sinh thiết bị ở đó, bọn họ thấy Trịnh Tây Nguyên đi đến đều mỉm cười chào hỏi.
Tối hôm qua thức cả đêm, anh đã buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi, lúc cầm điện thoại lên thấy là anh ta, anh giận đến mức chỉ muốn bóp chết.


Tốt nhất là cậu đang có việc quan trọng!

Việc quan trọng hơn cả trời.
Giọng Trịnh Tây Nguyên rất thấp:
Cho em mượn một kỹ sư chuyên về kỹ thuật ghế xoay đa năng của Đông Dương đi.


Ghế xoay?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.