Chương 285: Trận chiến lớn 5 chọn 1
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1941 chữ
- 2022-02-04 04:08:08
Năm người đều đến đúng giờ, tất cả đều mặc quần áo huấn luyện, kính chắn gió, mũ bảo hiểm huấn luyện, balo huấn luyện, dáng vẻ như đang gấp gáp hành8 quân ở nơi dã ngoại.
Rất tốt.
Huấn luyện viên trường chắp hai tay sau lưng, vừa gật đầu vừa đánh giá bọn họ, đột nhiên anh ta đứng thẳng3 người, quát to:
Cả đội, nghiêm!
Năm người đứng thẳng, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
theo thiết bị truyền tin không dây và thiết bị ghi âm. Sau đó đến chỗ huấn luyện viên Lưu nhận một tờ nhiệm vụ, tôi sẽ nói cho các cô biết.
Trì Nguyệt im lặng làm theo, cô nhanh chóng sửa lại quần áo, đeo dù và balo tác chiến, lắp đặt thiết bị rồi cầm một tờ giấy.
Bản đồ?
Thang Bình hít thật sâu, nhìn về phía cô.
mỏi, nhưng cũng không đạt đến mức khiêu chiến giới hạn sự sống...
Sao có thể giống hòn đảo hoang tối đen này? Trong cả
Người Đi Dưới Trời Sao
, phần thi đấu sinh tồn dã ngoại khó nhất là Chiến binh đến từ bầu trời.
Nói cách khác, trong số năm người ở đây, chỉ có Trì Nguyệt thật sự trải qua thử thách đó...
Giết?
Mọi người đều giật mình.
Ánh mắt huấn luyện viên trưởng lạnh lùng:
Quán quân chỉ có một, bốn người còn lại sẽ bị loại. Thế nên, vì giành được thắng lợi, ngoại trừ tranh cướp thoát khỏi đảo trước, còn có một cách là tiêu diệt đối thủ. Chỉ cần những người khác bị loại, người còn lại sẽ là quán quân.
Mọi người nghe mà không hiểu ra sao.
Nếu giải cứu trúng người nằm vùng thì sao?
Nếu là nằm vùng, bọn họ sẽ bản tin tức cho đối thủ của cô...
Huấn luyện viên trường nói đến đây thì hơi dừng lại:
Trước đó tôi đã giải thích phần
trốn
trong trận chiến. Tiếp theo sẽ giải thích nội dung có liên quan đến phần giết...
Chờ đã!
Hứa Văn Vũ lại giơ tay lên:
Tôi có chuyện muốn nói.
Nói!
Chúng tôi... Các anh không còn điều gì cần dặn dò sao?
Ảnh mắt huấn luyện viên trưởng sắc bén:
Còn gì cần dặn dò nữa?
Rõ ràng đã dặn dò mọi chuyện rồi nhưng lại như chưa dặn dò gì hết.
Huấn luyện viên trưởng nhìn cô ta:
Đã đặt sẵn mục tiêu, quá trình tự do phát huy.
Huấn luyện viên trưởng hài lòng gật đầu:
Câu hỏi hay.
Có ý gì?
Tất cả đều nhìn anh ta.
Làm thế nào để thi đấu các hạng mục huấn luyện ở trên đảo hoang?
Nhận ra ánh mắt nghi ngờ của các cô, huấn luyện viên trưởng cười sâu xa, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ:
Hòn đảo hoang này từng là trụ sở huấn luyện đội đặc chiến nào đó, các chiến sĩ gọi nó là đảo Bọ Cạp, tổ chương trình tạm thời mượn dùng...
Trụ sở huấn luyện đội đặc chiến? So với phần huấn luyện của các cô thì chỉ hơn chứ không kém...
Huấn luyện viên trường quay sang:
Gần đến giờ rồi, tôi tin các cô đều có thể chiến thắng bản thân.
Đều có thể chiến thắng bản thân, vậy ai là quán quân?
Huấn luyện viên trưởng nhìn đồng hồ:
Kiểm tra thiết bị và trang bị một lần cuối cùng, gần đến giờ rồi!
Năm đội viên ăn mặc kín mít, lúc đi bên trong nhà thấy hơi nóng bức, nhưng không ai 5nói câu nào, chỉ nghe theo sự chỉ huy của huấn luyện viên trường, đi đều bước đến trước cánh cửa lớn của Thành phố hàng không vũ trụ, rồi đến trước máy bay trực thăng ở bãi đậu máy bay. Toàn bộ quá trình đều yên tĩnh, gọn gàng.
Từng cơn gió gào thét thổi qua bãi đậu máy bay, cánh quạt trên đỉnh đầu phát ra tiếng ầm ầm nặng nề.
Năm người lần lượt lên máy bay, ngồi ngay ngắn trong cabin, bọn họ không biết phải đi đâu, nhưng biết... đó chắc chắn là đấu trường của trận chung kết cô chết tôi sống.
Biết rõ vai trò tương đương với việc có thể là giá.
Bọn họ đều là diễn viên chuyên nghiệp, trước khi tham gia chương trình Người Đi Dưới Trời Sao' đã trải qua phần rút thăm quyết định thân phận của mình. ở trong trận đấu này, bọn họ sẽ căn cứ vào thân phận khác biệt để phối hợp với các cô. Lấy ví dụ: Đồng đội của Trì Nguyệt là con tin mà cô ấy phải giải cứu, nếu Lâm Phán giải cứu con tin đó, vậy người đó sẽ biến thành người nằm vùng...
Diễn viên chuyên nghiệp diễn vai con tin và nằm vùng?
Mẹ nó! Đây là phần thi quái quỷ gì thế? Chỉ nghe thôi đã biết đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành,
Con tin sẽ nói cho chúng tôi biết bọn họ là con tin của chúng tôi sao?
Ừ.
Huấn luyện viên trưởng mỉm cười:
Bọn họ biết rõ vai trò của bản thân.
Cô ta lập tức hỏi một loạt vấn đề.
Khuôn mặt huấn luyện viên trưởng tối sầm lại.
Các cô chưa từng trải qua phần huấn luyện sinh tồn dã ngoại sao?
Bọn họ đã trải qua, nhưng mức độ đó không thể so sánh với việc này được. Phần lớn thời gian, các thí sinh đều được đảm bảo ăn uống, luôn có tổ quay phim đi theo các cô, tuy khi huấn luyện và thi đấu rất mệt
Trên tấm bản đồ kia đánh dấu địa điểm của năm mục tiêu.
Huấn luyện viên trường nhìn các cô:
Trên bản đồ có năm vị trí, mỗi nơi có một người thần bí đợi được giải cứu, cũng là đồng đội sẽ trốn thoát với các cô. Vì sao lại gọi bọn họ là người thần bí? Bởi vì không phải mỗi người được tìm thấy đều tương ứng với các cô, cũng có thể là người nằm vùng của đối thủ... Nói cách khác, trong quá trình các cô đưa con tin rời khỏi đảo hoang, cần phân biệt người đi theo mình là con tin hay là người nằm vùng...
Thí sinh:
...
Huấn luyện viên trưởng mỉm cười:
Huấn luyện viên Vương sẽ phát cho mỗi người một khẩu súng đạo cụ. Đây là súng tia hồng ngoại, chỉ cần thí sinh bị bắn trúng, hệ thống sẽ cảm nhận kịp thời, đồng thời gửi đến cho tổ đạo diễn, người chơi sẽ hiển thị bị loại...
Trì Nguyệt cười khẽ:
CS người thật?
Nguyên tắc cũng tương tự như vậy. Nhưng nội dung thi đấu chủ yếu vẫn là các hạng mục huấn luyện.
Không có thời gian thi đấu sao?
Đến khi có quán quân mới thôi.
Nhưng chúng tôi không có đồ ăn nước uống.
Hứa Văn Vũ vỗ hai bàn tay đã đeo găng tay vào balo, cổ lấy can đảm nói:
Nếu đây là một hòn đảo hoang, chúng tôi phải dùng cái gì để sinh tồn? Còn nữa, tổ đạo diễn và tổ quay phim ở đâu? Bọn họ cũng ở trên đảo sao? Có thể cung cấp viện trợ cho chúng tôi không?
Trì Nguyệt từng nghe Kiều Đông Dương nói vậy, nhưng lúc này lại cảm nhận được sâu sắc hơn.
Cô không bình tĩnh thản nhiên như Thang Bình nghĩ...
Máy bay trực thăng gào thét băng qua trăm núi nghìn sông, không biết đã bay lượn bao lâu trong bầu trời đêm tối đen.
Hứa Văn Vũ giơ tay lên:
Báo cáo!
Huấn luyện viên trưởng:
Nói!
Hứa Văn Vũ:
Năm người chúng tôi giải cứu một con tin, hay là mỗi người một con tin?
Nếu năm người cùng giải cứu một người, chẳng phải sẽ xảy ra việc
tranh cướp con tin
sao?
Nhìn sang trái, nhìn sang phải làm chuẩn!
<9br>
Quay sang phải, quay! Đi đều bước...
Mục tiêu: Máy bay trực thăng ở bãi đậu máy bay.
Thành phố hàng không vũ trụ luôn trong 6trạng thái nhiệt độ ổn định, không có một cơn gió nào.
Đến rồi!
Huấn luyện viên trường đứng lên nhìn các thí sinh, chỉ xuống phía dưới, giọng nói mạnh mẽ:
Phía dưới là một hòn đảo hoang tàn vắng vẻ. Sau năm phút nữa, trận chung kết sẽ chính thức bắt đầu. Nhiệm vụ của các cô là nhảy dù xuống đó, tìm người thần bí cần các cô giải cứu, đưa người đó an toàn rời khỏi đảo hoang. Người đầu tiên rời khỏi đó sẽ là quán quân.
Đây là Trận chiến lớn 5 chọn 1?
Luật chơi quá đơn giản, nhảy dù xuống tìm một
người thần bí
, sau đó đưa người đó rời khỏi đảo hoang... Nghe có vẻ chỉ cần làm ba việc, nhưng huấn luyện viên trưởng không hề nói đến nếu giữa chừng gặp chuyện, phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi đảo hoang.
Cánh cửa cabin đóng chặt, ánh sáng trong cabin rất kém.
Không biết máy bay trực thăng đã bay bao lâu, trong khoảng thời gian im lặng chờ đợi, ngay cả một người lạnh lùng bình tĩnh như Thang Bình cũng không chịu nổi. Cô ta vụng trộm duỗi một ngón tay ra chọc vào đùi Trì Nguyệt, giải tỏa căng thẳng trong lòng.
Trì Nguyệt liếc nhìn sang, lặng lẽ nháy mắt với cô ta, ra hiệu cô ta hãy bình tĩnh thoải mái.
Thang Bình im lặng hít thở thật sâu, đôi mắt không ngừng liếc nhìn Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt là một cô gái da mịn thịt mềm, còn kém Thăng Bình mấy tuổi, bản thân Thang Bình cũng không hiểu vì sao lúc ở cạnh Trì Nguyệt luôn rất thoải mái. Trên người cô gái này có một sức mạnh thần kỳ cứ như bẩm sinh đã có thể xoa dịu cảm xúc người khác, dù trời có sập xuống thì cô cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn. Mỗi lần cô ta bối rối, chỉ cần nhìn cô là có thể bình tĩnh lại.
Tình huống không biết gì hết khiến người ta sợ hãi.
Sống lưng Trì Nguyệt run rẩy, phần đầu loại trực tiếp quả tàn nhẫn, tranh cướp thoát khỏi đảo hoàng trước hoặc là tiêu diệt đối thủ...
Điều nào khó hơn? Muốn chạy trốn khỏi đảo hoang đã không dễ, còn phải dẫn theo một con tin, đúng là khó càng thêm khó. So sánh ra, rõ ràng tiêu diệt đối thủ sẽ đơn giản hơn nhiều.
Lâm Phản án mũ bảo hiểm xuống, hỏi:
Làm thế nào mới được tính là tiêu diệt đối thủ?
Hứa Văn Vũ bĩu môi, lại bắt đầu thầm mắng chửi tổ chương trình quỷ quái. Chỉ có điều, cô ta không phục nhưng cũng không dám có ý kiến.
Trận chung kết Người Đi Dưới Trời Sao, Trận chiến lớn 5 chọn 1, chính thức bắt đầu! Bây giờ các thí sinh xếp hàng rút thăm, quyết định số hiệu của con tin cần giải cứu, sau đó lần lượt đi đến cửa cabin.
Năm con tin, năm số hiệu chia ra năm vị trí khác nhau ở trên đảo hoang, đều được thể hiện rõ ở trên bản đồ, năm thí sinh chọn trúng người nào sẽ đi đến địa điểm đó.
Nói cách khác, có thể chọn đúng đồng đội của mình hay không đều dựa vào may mắn.
Nếu chọn đúng người nằm vùng của đối thủ thì chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Mở cửa cabin!
Camera lóe lên ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt năm thí sinh căng thẳng, huấn luyện viên trưởng nhìn đồng hồ.
Bắt đầu đếm ngược, mười!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.