Chương 289: Thoải mái bán đứng
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2008 chữ
- 2022-02-04 04:08:27
Ba người kia đã thành lập liên minh, đây là một kết quả rất tệ với Trì Nguyệt và Thang Bình.
Trì Nguyệt nhìn bầu trời tố8i đen như mực suy nghĩ cách đối phó, trên thiết bị định vị lại nhận được một tin tức...
Trương Tương Quân hừ khẽ, cúi đầu xuống:
Không có gì, sắp đi ra ngoài chưa?
Ra ngoài, ra đầu cơ?
Trì Nguyệt hỏi lại.
Nói xong cô bỏ đi, Trương Tương Quân tức đến mức khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.
Cô ta biết Trì Nguyệt không thích cô ta, cũng biết lý do vì sao, nhưng Trương Tương Quân lại không nhịn được cơn tức này, trợn mắt lườm cô, ngồi bệt xuống đất nói:
Tùy cô, tin hay không thì tùy!
Chân trời lộ ra ánh sáng bạc, trời đã sắp sáng.
Cô nằm yên trong bụi cỏ đợi một lúc lâu mới nghe thấy tiếng nói chuyện. Lâm Phản:
Chắc chắn bọn họ sẽ không phòng thủ ở vị trí được đánh dấu trên bản đồ, bây giờ chúng ta đi khắp nơi tìm người sẽ không an toàn. Nhiệm vụ hiện tại là tìm kiếm đồ ăn.
Bây giờ Trì Nguyệ9t nhận được tin tức từ
người nằm vùng
của cô, một người có biệt danh
chó săn
gửi tin tức đến:
Trì Nguyệt, tôi là đồng đội 6của cô, rút thăm trúng cô. Bây giờ tôi đang ở...
Trên thiết bị định vị hiện ra một vị trí. Trì Nguyệt còn chưa nhìn kỹ5, đầu óc đã muốn nổ tung.
Chúng ta? Trì Nguyệt chú ý đến từ này, im lặng một lúc:
Hòn đảo này quá lớn, nếu bây giờ chúng ta tìm kiếm bọn họ khắp nơi sẽ rất dễ kiệt sức, còn chưa tìm thấy đã bị đối phương lợi dụng sơ hở để tiêu diệt...
Thế thì sao?
Tôi đi ra ngoài xem xét đã...
Cô chỉ thiết bị định vị, bên trên có vị trí mà
người nằm vùng chó săn
gửi đến.
Đi ngay bây giờ à? Vị trí này được gửi đến từ một tiếng trước rồi mà. Dù có người ở đó thật, biết đâu đã rời khỏi đó rồi.
Thang Bình không hiểu quyết định của cô.
Anh Ngụy.
Cô ta khẽ gọi:
Anh là ngôi sao, là idol đấy.
Anh Ngụy nghi ngờ nhìn cô ta:
Có vấn đề gì sao?
Đúng là anh không cần giữ hình tượng, nhưng cũng không cần phải nhún nhường như thế chứ?
Trương Tương Quân khó chịu nói nhỏ.
Suy nghĩ của Trì Nguyệt đã đúng, bọn họ không chỉ tìm được một chỗ có nguồn nước ngọt, còn phát hiện một suối nước nóng ở vùng ven biển phía Tây Bắc hòn đảo hoang.
Lúc thấy suối nước nóng bốc khói trắng, bọn họ đều không tin nổi.
Tôi chưa từng thấy suối nước nóng nào đẹp như vậy.
Trương Tương Quân đi tới ngắm nghía, vui vẻ nói:
Đúng là rất muốn nhảy xuống tắm.
Cần tôi giúp cô không?
Trì Nguyệt hỏi. Cô ta ngạc nhiên quay lại nhìn thấy Trì Nguyệt giơ chân lên muốn đạp cô ta.
Đây là một trong những quy tắc 3của chế độ thi đấu.
Người nằm vùng có thể liên hệ và báo cáo vị trí cho đồng đội thật ba lần.
Trì Nguyệt hơi buồn cười, đưa thiết bị định vị cho Thang Bình xem:
Lại thêm một đồng đội nữa.
Chó săn?
Thang Bình phì cười:
Có ngôi sao nào lại đặt tên mình là chó săn không hả?
... Có trời mới biết.
Trong núi rừng có tài nguyên phong phú, nhưng muốn kiếm thịt rừng lại không dễ dàng, không có con thỏ đâm đầu vào cây, không có gà rừng chạy lung tung khắp nơi, anh Ngụy không có cơ hội thể hiện ở
chiến trường thuộc về đàn ông
. Dưới tình huống không có dụng cụ, cuối cùng bọn họ bắt mấy con cá trong đầm nước ngọt, quay về nướng chín rồi ăn, rồi lại chặt mấy cây tre về đun nước, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Trì Nguyệt nhìn quanh căn cứ ẩn nấp, giao nhiệm vụ cho Thang Bình:
Cậu ở lại đây, đừng đi ra ngoài. Chỉ cần bảo vệ tốt lối ra hầm trú ẩn là an toàn rồi, bọn họ đi vào sẽ phải chết.
Vậy còn cậu?
Thang Bình hỏi.
Mục tiêu hiện tại là chiếm lĩnh nơi có thể sinh tồn ở trên hòn đảo trước, sau khi
chiếm đất làm vua
thì sẽ đi tìm đối phương để ra tay. Khoản tiền thưởng một trăm triệu... điều này thật sự hơi điên rồ. Nhưng cũng vì vậy mà cô không tin không tìm ra khuyết điểm của ba người kia.
Dù không tìm được cũng có thể tự vệ, xem ai chịu được lâu hơn...
Một người, hai người, ba người... Bây giờ có tất cả ba người đều nói là đồng đội của cô! Cái quái gì thế?
Đã sắp xếp năm cặp đôi, sao lại có đến ba người cùng đội với cô?
Trì Nguyệt bật cười, không quan tâm.
Cô bận rộn đi tìm kiếm xung quanh nguồn nước ngọt một lúc, lợi dụng mấy hầm trú ẩn mà đội đặc chiến đã từng dùng, lại dựng mấy cái dù thành lều vải ở bên trong hầm trú ẩn. Cả quá trình này Trương Tương Quân chỉ khoanh tay đứng nhìn, anh Ngụy lại đi theo bên cạnh Trì Nguyệt đang bận trước bận sau:
Cô muốn nhóm lửa nấu cơm sao?
Trì Nguyệt đánh giá anh ta với vẻ mặt ghét bỏ:
Anh ở lại đây đi, có anh mới không an toàn.
Anh Ngụy nhíu mày, giơ tay để lộ ra cơ bắp rắn chắc cho cô xem:
Tôi là đàn ông, rừng rậm là chiến trường thuộc về đàn ông.
Anh Ngụy quay sang nhìn cô ta:
Tôi là con tin của cô ấy. Cô mới không phải.
Anh Ngụy, anh có thể nói chuyện tử tế không hả?
... Cậu nghi ngờ anh ta không phải khách mời?
Lâm Phản im lặng một lúc lâu.
Lấy thủ làm công.
?
Đây gọi là trinh sát. Cậu yên tâm đi, tôi sẽ về ngay thôi.
Vị trí do chó săn gửi đến hơi xa, Trì Nguyệt phải tốn nửa tiếng mới tìm được chỗ này.
Trì Nguyệt im lặng nhìn anh ta.
Anh Ngụy tự quyết định:
Rất hay, tôi rất thích nấu cơm dã ngoại...
Chuyện này hơi kỳ lạ, dù không dễ mời anh ta đến làm khách mời, nhưng anh ta đã đến thì chúng ta không cần nghi ngờ điều này nữa. Tôi chỉ nghĩ... anh ta có lén giúp Trì Nguyệt giải quyết chúng ta hay không?
Chu Thanh ồ lên:
Giúp Trì Nguyệt? Anh ta dám phá hỏng quy tắc trò chơi sao?
Cô ta cảm thấy cô ta và anh Ngụy mới là đồng loại, bọn họ là người cùng giới, có tư tưởng chung, có tính cách giống nhau, đáng ra sẽ có nhiều đề tài chung để nói hơn. Thế nhưng anh ta lại xa lánh cô ta và chỉ đối xử tốt với Trì Nguyệt... khiến cô ta cảm thấy mất mặt.
Sao tôi cảm thấy anh không coi mình là idol mà lại coi Trì Nguyệt là idol chứ?
A!
Trương Tương Quân thay đổi sắc mặt, lau mồ hôi trên trán:
Trì Nguyệt, cô làm gì thế?
Trì Nguyệt:
Tôi kiểm tra xem cô có phải người nằm vùng không.
Thang Bình nhìn anh Nguy và Trương Tương Quân, hai người kia đều tỏ ra ngơ ngác.
Trương Tương Quân hỏi anh Ngụy:
Lúc chúng ta rút thăm có người tên là chó săn à?
Không.
..
Trương Tương Quân tức đến đỏ cả mặt. Trì Nguyệt phát hiện bầu không khí giữa hai người kia rất căng thẳng thì đi tới nhìn bọn họ:
Hai người đang nói gì thế?
Anh Ngụy lạnh lùng lắc đầu, im lặng nhìn Trì Nguyệt.
Trên đường đi, Trương Tương Quân khá thân thiện với anh Ngụy, anh Ngụy cũng khá lịch sự với cô ta, ngoại trừ việc thỉnh thoảng quan tâm vì cô ta là con gái thì luôn lạnh nhạt xa cách. Ngược lại, thái độ của anh ta với Trì Nguyệt... phải nói là cực tốt. Giúp cô đeo balo đồ dùng, xách balo dù, làm hết những việc nặng nhọc, tốt bụng đến mức Trương Tường Quân không chịu nổi.
Trương Tương Quân nhìn anh ta thân thiện nói chuyện với Trì Nguyệt, trợn to mắt không muốn nhìn thêm nữa.
Trì Nguyệt cũng trợn mắt:
Cơm ở đâu ra?
Trì Nguyệt lại cười:
Vừa nhận được vị trí đã đến ngay, chẳng may là bẫy thì sao? Không phải đang tự chui đầu vào lưới sao?
Vào lúc quan trọng thể này, chắc chắn đám người Lâm Phán và Chu Thanh sẽ có suy nghĩ giống các cô, bảo vệ bản thân, tìm cơ hội đánh bại đối thủ. Trì Nguyệt lựa chọn đi sau một tiếng vì muốn đợi bọn họ thả lỏng cảnh giác. Cứ vậy, mặc kệ
người nằm vùng
là thật hay giả, cô vẫn có thể quan sát tình hình của đối thủ từ một nơi bí mật gần đó, sau đó nghĩ cách khác.
Ánh mắt Trì Nguyệt lạnh lùng nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của cô ta, lại nhìn sang anh Ngụy, thấy anh ta chỉ thản nhiên như không có việc gì, khuôn mặt tuấn tú được ánh trăng phủ lên một vầng sáng, khí chất cao ngạo lạnh lùng như xa cách người ta trăm núi nghìn sông, nhưng lúc nhìn cô lập tức thay đổi sắc mặt.
Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?
Anh Ngụy nhíu mày, đột nhiên hỏi:
Cô đói bụng không?
Trì Nguyệt nhìn anh ta, lại nhìn Thang Bình đang canh gác:
Chắc mọi người đều đói rồi.
Anh ta dám đấy.
Lâm Phán nói rất chắc chắn:
Không có việc gì mà anh ta không dám làm cả.
Chu Thanh không nói gì nữa, mãi sau mới nghe Lâm Phản bất đắc dĩ thở dài:
Hơn nữa, anh ta không cần phá hỏng quy tắc trò chơi. Bây giờ anh ta là khách mời, là con tin, nhưng anh ta là con tin của ai? Nếu anh ta là con tin của Trì Nguyệt thì sao?
Không rời khỏi đảo sao?
Không đi được.
Liên quan quái gì đến cô?
Anh Ngụy lạnh lùng khó chịu nhìn cô ta:
Tự để ý bản thân đi!
Khuôn mặt Trương Tương Quân tối sầm lại, liếc nhìn Trì Nguyệt và Thang Bình đang bàn bạc, kéo cánh tay anh ta, nói nhỏ:
Tại sao anh lại lừa cô ta? Anh đâu phải con tin của cô ta...
Không đổi mới là lạ đầy, vất vả cả một buổi tối còn chưa có một hạt cơm nào vào bụng, sắp đói đến chết rồi.
Vậy tôi đi tìm đồ ăn.
Trì Nguyệt vừa nói xong đã cầm dao găm muốn đi ra ngoài, anh Ngụy thấy vậy vội đuổi theo:
Tôi đi với cô, cô đi một mình không an toàn.
Vừa mệt vừa khát, phải nghỉ ngơi đã.
Trì Nguyệt cảm thấy trận đấu này sẽ không diễn ra trong ngày một ngày hai, e rằng phải chiến đấu lâu dài. Vì vậy bọn họ phải tìm một
căn cứ có thể ở tạm, vừa có thể nghỉ ngơi vừa có thể phòng thủ. Lúc ở trên máy bay trực thăng, huấn luyện viên trưởng nói hòn đảo này từng là địa điểm huấn luyện bí mật của đội đặc chiến nào đó, vậy không thể thiếu nước ngọt chứ?
Chu Thanh:
Cậu đi tìm đồ ăn, tôi trông con tin.
Không. Cậu đi tìm đồ ăn đi.
Lâm Phản hơi dừng lại:
Kiều Đông Dương xuất hiện một cách khó hiểu, tôi... không thể tin anh ta ngay được. Tôi phải ở lại trông coi.
Vậy thì có thể thoải mái bản đứng bọn họ.
Chu Thanh:
Cậu nói có lý, vậy cậu cẩn thận, đừng để Trì Nguyệt tìm được, cô ta gian xảo lắm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.