• 1,487

Chương 297: Thay đổi bất ngờ


Chiếc xe cảnh sát lao đi như bay, lướt qua bên cạnh xe cấp cứu đi về hai hướng khác nhau.

Bởi vì nguyên tắc lãnh thổ8 trong bộ luật hình sự, Trì Nguyệt được đưa đến đội hình sự Tân Môn quản lý nơi xảy ra vụ án để thẩm vấn.

Đêm hôm đ3ó, cô nhận được tin Chu Thanh đã chết. Cấp cứu không có hiệu quả, chết trên bàn phẫu thuật.
Nếu ông ta thật sự coi mình là bác ruột thì sẽ không mưu tính sâu xa như thế

Có lẽ điều bọn họ lo lắng không phải là vì quan hệ huyết thống, mà là điều khác.

Trịnh Tây Nguyên ngồi một lúc rồi rời đi. Thế nhưng anh ta không rời khỏi Tân Môn mà thuê một căn phòng ngay bên cạnh. Sau khi xảy ra chuyện này, dù di họ không nhờ vả, anh ta cũng muốn ở lại theo dõi tình hình. Anh ta quen biết Kiều Đông Dương đã lâu, trên danh nghĩa là họ hàng nhưng thật ra không hề có quan hệ huyết thống, Kiều Đông Dương chưa từng thừa nhận mối quan hệ họ hàng này.
Trì Nguyệt không thể nào tưởng tượng nổi, sự thù hận sâu sắc đến mức nào đã khiến Kiều Đông Dương ra tay tàn ác như vậy.
Trì Nguyệt không thấy đói, chỉ ăn qua loa rồi ngồi trên giường, ôm laptop tìm kiếm tài liệu.
Trước kia cô không hiểu rõ pháp luật, cũng không nghĩ sẽ có ngày mình cần dùng đến, đến khi thật sự cần, cô mới phát hiện mình thiếu kiến thức về luật pháp, căn bản không hiểu gì hết. Tuy luật sư Vương sẽ giải thích các nghi ngờ của cô, nhưng cô không khống chế được muốn tìm hiểu, kiểm tra những vụ án giống vậy... Vương Tuyết Nha thấy có như vậy cũng không vui vẻ là bao, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cô như một người cảm không thể nói chuyện, tránh làm cô bực bội. Thế nhưng lúc Trì Nguyệt muốn uống nước chắc chắn sẽ có một cốc nước ẩm ở trước mặt, lúc muốn đi rửa mặt sẽ có bàn chải đánh răng đã bóp sẵn kem đánh răng, lúc muốn thay quần áo, Vương Tuyết Nha sẽ sắp xếp gọn gàng cho cô.
Lúc hai người gặp nhau cũng không quá thân thiết, thường đối xử khá lạnh nhạt. Kiều Đông Dương kiêu ngạo bướng bỉnh, chưa từng để ý đến Trịnh Tây Nguyên. Nhưng Trịnh Tây Nguyên biết rõ Kiều Đông Dương đang suy nghĩ gì. Trong lòng Kiều Đông Dương, dì họ của anh ta là một người xa lạ từ trên trời rơi xuống, những người thân của bà cũng khiến anh ghét.
Trước khi Trịnh Tây Nguyên rời đi, Trì Nguyệt hỏi anh ta một việc.

Vì sao Kiều Đông Dương lại đánh Kiều Thụy An?

Trì Nguyệt suy nghĩ.
Lúc đó Đổng San đã giới thiệu rất nhiều họ hàng nhà họ Kiều cho cô biết, đúng là không có ai tên Kiều Thụy An, chỉ giới thiệu duy nhất một đứa cháu trai là Kiều Thụy Hiên đi chung với Đoạn Thành Trình.
Ánh mắt Trịnh Tây Nguyên sâu thẳm:
Sau việc năm đó, không ai gặp lại Kiều Thụy An nữa. Nghe nói anh ta bị Kiều Đông Dương đánh mù mắt, lại bị đẩy xuống cầu thang, bị chấn động đến mức ngớ ngẩn...

Nhìn nụ cười tự tin và ung dung của luật sư, nghĩ tới quyền thế vững chắc của nhà họ Kiều khiến trái tim Trì Nguyệt thoáng thả lỏng.
Có lẽ tình hình không tồi tệ như cô đã tưởng?
Vụ án của Kiều Đông Dương rất ầm ĩ.
Chỉ tiếc vào những lúc thế này AI chỉ là AI, không thể có sự đồng cảm như con người...
Nó không hiểu được cảm giác thật sự của
đánh mất

sợ hãi
.
Trì Nguyệt kiệm lời hơn, Thiên Cẩu dần mất đi sự hoạt bát, thường xuyên đứng ngơ ngác cả ngày mà không nói được câu nào.
Nhưng Trịnh Tây Nguyên thì không thể... Anh ta lo lắng ngồi bên cạnh, miễn cưỡng phá vỡ sự im lặng của hai cô gái trước mặt.
Có một việc, tôi hy vọng cô hãy chuẩn bị tâm lý.
Anh ta nhìn Trì Nguyệt. Trì Nguyệt căng thẳng:
Chuyện gì?
Trịnh Tây Nguyên xoa tay rồi đặt lên đầu gối, dường như vẫn cảm thấy hơi khó chịu, lại khoanh tay trước ngực:
Nhà họ Kiều đang muốn nhân cơ hội gây chuyện.

Nhà họ Kiều?
Trì Nguyệt không kịp hiểu ra sao.
Trì Nguyệt im lặng một lúc mới nhìn Trịnh Tây Nguyên:
Bọn họ đã hành động rồi sao?
Trịnh Tây Nguyên cau mày, lắc đầu:
Vẫn chưa. Có lẽ vẫn đang băn khoăn, dù sao đó cũng là bác ruột...

Thật sao?
Trì Nguyệt ớn lạnh, cô không tin tưởng câu nói này.
Trịnh Tây Nguyên mím môi, thở dài:
Thôi, cứ nói cho cô biết đi. Nhà họ Kiều đã từng xảy ra một chuyện lớn nhưng người ngoài không biết quá nhiều, bởi vì bọn họ đã giấu giếm.


Anh cứ nói thẳng đi.
Đầu óc Trì Nguyệt rất hỗn loạn, không muốn nghe mấy lời nhảm nhí.

Nhà bác cả nhà họ Kiều có một đứa con trai tên là Kiều Thụy An, năm đó bị A Kiều đánh rất nghiêm trọng.

Cảnh sát đã công bố báo cáo tình tiết vụ án trên mạng nhưng còn thiếu sót rất nhiều chi tiết, chỉ nói vụ án đang được điều tra sâu hơn. Có điều với độ hot của
Người Đi Dưới Trời Sao
, những từ khóa Kiều Đông Dương, Trì Nguyệt, Chu Thanh liên tục lên hot search, rất nhiều người bàn tán về vụ án ở trên mạng.
Người xem trò vui không ngại to chuyện, khắp nơi toàn là người thêm mắm dặm muối đủ loại tình tiết. Có người còn đạo diễn một vở kịch máu chó hai cô gái tranh nhau một người đàn ông. Có người nói trong trận đấu cuối cùng thật ra Chu Thanh đã chiến thắng, Trì Nguyệt hại chết Chu Thanh và chức quán quân. Kiều Đông Dương lại đứng ra gánh tội thay cho Trì Nguyệt.
Dưới áp lực dư luận, vụ án của Kiều Đông Dương chưa có kết luận, tổ chương trình Trời Sao đã thông báo tin tức quán quân, nhưng tỏ vẻ sẽ hoãn lễ trao giải vô thời hạn...

Suyt!
Vương Tuyết Nha nhẹ nhàng ôm lấy cô:
Chúng ta là bạn thân, chứ không phải là tình bạn plastic.

Trì Nguyệt im lặng cúi đầu, dựa vào vai bạn, mặc dù mạnh mẽ đến mức nào thì trong lòng cũng có một nơi yếu đuối. Khi đối mặt với bão táp, sự an ủi ấm áp là nền tảng để tích lũy lòng can đảm...
Vương Tuyết Nha nói cô không thể giúp được gì, Trì Nguyệt lại cảm thấy cô đã giúp mình rất nhiều.
Trong đầu cô, nhà họ Kiều chỉ có Kiều Chỉnh sùng và Đông San, sáng nay Đổng San còn gọi điện nói chuyện với cô. Đổng San rất lo lắng cho Kiều Đông Dương, nói sau khi Kiều Chính sùng biết chuyện này đã đổ bệnh, đang nằm trong bệnh viện Cát Khâu. Bọn họ định đến Tân Môn nhưng giờ lại không đi được.

Nhà bác cả nhà họ Kiều.
Trịnh Tây Nguyên nói thêm:
Những năm qua bọn họ vẫn kìm nén cơn giận vì không tìm được cơ hội, lần này... là một cơ hội tốt với bọn họ.

Trì Nguyệt cau mày:
Anh nói rõ ràng đi.

Trái tim Trì Nguyệt nặng nề:
Năm đó đã giải quyết việc này rồi, bây giờ bác cả còn lật lại vụ án được sao?


Lật được.
Trịnh Tây Nguyên thoáng dừng lại, thở dài nói tiếp:
Năm đó người ký tên vào giấy hòa giải hình sự là Kiều Chính Nguyên, nhưng bây giờ người không muốn tha thứ là Kiều Thụy An... Anh ta mới là đương sự.


Không phải anh nói anh ta bị ngu rồi sao?
Một người không có năng lực hành vi dân sự sẽ nhận được sự thông cảm và ủng hộ của pháp luật sao?
Bọn họ đã làm xong thủ tục, dẫn Trì Nguyệt rời khỏi đội hình sự. Trì Nguyệt hỏi với vẻ kỳ quái:
Tôi cứ đi thế này sao?

Theo cô được biết, dù cuối cùng được phân định là phòng vệ chính đáng, nhưng đây là một vụ án mạng có sức ảnh hưởng rất lớn, phải tiến hành tạm giam trong quá trình cơ quan cảnh sát điều tra sâu hơn. Cô cảm thấy rất khó tin vì mình có thể thoải mái rời khỏi đội hình sự như vậy.
Trợ lý Hầu nhìn cô, anh ta không trả lời thắng mà nói:
Đồ ăn trong đội hình sự có ngon không?

Không phải không có khả năng đó, nhưng Trì Nguyệt cảm thấy điều này không đơn giản. Biết đâu việc năm đó Kiều Thụy An
bị ngu
chỉ là một ván cờ do bác cả nhà họ Kiều sắp xếp từ trước, có lẽ ông ta đã nghĩ sau này sẽ lật lại vụ án.
Ông ta ký giấy hòa giải, không truy cứu trách nhiệm của Kiều Đông Dương, vừa dỗ dành bà nội Kiều vui lòng vừa khiến người ta ảo tưởng ông ta là người biết suy nghĩ, có tình có nghĩa. Hơn nữa, dù có thể đẩy Kiều Đông Dương vào tù nhưng lại khiến bà nội Kiều giận, ông ta không thể chiếm được bất kỳ thứ gì, còn không bằng giấu tài chờ cơ hội.
Bà cụ Kiều đã lớn tuổi, không sống được bao lâu nữa, ông ta sắp xếp cho Kiều Thụy An bị ngu, lại
chữa khỏi
vào thời điểm thích hợp, tìm đúng cơ hội xuất hiện đánh một phát trúng đích.

Vậy bây giờ thì sao?

Chẳng lẽ bây giờ không phải là cháu trai ruột nữa sao?
Trịnh Tây Nguyên cười khổ:
Bà cụ lớn tuổi, đầu óc đã hồ đồ rồi.

Trợ lý Hầu sẽ nhắc cô nên làm gì vào thời điểm thích hợp. Dù trời có sập xuống, trợ lý Hầu vẫn là trợ lý Hầu. Trì Nguyệt từng nghĩ rằng anh ta là một kẻ vỗ mông ngựa nghìn năm không đổi, không ngờ lúc này lại vô cùng tài giỏi, có thể giải quyết mọi việc gọn gàng ổn thỏa.
Tiểu Thiên Cẩu không được gặp Kiều đại nhân, nhưng có thể quét hình cảm xúc của Trì Nguyệt.
Nó tìm kiếm một vài kiến thức có liên quan để an ủi Trì Nguyệt.

... Theo lời của di họ, có lẽ cũng biết rồi, vì vậy mới bị bệnh.

Đổng San là di họ của Trịnh Tây Nguyên.
Trong cuộc trò chuyện sáng nay, Đổng San không hề nói một câu nào, có lẽ không muốn cô lo lắng.
Lâm Phản tức giận tag Hứa Văn Vũ, muốn cô ta đứng ra nói lời công bằng.
Hứa Văn Vũ lại chọn cách im lặng, coi như không lên Weibo.
Những người từng có quan hệ thân thiết với Lâm Phán, từng ca ngợi cô ta như một nữ thần đều có đầu rụt cổ.
Trạng thái của Trì Nguyệt rất tệ, cô ăn không ngon, ngủ không yên, trong vòng mấy ngày đã gầy gần mười cân. Cô luôn khỏe mạnh mà nay lại ho khan, cả người nổi mẩn ngứa, nửa đêm thường bừng tỉnh vì ác mộng - Chu Thanh tóc tai bù xù, Kiều Đông Dương vô cùng dịu dàng lần lượt xuất hiện trong giấc mơ của cô, không ngừng nhắc cô nhớ lại ký ức trong hang động. Thần kinh căng thẳng không thể thả lỏng, cô không có nổi một giấc ngủ trọn vẹn.
Vào ngày thứ ba sau khi xảy ra việc này, Trì Nguyệt trở về Cát Khâu một chuyến rồi quay lại Tân Môn. Kiều Đông Dương còn đang nằm trong bệnh viện Tân Môn, cô không gặp được anh nhưng cũng không muốn cách anh quá xa. Trợ lý Hầu và Thiên Cầu luôn đi theo bên cạnh cô.
Vào lúc tinh thần cô uể oải sa sút và mất tập trung, có một người chu đáo như trợ lý Hầu ở bên cạnh sẽ giúp đỡ được rất nhiều việc.
Sau đó, cô ta bị rất nhiều người mỉa mai.
Đám dân mạng cười cô ta thấy mất mặt và không cam lòng vì thua thi đấu, kéo một người chết không thể nói chuyện ra chịu tội thay. Nói cô ta không giỏi bằng người ta còn chỉ trích Chu Thanh mưu mô, điều này quá bất công, quá dã man với một người đã chết.
Người Trung Quốc luôn có quan niệm
người chết là lớn nhất
, cái chết của Chu Thanh đã biến cô ta thành người yếu đuối. Vì Chu Thanh đã chết nên không ai quan tâm đến khuyết điểm của cô ta, những người còn sống đều sợ bị lên án đạo đức, dù biết rõ tính cách Chu Thanh cũng không dám lên tiếng.

Kẻ tình nghi phạm tội?
Trì Nguyệt cảm thấy cả người lạnh ngắt. Kiều Đông Dương không nghe theo lời Trì Nguyệt, không đầy tất cả trách nhiệm cho cô mà đã khai nhận việc lỡ tay đập chết Chu Thanh vì cứu Trì Nguyệt với cảnh sát. Luật sư nhắc lại lý do giết người mà anh đã nói:
Nhìn người phụ nữ của mình đang gặp nguy hiểm đến mạng sống, tôi không ra tay thì còn là đàn ông sao?

Dấu vết ở hiện trường rất rõ ràng, căn cứ theo lời khai của anh, cảnh sát nhanh chóng điều tra ra tình tiết vụ án nhưng còn tồn tại một điểm khả nghi. Rốt cuộc là phòng vệ chính đáng, hay là phòng vệ quá mức và cố ý gây thương tích? Cảnh sát còn đang tiến hành điều tra kỹ hơn.
Không gặp được Kiều Đông Dương khiến thời gian chờ đợi dài dằng dặc.
Anh đang nằm trên giường bệnh, trên người có rất nhiều chỗ phải bỏ cố định và quấn băng vải, một bên chân bó chặt như cái bánh chưng màu trắng rồi được treo lên cao. Những tinh thần của anh khá tốt, khuôn mặt đẹp trai trắng bệch, đôi mắt sáng ngời, nụ cười vẫn giống hệt trước kia, hơi ngả ngớn hơi xấu xa, rực rỡ, đầy sức sống và rất đẹp trai,
Người đàn ông ngây thơ này đã làm rất tốt vì cô - bao gồm cả bức ảnh diễn xuất quá lố này. Trì Nguyệt hỏi luật sư Vương, tình huống xấu nhất trong vụ án của Kiều Đông Dương là gì.
Luật sư Vương nói cho cô biết, tình huống xấu nhất là phải ở trong bệnh viện thêm mấy ngày nữa.

Kiều Đông Dương đầu?
Đây mới là vấn đề có quan tâm, Ánh mắt trợ lý Hầu tối sầm, do dự mãi mới trả lời:
Ở bệnh viện.

Kiều Đông Dương bị thương rất nặng, sau khi được giải cứu đã đưa thẳng đến bệnh viện, cũng là bệnh viện mà Chu Thanh đã qua đời. Sau khi Trì Nguyệt biết được tin tức, trong lòng nóng như lửa đốt, cô rất muốn đi thăm anh, chỉ tiếc là nguyện vọng tưởng chừng rất nhỏ nhoi đó lại không thể thực hiện được.
Luật sư nói cho cô biết rằng bây giờ Kiều Đông Dương là kẻ tình nghi phạm tội, người nhà không được đến thăm.
Trịnh Tây Nguyên lạnh lùng nhìn cô:
Kiều Thụy An đã được chữa khỏi rồi.

Trì Nguyệt trợn to hai mắt, điều này... Mẹ nó! Quá huyền ảo!
Một người ngu ngốc đột nhiên khỏe hơn?
Điều buồn cười hơn là c9âu cuối cùng mà cô ta nói với Trì Nguyệt:
Đi chết đi.

Câu nói này đã trở thành lời nguyền của chính cô ta.
Sau khi được cứu ra từ hang động, Trì Nguyệt không nhìn thấy Kiều Đông Dương, cũng không thể gặp bất kỳ ai ngoại trừ cảnh5 sát. Trong đội hình sự, bọn họ luân phiên tiến hành thẩm vấn cô. Trì Nguyệt khai nhận vì tự vệ nên mới xảy ra tranh chấp với Chu Thanh, không cẩn thận đập cô ta ngất.
Cô tự nhận tất cả trách nhiệm về mình.
Người quan tâm đến chuyện này đều ầm ĩ, truyền thông trắng trợn chỉ trích, cho rằng
Người Đi Dưới Trời Sao
chỉ là chương trình giải trí lừa đảo, mang danh nghĩa tuyển chọn nhân tài hàng không vũ trụ nhưng thật ra cả quá trình diễn ra đầy những việc đen tối.
Vào thời điểm quan trọng này, các thí sinh Trời Sao đều không cập nhật Weibo, phần lớn đều lựa chọn cách im lặng.
Ngoại trừ mấy người thân thiết với Trì Nguyệt như Vương Tuyết Nha, Mạnh Giai Nghi, Lưu Vân, Hàn Điềm Điềm và Thang Bình thì chỉ có một người lên tiếng, đó là Lâm Phán. Cô ta không quan tâm đến danh tiếng của mình, cũng không sợ gặp rắc rối, lên tiếng ủng hộ Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương, còn chỉ trích Chu Thanh là một người mưu mô trong sự nghi ngờ của rất nhiều người...
Vương Tuyết Nha vừa xin phép bác sĩ cho xuất viện đã tới Tân Môn. Sau một khoảng thời gian điều trị, cơ thể cô đã khôi phục đôi chút nhưng tình trạng sức khỏe không bằng trước kia, bây giờ cô béo hơn và cũng yếu ớt hơn. Sắc mặt cô tái nhợt, chỉ vận động một chút là trên trán đã đầy mồ hôi, vẻ mặt hơi buồn bã, dù đang miễn cưỡng mỉm cười nhưng không thể tìm lại niềm vui giản dị trước kia nữa.
Bọn họ ngồi cùng nhau, Trì Nguyệt im lặng, Vương Tuyết Nha cũng im lặng nắm chặt tay cô.
Trên thế giới này không có sự đồng cảm, những chuyện chưa xảy ra với mình, dù có nói những lời an ủi tốt đẹp đến đâu cũng chỉ là lời nói suông. Vương Tuyết Nha không muốn nói những lời sáo rỗng, cô đến đây chỉ để bầu bạn với Trì Nguyệt.
Sự cố của Kiều Đông Dương như một tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ trông có vẻ phẳng lặng của nhà họ Kiều, Kiều Chính Sùng mời một đoàn luật sư chuyên phụ trách các vụ án hình sự cho Kiều Đông Dương, người đưa Trì Nguyệt rời khỏi đội hình sự là người phụ trách đoàn luật sư - luật sư Vương Hiểu Ba.
Thỉnh thoảng luật sư Vương sẽ đến thăm Trì Nguyệt.
Bây giờ ông là người duy nhất có thể gặp Kiều Đông Dương, nhưng ông không muốn tiết lộ quá nhiều tình tiết vụ án cho Trì Nguyệt, chỉ nói cho cô biết Kiều Đông Dương bị thương, cần được điều trị. Sau khi xảy ra chuyện, anh vẫn ở trong bệnh viện và nhận được sự chăm sóc rất tốt, cô không cần lo lắng.
Trì Nguyệt cũng biết sơ qua về chuyện này. Lúc ấy trong bữa tiệc sinh nhật của bà nội, bác trai nhà họ Kiều và Kiều Thụy Hiền làm Kiều Đông Dương khó chịu ngay trước mặt mọi người, anh đã từng nhắc đến chuyện này. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, Trì Nguyệt chỉ nghĩ hai anh em đánh nhau sơ sơ thôi...

Không phải việc này đã qua lâu rồi sao, vì sao lại nhắc đến nữa?


Đó là vì cô không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Trịnh Tây Nguyên nhìn cô rồi nhìn sang Vương Tuyết Nha, nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn của cô ấy, sắc mặt hơi nặng nề:
Chắc chắn cô không gặp Kiều Thụy An trong tiệc mừng thọ bà nội Kiều đúng không?

Cô không cãi lại được.
Trợ lý Hầu:
Tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra trước đã.

Trì Nguyệt có một vài vết thương ngoài da, nhưng chỉ là vết thương khi va đập cọ xát không quá nghiêm trọng, cô cho rằng không cần phải đến bệnh viện.
Trì Nguyệt thấy rất biết ơn khi có được người bạn như vậy.

Tiểu Ô Nha, cậu không cần làm vậy đầu. Ngày mai cậu về đi, tâm trạng mình không tốt sẽ ảnh hưởng đến cậu... Hơn nữa, mình cũng không có thời gian quan tâm đến cậu.


Cậu không cần quan tâm đến mình.
Vương Tuyết Nha bĩu môi, lắc đầu:
Mình không thể giúp gì cho cậu, nhưng khi cậu cần mình, mình sẽ ở bên cạnh cậu.

Tiểu Ô Nha...
Trì Nguyệt rơi nước mắt.
Anh là người quái gở ngông cuồng nhưng không phải là người ác độc, đúng là anh sẽ đánh Kiều Thụy An, nhưng trong tình huống đã đánh mù mắt vẫn không chịu buông tha, còn đẩy người ta xuống cầu thang thì hơi kỳ lạ. Trì Nguyệt cảm thấy Kiều Đông Dương là một người đàn ông lý trí, sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế.
Trịnh Tây Nguyên cũng không biết rõ chuyện này.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì. Nhiều năm qua người nhà họ Kiều vẫn giữ kín chuyện này, ngay cả vì họ cũng không chịu nói cho tôi biết. Thế nhưng khi đó A Kiều còn trẻ, cũng có thể vì quá nổi giận nên lỡ tay.

Trong nỗi cô đơn và lo lắng không thể giải quyết, cô lại gặp Vương Tuyết Nha và Trịnh Tây Nguyên. Hai người lần lượt đến nhà khách nhưng không đi cùng nhau.
Đã lâu không gặp, đột nhiên chạm mặt nhau thế này khiến Vương Tuyết Nha và Trịnh Tây Nguyên đều thấy hơi lúng túng.
Nhưng đây là thời điểm đặc biệt, đối mặt với một vụ án mạng, tình cảm trai gái đều trở nên phai nhạt.
Cảnh sát chỉ nhìn cô chứ không hề nói nhiều, cũng không tiết lộ thêm về tình tiết vụ án.
Thế nhưng Trì Nguyệt cảm thấy ánh mắt bọn họ hơi kỳ lạ.
Sau một ngày một đêm thẩm vấn và điều tra thu thập chứng cứ, cô tưởng mình sẽ bị đưa đến trại tạm giam, không ngờ lại được gặp trợ lý Hầu và luật sư.
Nghiêm trọng vậy sao?
Trì Nguyệt hoảng sợ.
Trịnh Tây Nguyên nói:
Lúc ấy bà nội Kiều đã tạo áp lực khiển Kiều Chỉnh Nguyên không truy cứu nữa. Bà nội Kiều rất yêu thương đứa cháu trưởng Kiều Thụy An, bà cụ tự tay nuôi anh ta khôn lớn, tất nhiên sẽ yêu thương hơn những đứa cháu trai khác, bà cụ rất giận A Kiều. Nhưng A Kiều là người thừa kế do người bạn già chỉ định, cũng là cháu trai ruột của bà cụ, bà cụ còn chưa hận đến mức để A Kiều ngồi tù...

Ngược lại, Kiều Đông Dương rất lo lắng cho cô, anh nhờ luật sư Vương chuyển hai bức ảnh cho Trì Nguyệt.
Một bức ảnh là ảnh chụp chung của hai người ở trong hang động. Khung cảnh tối đen nhưng khuôn mặt hai người đều sáng ngời, đầu kề sát nhau, mà áp má, nụ cười tươi tắn, trong đôi mắt tràn đầy tình cảm chỉ bọn họ mới có thể hiểu được...
Bức ảnh còn lại là hình ảnh hiện tại của Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt không chú ý đến trò hề ở trên mạng, nhưng có thể thấy được từ cuộc thảo luận trong nhóm
Năm người đẹp nhất Châu Á
. Cô không hề nói chuyện nhưng bọn họ luôn tag cô vào những tin tức mới. Dưới hai luồng áp lực từ thực tế và trên mạng, Trì Nguyệt dần không chịu nổi. Cô trả lời:
Người khác nói gì không quan trọng, bây giờ tôi chỉ muốn chờ kết quả của cảnh sát. Các cậu không cần nói những chuyện này cho tôi biết. Tôi thấy rất khó chịu.
Chủ yếu là không thể quản lý lời nói của người khác...
Trì Nguyệt ở trong nhà khách Tân Môn rất gần bệnh viện mà Kiều Đông Dương đang chữa trị. Cô từng lén đến bệnh viện thăm anh thì thấy có mấy cảnh sát thay phiên trông coi trên tầng mà Kiều Đông Dương
đang nằm, cô không có cơ hội đến gần.
Vì một khối tài sản kếch xù, có người nghĩ đủ mọi cách mưu tính mấy năm cũng không phải chuyện lạ.
Thế nhưng Trì Nguyệt chỉ nghĩ thôi đã thấy cả người rét run.
Một gia đình giàu sang trọng thì hào nhoáng, lại có thể nhẫn tâm giết hại người thân cùng dòng máu chỉ vì sự cám dỗ của lợi nhuận kếch xù.
Ba Kiều Đông Dương biết không?

Trì Nguyệt nhanh chóng tỉnh táo lại, nghĩ xem bên cạnh cô còn ai có thể giúp đỡ được.

Thế là cô nghĩ đến Quyền Thiếu Đằng.

Bọn họ đã add Wechat, có thể dễ dàng liên hệ, nhưng cô vừa gửi một tin nhắn chứ chưa kịp nói thêm gì, Quyền Thiếu Đằng đã hiểu rõ
mục đích
của cô, trực tiếp từ chối.


Vụ án này do cảnh sát Tân Môn phụ trách, tôi không thể can thiệp được.


Cổ họng Trì Nguyệt nghẹn lại:
Không phải anh thuộc tổ trọng án sao? Anh đang làm việc ở đơn vị hành chính cấp cao hơn, có quyền được tìm hiểu chứ? Hơn nữa, Kiều Đông Dương là người bị hại trong vụ án Cát Khẩu, là đương sự trong vụ án của các anh, sao anh không thể can thiệp được?



Tính chất của hai vụ án khác nhau, hai việc này không liên quan.


Trì Nguyệt không thể phán đoán vẻ mặt và suy nghĩ của Quyền Thiếu Đằng. Nhưng trong ấn tượng của cô, Quyền Thiếu Đằng không phải một người lạnh lùng như vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.