Chương 308: Gió nổi lên
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 3955 chữ
- 2022-02-04 04:08:51
Lần này đến Thân thành, Vương Tuyết Nha không đi cùng cô. Để cho tiện chăm sóc chị gái Trì Nhạn, Trì Nguyệt mang theo mấ8y bộ quần áo khá đơn giản. Mái tóc được búi tròn cao, lớp trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt trông khá đẹp trai, lúc cô đi3 theo sau lưng Quyền Thiếu Đằng vừa đẹp trai vừa hào phóng, khí chất không hề thua kém anh ta.
Lúc việc này lan9 truyền trong tổ trọng án số một, lập tức khiến mọi người xôn xao.
Đội trưởng Quyền dẫn theo một em gái xinh đ6ẹp đến Thân thành phá án!
Đổng San không tìm thấy Trì Nguyệt nên đứng ngồi không yên ở trong nhà.
Nửa tiếng sau, luật sư của Kiều Chính Sùng gọi điện thoại cho bà, thông báo hôm nay Kiều thị tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị, bà cụ Kiều cũng có mặt.
Bà cụ còn dẫn theo luật sư Hà luôn làm việc cho ông cụ Kiều lúc còn sống, cùng với gia đình bác cả Kiều, cả một đồng người đi vào văn phòng chủ tịch. Dưới sự chủ trì của bà cụ, luật sư Hà đọc lại các điều khoản kèm theo di chúc do ông cụ Kiều đặt ra, bao gồm cả việc xác nhận quyền thừa kế và vấn đề về quyền điều hành tập đoàn.
Có khả năng em gái xinh đẹp cùng đến Thân thành là bạn gái của đội trưởng Quyền!
<5br>
Đội trưởng Quyền dẫn bạn gái đến Thân thành, cô ấy rất đẹp!
Oa! Đội trưởng quyền đã có bạn gái, còn dẫn người ta đến Thân thành rồi, cô ấy rất đẹp!
1
Còn ai có thể giúp được nữa không?
Trì Nguyệt hỏi.
Bà cụ Kiều.
Trợ lý Hầu suy nghĩ rồi nói:
Bà ấy là vợ ông cụ Kiều, là trụ cột tinh thần của Kiều thị.
Đáng tiếc... bà cụ thiên vị con trai trưởng và cháu trai trưởng. Trì Nguyệt im lặng, mãi sau mới nặng nề nói.
Cô phải tìm một người đáng tin chăm sóc chị gái giúp cô.
Thế là cô nghĩ đến trợ lý Hầu.
Trì Nguyệt không muốn gây thêm rắc rối cho người ta, nhưng cô không có lựa chọn. Cô tự thuyết phục bản thân, dặn Trì Nhạn ngồi trong phòng xem tivi, còn mình thì trốn vào phòng vệ sinh gọi điện thoại. Hầu Tử nghe máy ngay lập tức khiến Trì Nguyệt giật mình:
Anh đang chơi điện thoại à?
Không phải. Tôi đang định gọi cho cô.
Giọng trợ lý Hầu không giống đang nói đùa.
Quyền Thiếu Đằng chậm rãi ngước mắt lên nhìn, phát hiện ánh mắt cô hiện rõ vẻ khó chịu:
Sẽ không quá lâu đâu.
Câu trả lời này không khác gì không trả lời.
Trì Nguyệt cau mày:
Vậy tôi phải đi đặt phòng khách sạn trước.
Không ngờ bọn họ lại vội vàng như thế, không đợi mở phiên tòa đã đến ép nhường chỗ.
Trước khi luật sư đến phòng làm việc đã nói chuyện với Đổng San. Anh ta nói, Kiều Chính Sùng muốn bà chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý gì chứ? Đổng San lo lắng chờ ở nhà, mãi không nghe được tin tức gì lại gọi cho Kiều Chính Sùng, thư ký nghe máy nói chủ tịch kiều đang học không thể nghe điện thoại. Gọi cho luật sư, anh ta cũng tắt máy.
Không phải Hầu Tử tặng, là cô tặng có được không hả?
Bà chị gái này...
Trì Nguyệt che trán, cúi đầu không nói gì.
Kiều thị là quan trọng nhất.
Đây là lời nói chung của mọi người khi khuyên Kiều Chính Sùng từ bỏ quyền điều hành. Lời lẽ vô cùng chân thành cứ như bọn họ đang muốn tốt cho tập đoàn Kiều thị, nhưng mọi người đều biết phải quyết định rõ phe cánh, đây không phải vấn đề tình cảm, mà là sự phân chia lợi ích và cân bằng.
Kiều Chính Sùng không phải kẻ ngu, đương nhiên biết ngày hôm nay diễn ra chuyện thế này, bản thân chắc chắn sẽ thua. Dù thua nhưng trong lòng còn có ảo tưởng, cho rằng trong trận chiến tranh đoạt lợi ích này, bọn họ vẫn sẽ quan tâm đến tình thân...
Người máy dẫn đầu ngành khoa học công nghệ nhận được rất nhiều giải thưởng, kiếm được rất nhiều tiền cho tập đoàn.
Cho dù
Người Đi Dưới Trời Sao
từng bị Kiều Chính Nguyên ra sức phê bình nhưng nhìn từ góc độ đầu tư, chương trình này cũng kiếm ra tiền.
Việc lần này là sự uy hiếp lớn nhất cho Kiều Đông Dương, giá cổ phiếu giảm mạnh, thiệt hại đến hàng trăm triệu đồng, hơn nữa anh đang ngồi tù vì một vụ án liên quan đến vấn đề hình sự, rõ ràng điều này còn tồi tệ hơn một tên phá của.
Trận chiến trong nhà giàu rất khốc liệt.
Nhiều năm qua Đổng San vẫn luôn cẩn thận, chỉ sợ mình gây rắc rối cho Kiều Chính Sùng...
Không ngờ, dù né tránh thế nào cũng không tránh được ngày này.
Bọn họ biết cái đếch gì. Tôi thân thiết với cô ấy vì muốn mua người máy thiết kế riêng từ bạn trai của cô ấy.
Tôi tin. Việc đội trưởng Quyền độc thân là có lý do cả đấy. Em gái xinh đẹp đi ngay bên cạnh, anh ấy không nhìn mặt, không nhìn chân... không nhìn bất kỳ chỗ nào, lại nhìn giá trị tiềm ẩn của người ta. Anh ấy không độc thân thì trời sập!
Cút!
Trên thực tế, sau cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay, bà cụ Kiều đã ra lệnh ép Kiều Chính Sùng trao trả quyền điều hành tập đoàn. Đúng là gừng càng già càng cay, bà cụ đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay là thắng chắc. Bà cụ bắt tay với một vài thành viên hội đồng quản trị của Kiều thị, họ đều là người đi theo ông cụ điều tạo dựng sự nghiệp, lời nói rất có trọng lượng. Ngay khi giá cổ phiếu điều thị giảm mạnh, tình hình vô cùng khó khăn, bọn họ lại bắt tay đối phó với chính người nhà...
Vốn dĩ phong cách hành xử của Kiều Đông Dương không nhận được sự công nhận của những người này. Sự khác biệt về lối suy nghĩ khiến bọn họ không thích cách làm việc sắc bén của Kiều Đông Dương. Trong lòng không vui lại không dám nói ra, bây giờ dựa vào bà cụ Kiều, bọn họ chuẩn bị
phế thái tử nâng đỡ người khác lên
, đều ngầm nhận được sự phân chia lợi ích.
Bọn họ hợp tác với nhau khiến Kiều Chính Sùng không kịp trở tay.
Nguyệt Nguyệt, ở đây đẹp quá! Sau này chúng ta có thể ở lại đây không?
Đây là khách sạn, chúng ta chỉ ở lại vài ngày thôi.
Oa! Vài ngày cơ à? Là mấy ngày?
Vì sao?
Thiên Miêu là của tôi, là Hầu Tử tặng cho tôi.
Trì Nguyệt lại khó xử, khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng, cô khẽ hỏi:
Chị có sợ không?
Vẻ mặt Trì Nhạn hơi căng thẳng, nghe cô hỏi lại lắc đầu:
Chị không sợ. Chị phải bảo vệ Nguyệt Nguyệt, chị không sợ.
Bảo vệ Nguyệt Nguyệt... trong lòng Trì Nguyệt đau nhói. Năm đó Trì Nhạn vì bảo vệ cô đã tự tay chôn vùi tuổi trẻ và hạnh phúc. Bây giờ tâm trí của Trì Nhạn vẫn dừng lại ở khoảnh khắc đó. Từ khi chị gái bị điện đã quên đi rất nhiều chuyện, rất nhiều người, nhưng chị chưa từng quên mình phải bảo vệ Nguyệt Nguyệt...
Được.
Trì Nguyệt nắm chặt tay chị:
Nguyệt Nguyệt cần chị bảo vệ.
Đôi mắt Trì Nhạn sáng ngời như phủ đầy sao.
Bà cụ Kiều đã quyết tâm để luật sư Hà xử lý theo di chúc, tất cả thành viên hội đồng quản trị đều giúp đỡ...
Bọn họ gần như không có cơ hội thăng.
Một tiếng sau, cuối cùng Đông San đã gọi được cho luật sư.
Chị là chị gái dũng cảm.
Trì Nhạn không phải chờ quá lâu, chuyên gia tâm lý đã đến. Cũng may hai người đến đều là phụ nữ, điều này khiến Trì Nguyệt bớt căng thẳng hơn nhiều.
Cô vô thức nghĩ phụ nữ sẽ thông cảm với phụ nữ, lúc Trì Nhạn phải kể lại câu chuyện xưa, chị ấy sẽ dễ thổ lộ với phụ nữ hơn, cũng không cần kiêng dè quá nhiều. Thậm chí trước đó cô sợ Trì Nhạn phải đối mặt với ánh mắt đánh giá của đàn ông, sợ bọn họ làm Trì Nhạn sợ hãi.
Quyền Thiếu Đằng cúi đầu chửi một câu, cất điện thoại vào trong túi quần. Trì Nguyệt ngồi ngay bên cạnh anh ta nhưng không để ý đến nội dung điện thoại của người khác là phẩm chất cơ bản. Cô không biết mình đã trở thành đề tài tám chuyện của đám đàn ông, vấn đề mà cô đang quan tâm không hề liên quan đến sắc đẹp.
Đội trưởng Quyền, chúng tôi phải ở lại đây bao lâu?
Đây là đội hình sự Thân thành, lần trước cô đã cùng Đồng San và Kiều Chính Sùng đến đây, cô không hề thích nơi này.
Chiêm Sắc và Hướng Vãn không hỏi đến vụ án mà thích thú ngồi nghe Trì Nhạn nói nhăng nói cuội.
Trì Nguyệt khá lúng túng, bởi vì tinh thần của Trị Nhạn không bình thường nên có được phép đi theo, nhưng trước khi vào phòng, Quyền Thiếu Đằng đã đặc biệt dặn dò cô không được nói chen vào, không được ảnh hưởng đến tiết tấu trong cuộc nói chuyện giữa Trị Nhạn và chuyên gia tâm lý. Vì vậy, dù cô cảm thấy lúng túng khi chị gái đang khá vui vẻ thoải mái nói hết tất cả những điều dù nên nói hay không nên nói ra... cô cũng chỉ được ngồi nghe.
Nguyệt Nguyệt thích Thiện Cẩu, tôi thích Thiện Miếu. Rất nhiều người đều nói Thiên Cẩu thông minh hơn Thiên Miêu, nhưng tôi thích Thiện Miều hơn.
Nói đơn giản dễ hiểu là muốn xóa bỏ quyền điều hành của Kiều Chính Sùng và quyền thừa kế của Kiều Đông Dương.
Lúc Kiều Chính Sùng gọi luật sư đến, ông khá bối rối, luật sư cũng không quá chắc chắn.
Tất cả mọi người đều tưởng trận chiến giữa nhà con trai cả và nhà con trai thứ hai là một trận chiến kéo dài, không mất một hai năm thì không có kết quả, ít nhất phải chờ đến khi vụ án Kiều Đông Dương có phán quyết, bác cả mới hành động.
Cô dẫn Trì Nhạn đến đây, không thể ở nhờ nhà Đổng San được nữa, càng không muốn gây thêm rắc rối cho bà. Tuy không biết phải ở lại Thân thành mấy ngày, nhưng ở trong khách sạn vẫn thuận tiện và an toàn nhất.
Ừm.
Quyền Thiếu Đằng không phản đối, nhìn thoáng qua Trì Nhạn rụt rè ngồi bên cạnh cô:
Lát nữa sẽ có chuyên gia tâm lý đến đây, tiến hành xác định và đánh giá trạng thái tinh thần của Trị Nhạn.
Trì Nguyệt gật đầu.
Bây giờ em vẫn chưa biết.
Tốt quả. Nếu Hầu Tử biết chị ở trong khách sạn đẹp thế này, chắc chắn sẽ hâm mộ chị...
Trì Nguyệt không biết nên nói thế nào nữa.
Hầu Tử từng ở những khách sạn cao cấp còn sang trọng hơn thế này nhiều, chị gái ngốc.
Cô nói với Trì Nhạn mấy câu, trong đầu vẫn đang bối rối, tối nay cô phải đi theo Quyền Thiếu Đằng gặp Kiều Đông Dương, vậy Tri Nhạn phải làm sao?
Trong tình huống bình thường, Trị Nhạn không cần có người chăm sóc, chỉ cần dặn cô ngoan ngoãn ở trong nhà là được. Nhưng đây là một khách sạn hoàn toàn xa lạ với cô, Trì Nguyệt không dám mạo hiểm.
Thân thành.
Đây đã là lần thứ ba Đồng San gọi cho Trì Nguyệt, nhưng vẫn trong trạng thái tắt máy.
Vào thời điểm căng thẳng thể này, không biết vì sao bà rất muốn trò chuyện với Trì Nguyệt. Dường như chỉ có cô bé kia mới có thể xoa dịu sự lo lắng và sợ hãi của bà. Bởi vì bọn họ cùng ngồi trên một con thuyền, có cùng suy nghĩ,
Những lời nói của Hầu Tử khiến Trì Nguyệt hoảng sợ.
Đây đúng là ăn cướp giữa ban ngày. Không, điều này còn tàn nhẫn hơn chiến tranh súng thật đạn thật. Bọn họ còn là người thân sao?
Không phải có câu nói một giọt máu đào hơn ao nước lã sao?
Vì sao phải dồn người thân vào chỗ chết?
Đổng San chờ mãi không nhận được câu trả lời của Kiều Chính Sùng, chỉ nghe luật sư nói:
Chủ tịch kiều đang bận, phải bàn giao một vài chuyện với tôi. Ông ấy dặn bà nghỉ ngơi, không cần quan tâm đến những việc này.
... Um.
Đổng San đặt điện thoại xuống, dù bà lo lắng cho hai cha con đến đâu thì bà vẫn luôn là người thừa trong gia đình này, ngay cả sự quan tâm của bà cũng rất nực cười.
Trước khi đến đây, Quyền Thiếu Đằng đã giải thích rõ với cô. Với tình hình của Trì Nhạn, nếu bị nhận định là người không có năng lực hành vi dân sự, vậy thì những lời cô ấy nói ra không thể trở thành căn cứ trước pháp luật.
Nhưng trên pháp luật còn có một loại người được gọi là người hạn chế năng lực hành vi. Bọn họ không thể phân biệt hành vi của mình như người trưởng thành, nhưng có thể độc lập thực hiện các hành vi pháp lý dân sự phù hợp với tình hình trí lực và sức khỏe tinh thần. Nói cách khác, trong năng lực nhận biết của người đó, chứng cứ do người đó đưa ra sẽ có hiệu lực trước pháp luật. Người hạn chế năng lực hành vi dân sự không thuộc kiểu tâm trí không phát triển, chủ yếu căn cứ vào năng lực nhận biết để phán đoán, điều này cần người chuyên nghiệp đến xác định và đánh giá.
Trì Nguyệt hiểu điều này rất quan trọng. Cô hơi lo lắng cho Trì Nhạn, quay sang nhìn chị gái.
Không đi thì phải làm sao? Tất cả bộ phận nòng cốt của tập đoàn đã đầu hàng, tương đương với việc ông ấy mất hết quyền lực trong vòng một đêm.
Trợ lý Hầu than thở:
Trước kia ông cụ thường dạy tôi rằng thương trường như chiến trường, đừng nói tình cảm với người khác, cho dù người thân nhất cũng chỉ có thể nói đến lợi ích... Ngày hôm nay tôi đã hiểu được câu nói này.
... Anh cũng không giúp được sao?
Trì Nguyệt nhớ anh ta là người mà ông cụ sắp xếp cho Kiều Đông Dương.
Tôi chỉ có một mình. Những năm qua tôi đi theo anh Kiều, đã bị bọn họ bài xích từ lâu.
Trì Nguyệt rời khỏi văn phòng, cô vừa mở điện thoại vừa đi ra ngoài, hỏi Quyền Thiếu Đằng:
Tối nay mấy giờ?
Quyền Thiếu Đằng đút hai tay vào túi quần, lười biếng nhìn cô:
Tám giờ. Tôi sẽ đến khách sạn đón cô.
Trì Nguyệt cau mày.
.
Đúng như dự đoán, giọng điệu của luật sư khá nặng nề:
Chúng ta chắc chắn phải kiện cáo. Nhưng lại khá bị động, bà phải chuẩn bị tâm lý.
Trái tim Đổng Sơn thắt lại:
Lão Kiều đâu?
Bên phía luật sư yên lặng một lúc, dường như đang nói chuyện với Kiều Chính Sùng.
Từ khi Quyền Thiếu Đằng tiếp nhận vụ án này, biết lúc Kiều Đông Dương làm khách mời cho chương trình đã lấy biệt danh
chó săn
, anh ta bắt đầu thích gọi anh như thế, cứ rảnh rỗi lại dùng biệt danh
chó săn
để nói về anh.
Trì Nguyệt hơi buồn cười, cảm thấy thỉnh thoảng những tên đàn ông này khá ngây thơ. Anh ta là thế, Kiều chó săn cũng thế.
Vì để Trì Nhận được thoải mái hơn, Trì Nguyệt thuê phòng ở một khách sạn năm sao cách đội hình sự không xa. Trì Nhạn chưa từng ở trong căn phòng nào đẹp đến thế, từ lúc tiến vào khách sạn đã hết nhìn Đông lại ngó Tây, hết sờ cái này lại vuốt ve cái nọ, lúc thì căng thẳng lúc lại vui vẻ, cô đắm chìm trong một thế giới mới mẻ không thoát ra được.
Trước kia, nhà bác cả và nhà chú ba thường gây ra vài rắc rối cho Kiều Chính Sùng, nhưng lúc đó chỉ là vài tranh chấp vụn vặt không đáng chú ý. Kiều Chính Sùng từng là nghiên cứu sinh của một trường đại học danh tiếng, có kinh nghiệm vô cùng phong phú, nhiều năm qua sự mâu thuẫn giữa bọn họ không thể tạo ra bất kỳ sóng gió gì, cuối cùng lần này đã nắm được cơ hội.
Vụ án Kiều Đông Dương đã ảnh hưởng trực tiếp đến Kiều thị khiến giá cổ phiếu giảm mạnh. Từ ngày đầu tiên Kiều Thụy An kiện Kiều Đông Dương, việc này đã ồn ào trên mạng, giá cổ phiếu không ngừng giảm xuống, đã chạm kịch sàn. Năm đó ông cụ Kiều lập di chúc thì sợ người thừa kế là một kẻ phá của, từng đặt ra từng điều khoản rất chính xác về quyền thừa kế của Kiều Đông Dương và cả việc tước đoạt quyền thừa kế. Nhiều năm qua, nhà bác cả đã quyết tâm biển Kiều Đông Dương thành một kẻ phá của...
Thế nhưng, Kiều Đông Dương làm gì cũng ra tiên.
Trì Nguyệt thoáng suy nghĩ, nghiêm túc hỏi:
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nhà họ Kiều xảy ra chuyện rồi.
Trợ lý Hầu nói tình hình còn nghiêm trọng hơn những gì Đổng San được biết.
Thật ra cô không hiểu lắm, sao không đến trại tạm giam thăm Kiều Đông Dương vào buổi sáng mà lại cứ phải đi vào buổi tối? Thế nhưng dù cô không hiểu cũng không dám hỏi nhiều, Quyền Thiếu Đằng đồng ý cho cô đi cùng là tốt lắm rồi, cô sợ đánh mất cơ hội này.
Được, cảm ơn đội trưởng Quyền.
Quyền Thiếu Đằng nhìn cô với vẻ kỳ lạ:
Không cần cảm ơn tôi, Muốn cảm ơn thì cảm ơn chó săn nhà có đi.
Bởi vì...
Trì Nhạn đột nhiên dừng lại, ánh mắt hơi rụt rè:
Chị gái phải bảo vệ em gái không bị người xấu bắt nạt..
Hai chị em cô rất thương nhau. Đáng tiếc tôi không có một người chị gái như cô.
Hướng Vãn đột nhiên nói:
Có thể kể cho tôi nghe câu chuyện của hai chị em cô không?
Trì Nhạn nghiêng đầu:
Cô thích nghe chuyện sao?
Tôi là người viết truyện.
Hướng Vãn nháy mắt với Trì Nhạn:
Nếu cô kể hay, tôi có thể viết câu chuyện của cô vào trong sách. Có muốn không nào?
Thật sao? Tốt quá, tôi bằng lòng.
Trì Nhạn rất thích thú, nhưng chỉ một giây sau đã chán nản, cúi đầu rụt cổ:
... Hay là đừng viết vào sách, đây không phải câu chuyện hay.
Đổng San mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn, nhưng bà không thể can thiệp. Lần thứ hai gọi tới, bà hỏi thư ký của Kiều Chính Sùng xem có những ai tham gia cuộc họp.
Thư ký nói rất rõ ràng, những người có mặt gồm thành viên hội đồng quản trị, nhà bác cả, nhà chủ ba, quan trọng nhất là bà cụ.
Ngoại trừ người thừa kế Kiều Đông Dương thì người nắm giữ nhiều cổ phần Kiều thị nhất là bà cụ Kiều. Lúc trước Kiều Chính Sùng đi tìm bà cụ muốn bà cụ giúp Kiều Đông Dương, bà cụ lại đến viện dưỡng lão không gặp con ruột, bây giờ bà cụ vừa xuất hiện đã đòi lại quyền điều hành của Kiều Chính Sùng, giúp đỡ cả nhà con trai trưởng.
Tin đồn quả đáng sợ, đám người cứ thêm mắm dặm muối như thế, Quyền Thiếu Đằng còn chưa hiểu ra sao đã nghe tin mình
thoát ế
.
Anh ta gửi một tin nhắn vào nhóm công việc:
Anh đây là loại người không phân biệt công và tư thế sao? Người ta là nhân chứng.
... Không tin. Nghe nói hai người rất thân thiết.
Thế nhưng Trì Nhạn lại bị tranh tuyên truyền và chữ viết trên tường hấp dẫn, nghiêng đầu nhìn ngắm một lúc lâu rồi òa lên, túm lấy tay Trì Nguyệt, căng thẳng nói:
Nguyệt Nguyệt, đây là nơi bắt người xấu.
..
Bây giờ chị mới biết sao?
Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Chúng ta đến đây để giúp đỡ bắt người xấu.
Trợ lý Hầu thở dài:
Tôi sinh ra trong gia đình bình thường, không được trải nghiệm...
Đúng vậy, bọn họ không được trải nghiệm điều này. Dưới sự dụ dỗ lợi ích cực lớn, con người không khác gì ma quỷ.
Trì Nguyệt hỏi:
Tình hình hiện tại thế nào?
Trợ lý Hầu suy nghĩ rồi nói:
Chủ tịch Kiều đã rời khỏi công ty. Nhưng bọn họ đã chuẩn bị việc kiện cáo, sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy.
Cứ đi vậy sao?
Lúc Trì Nguyệt nghe được tin tức này, cô cảm thấy hơi khủng bố. Trận chiến tranh đoạt lợi ích này còn đáng sợ hơn sự tưởng tượng của cô.
Chiêm Sắc mỉm cười:
Cô thật hạnh phúc, có mẹ và em gái yêu thương cô, có người bạn tốt Hầu Tử, còn có người máy Thiên Miêu...
Đúng vậy, thế nhưng Thiên Miêu và em gái đều cần được bảo vệ.
Trì Nhạn nói đến đây, đột nhiên thở dài:
Tôi phải bảo vệ nhiều người như vậy, cũng thấy rất mệt mỏi.
Sao lại vậy?
Mọi người phải chờ lâu rồi, vào đi.
.
Quyền Thiếu Đằng giới thiệu hai bên, chuyên gia tâm lý tên Chiêm Sắc, người còn lại là trợ lý Hướng Vãn. Chiêm Sắc có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, là một người phụ nữ xinh đẹp có khuôn mặt dễ gần, ánh mắt thân thiện. Hướng Vãn chững chạc dịu dàng xinh đẹp, dường như sinh ra đã có sự thân thiết rất cuốn hút.
Ban đầu Trì Nhạn còn hơi căng thẳng, nhưng sau khi trò chuyện một lát lại nhanh chóng thả lỏng sự cảnh giác, trò chuyện về người máy Thiên Miêu của mình.
Hầu Tử, tôi muốn nhờ anh một việc.
Tám giờ tối, Quyền Thiếu Đằng chờ trước cửa khách sạn. Trì Nguyệt giao Trì Nhạn cho trợ lý Hầu, sau khi sửa lại lớp trang điểm mới chuẩn bị đi ra ngoài.
Thế nhưng vừa chạm vào tay nắm cửa, cô lại quay về mở vali, vội vàng cầm một chiếc váy của Trị Nhạn vào phòng vệ sinh thay.
Trợ lý Hầu phát hiện hành động kỳ quái của cô, buồn bực hỏi:
Sao thế?
Trì Nguyệt mỉm cười:
Anh ấy muốn thấy tôi mặc váy.
Lúc xe chạy vào trại tạm giam, tâm trạng Trì Nguyệt rất kích động. Cô có rất nhiều lời muốn nói với Kiều Đông Dương, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này trong đầu đã tưởng tượng tình cảnh khi hai người gặp nhau vô số lần. Từ ánh mắt đến tâm trạng đều được đầu óc cô diễn tả hết một lượt.
Chỉ không ngờ, cô lại không thể nhận ra Kiều Đông Dương ngay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.