• 1,487

Chương 333: Nhặt fan về


Lúc đi xuống cầu thang, anh Ngụy cứ nhìn chằm chằm Trì Nguyệt khiến cô sợ hãi:
Trên mặt tôi có hoa nở à?



Còn đẹp hơn hoa nở.
Anh 8Ngụy luôn giữ hình tượng nam thần cao ngạo lạnh lùng, cứ như núi băng khó mà đến gần. Nhưng vừa đứng trước mặt Trì Nguyệt, anh ta lập tức bi3ển thành fan cuồng, ảnh mắt sáng ngời không che giấu vẻ ngưỡng mộ, dù bị Trì Nguyệt lôi kéo bỏ chạy đến thở hổn hển thì vẫn không quên khen 9ngợi idol nhà mình.

Nào nào nào, tô son nào...

Anh Ngụy:
... Trì Nguyệt, có phải cô đang chơi tôi không, như vậy có được không?


Nếu tôi mặc cái này, có phải sẽ được khoác tay cô đi ra ngoài không?

Khoác tay?
Đường này không đi được, sau lưng có người đuổi theo...
Cô không còn cách nào đành đứng nguyên tại chỗ, chẳng mấy chốc anh Ngụy đã chạy đến nơi. Anh ta há to miệng thở hổn hển, kéo kín khẩu trang, kéo thấp vành mũ, chống hai tay vào đầu gối chỉ muốn chửi bậy:
Đám người thần kinh này, có phải ăn no rửng mỡ không hả! Đường này không đi được nữa, phải làm sao bây giờ?

Vương Tuyết Nha cười không ngừng được:
Đúng rồi, anh Ngụy, bây giờ anh định đi đâu? Cho tôi địa chỉ, tôi đưa anh về trước.

Các cố định đi đâu?

Vương Tuyết Nha không hề đề phòng:
Chúng tôi à? Chúng tôi sẽ đi câu cá và ăn thịt nướng ở nhà Kiều Đông Dương!


Ôi! Anh bị điên rồi hả?

Là một người có thể nổi tiếng khắp cả nước, chắc chắn anh Ngụy phải có vẻ ngoài đẹp trai, hơn nữa còn là kiểu đẹp trai như
được điêu khắc ra
, đường nét khuôn mặt tinh tế, biểu cảm sinh động, mỗi động tác dường như sinh ra để quyến rũ người ta. Một người như vậy xứng đáng trở thành idol của đám con gái, ngày ngày bị người ta đuổi theo.

Thuốc diệt cỏ không sạch sẽ, không nhỏ được tận gốc. Hơn nữa, mình muốn dùng cách không có hại, không làm ô nhiễm rau xanh biết chưa hả?

Trì Nguyệt đeo găng tay bắt đầu làm việc.
Vương Tuyết Nha ngơ ngác bật cười, rồi nghiệm mặt nói:
Tôi rất thích anh, tôi cũng xem phim của anh, tôi xem mỗi một bộ phim của anh hai lần trở lên. Anh Ngụy, có thể cho tôi xin chữ ký không...

Anh Ngụy:
Tôi không thể buông thả trước mặt idol của tôi.

Trì Nguyệt nhìn quanh:
Đây là tầng hai, đi bên kia!

Hai người đổi hướng, nhanh chóng phát hiện phía trước có một nhà vệ sinh.
Vương Tuyết Nha khinh thường:
...

Trì Nguyệt:
...

Trì Nguyệt ngồi vào xe, thở phào nhẹ nhõm:
Mệt muốn chết. Mẹ nó! Mình trêu chọc ai hả?
Vương Tuyết Nha buồn cười nhìn anh Ngụy:
Tôi chấm cách tạo hình này 100 điểm.


Còn nói nữa, hình tượng của tôi sụp đổ hết rồi.
Anh ta cởi áo khoác, nhưng ở đây còn có hai cô gái không tiện thay quần áo, anh ta chỉ có thể chịu đựng mặc chiếc váy dài buồn nôn kia.

Ha ha ha, cô ngây thơ quá rồi. Cô đi cùng tôi, cô có thể không chạy được chắc? Cô không chạy sẽ bị bọn họ để ý, ngày mai cô sẽ lên tin tức.


Không chỉ thế, bọn họ sẽ đào ra tổ tông mười tám đời nhà cô, sẽ ân cần hỏi thăm cô mỗi ngày một lần, sẽ sỉ nhục cô, nguyền rủa cô, dùng những lời khó nghe nhất để tổn thương cô... Dù sao cô cứ chạy theo tôi là được.

Người đàn ông kia
ô
lên, dường như phải chịu sự sợ hãi gì đó, nửa tin nửa ngờ bỏ chạy.

Ha ha!


Anh muốn chạy thì tự chạy đi, dù sao tôi cũng không chạy.
Đến bây giờ Trì Nguyệt vẫn rất buồn bực vì sao hôm nay mình lại bị đuổi theo nên không hề thân thiện với anh Ngụy:
Này, cửa ở đằng kia, muốn chạy thì cởi quần áo ra chạy một mình đi.

Anh Ngụy không nhúc nhích, kéo chiếc váy bó sát và áo khoác ở trên người.
.
Quay lại khu dân cư ngoại ô non xanh nước biếc cực kỳ yên tĩnh, không chỉ Vương Tuyết Nha và Trì Nguyệt cảm thấy dễ chịu, anh Ngụy cũng như đột nhiên đổi sang một thế giới mới, nhìn đâu cũng thấy mới mẻ, liên tục nói
mẹ nó, trời ạ
, sau đó không ngừng khen ngợi căn nhà gỗ nhỏ của Kiều Đông Dương.

Gần đây có căn nhà nào đang bán không? Tôi cũng muốn mua một căn như vậy, tốt nhất là giống hệt.


Đừng!
Trì Nguyệt lập tức từ chối:
Anh mà chuyển đến đây, chúng tôi còn sống yên bình được à? Đảm fan vợ, fan bạn gái, fan mẹ của anh không cần tốn ba ngày đã lật ngược nhà chúng tôi lên rồi.


Tôi không ngờ, tôi thật sự không ngờ, anh Ngụy lại là một người tài ba đến thế!

Anh Ngụy nhìn cô:
Đồng chí nhỏ này, cô nghiêm túc đi.

Giữa chừng nhặt được một ngôi sao lớn về nhà, Vương Tuyết Nha vẫn chưa tỉnh táo lại từ cuộc gặp gỡ kỳ lạ này, giữ chặt Trì Nguyệt cười bí ẩn:
Anh Ngụy đó. Anh Ngụy lại về nhà với chúng ta? Hơn nữa... anh ta còn hài hước như thế, mau véo mình đi, sao mình cảm thấy như đang mơ chứ?

Trì Nguyệt đưa tay ra véo má cô, Vương Tuyết Nha kêu oai oái:
Cậu véo thật à!


Ăn? Ăn thế nào?


Ví dụ như tôi chạy theo cô, tôi nói tôi yêu cô muốn ôm hôn cô, cô có muốn không?

Đây chỉ là mấy cô bé, sao có thể làm vậy chứ?

Ôi, không thèm nghe cô nói nữa. Cô không hiểu đầu, đám con gái thời nay ghê gớm hơn đàn ông nhiều, chạy nhanh đi!

Vương Tuyết Nha đau đến mức nhảy dựng lên:
A, đau đau đau! Nói chuyện thôi đừng ra tay!

Trì Nguyệt hừ lạnh véo tiếp.
Lại còn càng nói càng to mồm.
Nếu biết trước anh ta là một người không màng đến hình tượng, chắc chắn Trì Nguyệt sẽ chết ngay tắp lự vì sự ngu ngốc của anh ta.
Thật đáng sợ!
Trì Nguyệt nói đùa:
Không nhổ cỏ thì không cho ăn cơm tối.

Này này này! Sao cậu lại thế hả?
Vương Tuyết Nha đau khổ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhổ cỏ:
Cây cỏ nhỏ đáng yêu như thế, tại sao phải nhổ nó chứ? Dùng thuốc diệt cỏ..

Trì Nguyệt còn chưa hiểu ra sao, anh Ngụy đã tìm được lý do.

Tôi mặc quần áo nữ, hai ta cũng là bạn thân, không khoác tay nhau sẽ dễ khiến người ta nghi ngờ. Hơn nữa, cô phải che giấu cho tôi chứ.

Anh Ngụy:
... Tôi muốn xem thử liệu có ai nhận ra tôi không, có ai đang theo dõi tôi không...

Trì Nguyệt trợn mắt:
Chúc mừng anh, vô cùng vẻ vang.


... Đúng rồi, suýt quên mất.
Anh Ngụy tỏ ra đau đớn. Con người rất dễ hình thành thói quen xấu, nếu thêm một lúc nữa anh ta sẽ quen với bộ quần áo theo phong cách chị đại, thậm chí cảm thấy mặc váy rất thoải mái. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là váy của idol nhà mình.

Nguyệt Quang Quang, mình thật không ngờ.


Chậc!

Anh Ngụy đột nhiên chán nản.

Người ta cũng vì thích anh.
Trì Nguyệt lườm anh ta, chạy bình tĩnh hơn anh ta nhiều:
Nói đi thì phải nói lại, anh không làm việc gì sai trái thì cứ thản nhiên đối mặt với fan hâm mộ không phải tốt hơn à, chỉ cần ký tên chụp ảnh chung, bọn họ ăn anh được chắc?


Ha ha! Ăn thật đấy.


Mẹ ơi, ngày thường anh đều nói chuyện vậy sao?


Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ nở nụ cười chân thành nhất với Nữ Vương của tôi, idol của tôi thôi.

Đúng là tai bay vạ gió.
Trì Nguyệt nghĩ một ngày nghỉ ngơi tốt đẹp đã bị phá hỏng, giận mà không làm gì được.

Hai người có thời gian nói lảm nhảm, chẳng thà giúp tôi vài việc còn hơn.
Trì Nguyệt cởi áo khoác ra, đổi sang một chiếc áo khác rồi đi ra cửa.
Vương Tuyết Nha và anh Ngụy đều không hiểu phải giúp cô làm gì, đi theo cô đến vườn rau xanh mới phát hiện ra Trì Nguyệt để bọn họ đi nhổ cỏ.

Vậy cô nói xem tôi phải làm sao đây?

Trì Nguyệt lắc túi đồ vừa xách ra từ cửa hàng:
Thay đi.

Trì Nguyệt nghĩ vậy nhưng cô hoàn toàn không đồng cảm với anh ta như Vương Tuyết Nha, cô chạy ở phía trước không thèm quan tâm đến anh ta.
Lúc anh Ngụy phát hiện mình là một tên đàn ông to xác lại chạy thua cá phụ nữ, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đương nhiên vẫn thấy rất ngưỡng mộ.

Thật sao?
Anh Ngụy cũng tỏ ra nghiêm túc:
Cô có muốn làm không?

Trì Nguyệt lại từ chối, đi vào nhà chỉ một căn phòng cho anh Ngụy:
Đi thay quần áo đi.


Anh có thể cầm mồm không?


Không cầm được, tôi hưng phấn quá đi mất.
Anh Ngụy nói xong, nhìn ra sau lưng:
Trời ạ, tôi đột nhiên hiểu được tâm trạng của đám người đang đuổi theo tôi rồi... Ha ha ha, cảm giác này thật kỳ quái, tôi đang theo đuổi idol, bọn họ cũng đang theo đuổi idol, cô là idol của tôi, tôi là idol của bọn họ...


III

Vương Tuyết Nha sợ hãi than thở.
Vương Tuyết Nha đau khổ nói:
Mình sai rồi, mình sai rồi! Mình thấy anh ta dính lấy cậu cứ như fan vậy, ánh mắt nhìn cậu sáng lấp lánh như vì sao... Mẹ nó, đây không chỉ là yêu mà là quá yêu, vô cùng ngưỡng mộ được không hả?

Trì Nguyệt lập tức bật cười.

Quả được ấy chứ. Anh tự soi gương đi.

Anh ta đi đến trước gương xoay một vòng, dường như không hài lòng với vẻ ngoài của mình, khó chịu hừ lạnh:
Mẹ nó! Quá buồn nôn. Không được, tôi không mặc, tôi vẫn nên chạy thì hơn!


Anh không cảm thấy cách ăn mặc này của anh rất thu hút sự chú ý sao?

Thế à?
Anh Ngụy kéo mũ:
Mặc thế này người khác sẽ không thấy được mặt tôi.


Đây chỉ là một hành động tự bảo vệ không an toàn mà thôi, nhưng... không có tác dụng quái gì. Dù anh có hóa thành tro thì người đang đuổi theo anh cũng nhận ra được, đội mũ đeo kính và khẩu trang, anh tướng đang đeo nhẫn vô hình à? Hừ!

Trì Nguyệt cảm thấy tổ chất tâm lý của đám đàn ông thời nay không được, đáng ra phải bình tĩnh giải quyết xong, sau đó khen ngợi một người đàn ông xinh đẹp thế này rồi hãy rời đi chứ?
Việc hôm nay hơi khó tưởng tượng, Trì Nguyệt cười vui vẻ nhìn vào gương.

Được lắm, được lắm. Hôm nào đó anh diễn một vai nữ giả nam, chắc chắn sẽ nổi tiếng.


Cẩn thận dưới chân có hổ!

Hai người
cải trang
thuận lợi rời khỏi trung tâm thương mại, chờ đến khi đèn xanh sáng lên mới băng qua đường. Vương Tuyết Nha đã chờ sẵn ở bên đó, vừa thấy bọn họ chạy đến đã ẩn còi giục, cười đến mức khuôn mặt méo mó.

Nhanh lên, nhanh lên!


Nhớ kỹ, lần này anh nợ tôi.

Không thành vấn đề. Cô muốn trả thể nào cứ việc nói.
Anh Ngụy nhìn cô, nở nụ cười sâu xa, không diễn xuất nhưng lại thể hiện ra sự quyến rũ chuyên nghiệp:
Cho dù cô muốn... cơ thể tôi, tôi cũng có thể dùng hai tay dâng lên cho cô, Nữ Vương của tôi.

Trì Nguyệt nổi da gà da vịt.

Trì Nguyệt, cô là người phụ nữ menly nhất mà tôi từng gặp, cũng là người nữ tính nhất. Nghe rất mâu thuẫn đúng 6không? Thật ra không hề mâu thuẫn đầu, bởi vì hai phẩm chất đặc biệt này đều được dung hòa hoàn mỹ trên người cô, cũng là điều khác với nhữn5g người phụ nữ bình thường. Trời ạ, tôi mê cô muốn chết...

Trì Nguyệt lườm anh ta.
Đột nhiên, nụ cười của cô cứng đờ...
Anh Ngụy đã đi ra ngoài.
Váy dài, áo khoác, khăn quàng cổ... lại rất hợp với giày thể thao. Trì Nguyệt cao ráo thon thả, anh Ngụy mặc một bộ quần áo rộng thùng thình như thế lại không có cảm giác mâu thuẫn. Đây là đàn ông sao? Đây là một chị đại xinh đẹp mà.
Trì Nguyệt ngẩn ngơ một lúc, vẫy tay gọi anh ta đến gần, cô đội mũ của mình cho anh ta, rồi lại mở túi xách ra.
Anh Ngụy nghẹn họng:
Không!

Không thay thì đừng mong tôi đưa anh ra ngoài! Tôi không muốn bị người ta nhìn thấy...

Lúc anh Ngụy đi vào trong phòng thay quần áo, Trì Nguyệt tựa lưng vào bồn rửa tay chờ đợi. Trong lúc đó có một người đàn ông đi vào, lúc thấy cô đứng bên trong còn hơi ngạc nhiên, sau đó đỏ mặt chạy ra ngoài.
Cô buông tay ra, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tuyết Nha, thấy cô ấy bĩu môi tức giận, lại vỗ về an ủi:
Cậu nói đúng. Anh ta là fan của mình.

Vương Tuyết Nha không tin nổi:
Cậu nghiêm túc à?


Này! Cô có lòng đồng cảm không hả?


Không có.


Anh Ngụy, có phải anh quên mất bây giờ anh đang làm gì không?


Hả, làm gì?
Anh Ngụy ngạc nhiên, nghe thấy sau lưng có một giọng nữ the thé gọi
anh trai ơi
rõ to, anh ta sợ đến run cả người, vội vàng bỏ chạy:
Mẹ ơi, đi nhanh đi, suýt thì quên mất! Mẹ nó, mấy cô bé thời nay quá điên cuồng!

Chưa đến mấy giây, người anh em này lại đi vào ấp ủng hỏi:
Tôi không đi nhầm! Cô gái, có phải cô đi nhầm phòng vệ sinh rồi không?

Trì Nguyệt mỉm cười lắc đầu với anh ta, chỉ vào phía dưới của mình.
Cũng may, nhà vệ sinh này ở khu vực vắng vẻ hơi xập xệ nên không có ai đi vào,
Trì Nguyệt thở phào, nhìn
trang bị
trên người anh Ngụy.
Trì Nguyệt lại nghiêm túc nói cho anh ta biết.

Anh nên đổi người đại diện đi.


Lại đây, dùng hết sức lực của hai người vào đây đi.


Chị gái, vì sao không dùng thuốc diệt cỏ hả? Không dùng đồ hiện đại hóa như thế mà lại dùng sức người?
Vương Tuyết Nha nhìn bàn tay trắng nõn nà mà mình phải vất vả chăm sóc, đột nhiên giấu tay ra sau lưng, bĩu môi nói:
Không, đừng giày vò móng heo nhỏ đáng yêu của mình, mình muốn giữ nó lại để quyến rũ mấy anh trai...

Trì Nguyệt thở dài, có cảm giác dở khóc dở cười:
Ok, ok!
.
Anh Ngụy nhướn mày tỏ ra đẹp trai, lại phát hiện không hợp với vẻ ngoài của mình, anh ta nhìn vào trong gương chỉnh lại quần áo, khẽ hừ một tiếng, lắc mông chậm rãi đi đến khoác tay Trì Nguyệt:
Đi thôi, Nữ Vương.

Anh Ngụy chân dài chạy nhanh như thỏ, Trì Nguyệt cũng được huấn luyện, bọn họ chạy như điên, nhanh chóng bỏ xa mấy cô bé phía sau.
Trì Nguyệt thở hổn hển xoa bóp đôi chân như nhũn ra, lúc này mới kịp nhận ra:
Không đúng, anh Ngụy, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao tôi phải chạy? Anh chạy thì cứ chạy đi, đầu liên quan đến tôi? Vì sao tôi lại chạy...

Trì Nguyệt bỏ tay ra:
Không ngờ cậu cũng theo đuổi idol.


Mình không theo đuổi idol. Chỉ thích mấy anh chàng đẹp trai theo bản năng sinh học thôi...
Vương Tuyết Nha nhìn vào phòng của anh Ngụy, đột nhiên nắm tay Trì Nguyệt hỏi:
Cậu nói thật đi, cậu và anh Ngụy có quan hệ gì?
Trì Nguyệt lại không nhịn được véo cô:
Cậu nói xem?


Cảm ơn. Cô không biết mấy cô bé kia điên cuồng đến mức nào đâu. Người nào người nấy đều gọi tôi là chồng, tôi đầu chịu nổi. Quan trọng là, gọi thì cũng thôi... Nhưng mấy cô bé này lại khác, bọn họ coi tôi là chồng thật, chỉ muốn theo dõi tôi 24/24. Tôi muốn ăn một bữa cơm bình thường cũng khó. Tôi còn không dám vào nhà vệ sinh công cộng, sợ bị người ta chụp ảnh!


Ha ha ha ha!
Trì Nguyệt tưởng tượng dáng vẻ thảm hại của anh ta, không nhịn được cười.
Trì Nguyệt không kịp nghĩ nhiều đã kéo tay anh Ngụy chạy vào nhà vệ sinh nam.
Anh Ngụy trợn to mắt, nhìn cô với vẻ không tin nổi.

Đúng vậy, không biết bọn họ có phải mũi chó không. Tôi đi đâu bọn họ cũng biết, bọn họ biết rõ cá số hiệu chuyến bay của tôi, còn biết rõ tôi mặc quần lót thương hiệu gì...

Vương Tuyết Nha cười đến méo cả miệng.

Cậu đang nói khoác à!

Trì Nguyệt phát hiện bây giờ Vương Tuyết Nha đã trở nên tinh nghịch hơn, vẫn là khuôn mặt ngây thơ trong sáng đó nhưng đã khác trước, bây giờ cô ấy nói nhiều hơn, sẽ không ngượng ngùng lo lắng khi đối mặt với đàn ông nữa, mà biết cách trêu chọc, trở nên thân thiết... Có đôi khi cô lại thấy được bóng dáng của Trịnh Tây Nguyên ở trên người Vương Tuyết Nha.

Đương nhiên...
Người nói câu này là anh Ngụy, anh ta đã thay quần áo đi ra. Từ phong cách chị đại biến thành công tử giàu có, anh Ngụy mỉm cười, khí chất nhẹ nhàng, tất cả kỹ năng diễn khắc sâu vào xương cốt, từng câu từng chữ chân thành tha thiết, giả mà như thật.

Tôi xem chương trình của Trì Nguyệt, từ nhỏ đã hâm mộ cô ấy. Tôi vô cùng yêu thích cô ấy, đã xem đi xem lại mỗi một đoạn cắt của Trì Nguyệt trong
Người Đi Dưới Trời Sao mấy trăm lần, tất cả phân cảnh không có Trì Nguyệt đều là cứt chó...

Cô khai sạch sẽ mọi việc luôn.
Anh Ngụy nghe xong thì cả người tỉnh táo:
Tôi cũng muốn đi! Đúng lúc tôi cần một chỗ để thay vậy.
Vương Tuyết Nha trợn mắt nhìn anh ta:
Thể hôm nay anh đến trung tâm thương mại làm gì?


Nữ Vương, cô chờ tôi với, trời ạ, sao chân cô dài thế, sao cô chạy nhanh thế.

Trì Nguyệt coi như không nghe thấy, vội vàng chạy về phía trước, sau đó phát hiện cửa thoát hiểm ở phía trước đã bị khóa lại.
Vương Tuyết Nha ngơ ngác:
Vì sao có găng tay lại không cho mình? Đúng là lòng dạ đàn bà, có niềm vui mới không cần tình yêu cũ nữa.


Anh Ngụy:
Đúng thế. Tôi là niềm vui mới.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.