Chương 361: Xứng đôi vừa lứa
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1199 chữ
- 2022-02-06 07:55:41
Kiều Đông Dương đứng trên đài thiên văn.
Trời đã tối đen, cảnh đêm tuyệt đẹp trên đài thiên văn ở ngay trước mắt, chất8 liệu kính đặc biệt ngày qua ngày vẫn luôn sáng ngời, trông cứ như mới, ở trong Thành phố hàng không vũ trụ, mỗi một ngõ ngác3h đều có cảm giác tương lai, đài thiên văn cũng không ngoại lệ, đừng ở đây sẽ có cảm giác như đứng giữa bầu trời, dường như c9hỉ cần ngẩng đầu là có thể đến gần vũ trụ.
Kiều Đông Dương đứng một mình suy nghĩ rất nhiều.
Lâm Phản gắng gượng nuốt lại lời nói sắp ra khỏi miệng, ngửa đầu nhìn về phía chân trời.
Nếu anh thật sự muốn bán nó, tôi hy vọng có thể tìm được một người chủ tốt cho nó.
Nói xong, cô ta chậm rãi đưa tay ra vuốt ve chiếc kính thiên văn.
Đừng động vào cái đó!
Kiều Đông Dương quát cô ta.
Lâm Phản bị giọng nói lạnh lùng của anh dọa giật mình, vội vàng rụt tay về:
Sao thế?
Đó là chỗ của Trì Nguyệt! Kiều Đông Dương khó chịu cau mày, không trả lời câu hỏi của Lâm Phán:
Davis đâu? Cô bảo anh ta đến văn phòng của tôi nói chuyện đi.
Lâm Phán vui vẻ:
Được.
Cô ta biết những lời vừa rồi đã thuyết phục anh.
Thậm chí nhớ đến6 đêm hôm đó, anh và Trì Nguyệt ngồi trong đài thiên văn nói chuyện.
Từng câu nói như mới diễn ra vào ngày hôm qua. An5h dạy cô dùng kính thiên văn ngắm sao, nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của cô, nhìn cô mỉm cười dưới bầu trời đầy sao... Bọn họ ghét nhau, cà khịa nhau, trong lòng muốn đến gần nhưng lại vô thức dựng đầy gai nhọn... Kiều Đông Dương cũng không rõ anh đã rung động lúc nào.
Nhưng đài thiên văn...
Cuối cùng cô ta đã giúp được Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt ăn cơm tối xong gọi cho Kiều Đông Dương, anh thoải mái nhận điện thoại, không hề nói anh đang bận, nhưng lúc cô nói chuyện với anh, anh lại hơi mất tập trung, cô phải lặp lại hai ba lần liền, dường như anh cũng không nghe thấy.
Kiều Đông Dương, anh đang suy nghĩ gì thế?
Trì Nguyệt không nhịn được nữa.
Lúc Trì Nguyệt ngồi ở đài thiên văn đã khiến trái tim anh đập thình thịch, mất khống chế.
Đúng là anh đang ở đây.
Sau lưng vang lên giọng nói trêu chọc của Lâm Phán:
Anh Kiều đứng đây một mình vừa ngắm trăng sao vừa suy nghĩ về cuộc đời và lý tưởng sao?
Kiều Đông Dương hơi cau mày gần như không thể nhận ra, quay người lại:
Cô đến đây làm gì?
Anh không thấy được à?
Lâm Phán mỉm cười đến gần anh:
Hôm nay tôi làm phiên dịch cho Davis. Tôi là bạn anh ấy, anh ấy tin tưởng tôi nên mời tôi đi cùng.
Lâm Phán, cô chơi chưa chán sao?
Ánh mắt Kiều Đông Dương lạnh lùng, có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Kiều Đông Dương, tôi không đến để chơi. Tôi cũng không đến để cãi nhau với anh.
Lâm Phán nhún vai:
Mặc kệ trong lòng anh nghĩ tôi thể nào, nhưng tôi vẫn đang dùng hành động để xin lỗi anh, bù đắp những tổn thương mà lúc trước ba mẹ tôi đã tạo ra cho anh...
Có hai vấn đề, mong rằng cô Lâm phải hiểu rõ.
Kiều Đông Dương nói rõ ràng với cô ta:
Thứ nhất, những việc ba mẹ cô làm ra không gây nên bất cứ tổn thương nào cho tôi, vì vậy cô không cần vẽ vời cho
thêm chuyện. Thứ hai, nếu tôi biết giữa cô và Dự Hưng có mối quan hệ này, hôm nay tôi sẽ không gặp Davis.
Lâm Phản thay đổi sắc mặt.
Có cần phải vậy không? Kiều Đông Dương, tôi không có lỗi với anh.
Kiều Đông Dương gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng:
Tôi không muốn nợ cô điều gì. Không trả nổi!
Anh sai rồi.
Lâm Phán thản nhiên hất tóc:
Anh không nợ tồi, người nợ tôi là Davis. Anh ấy si mê mọi thứ trong Thành phố hàng không vũ trụ, hôm nay đến Cát Khâu cũng vì anh ấy nhờ tôi. Cũng như anh trước kia, có vài người sẽ bất chấp tất cả vì sở thích, thật trùng hợp Davis cũng là người như vậy. Anh ấy thích Thành phố hàng không vũ trụ, nghe tin anh muốn sang tay nên lập tức tìm đến tôi.
Ánh mắt Kiều Đông Dương lạnh bằng, anh không nói câu nào.
Lâm Phán mỉm cười:
Lúc trước tôi tham gia
Người Đi Dưới Trời Sao' ở Thành phố hàng không vũ trụ, anh ấy đã xem mỗi kỳ, bắt đầu từ đó anh ấy đã điên cuồng yêu thích thế giới tương lai này. Anh ấy nghĩ rằng đã tìm được ước mơ của bản thân, anh ấy nói chỉ có nơi này mới có thể gửi gắm ước mơ của anh ấy... Thật không may, điều này cũng giống với anh. Anh ấy cũng là người đam mê hàng không vũ trụ.
Kiều Đông Dương hừ cười:
Chỉ đơn giản như vậy thôi?
Không hề đơn giản.
Lâm Phán nói:
Tôi nghĩ tôi có một sự hiểu biết nhất định với anh. Thành phố hàng không vũ trụ là tâm huyết của anh, anh không hy vọng giao nó cho một người không hiểu biết. Cũng như anh đã nói, có rất nhiều công ty liên hệ với anh. Những tin tôi đi, Davis là người thích hợp nhất. Anh ấy thích Thành phố hàng không vũ trụ từ tận đáy lòng, anh ấy sẽ trân trọng nó.
Thế thì sao?
Kiều Đông Dương cau mày:
Bây giờ cô đang thuyết phục thay anh ta sao?
Lâm Phán lắc đầu:
Anh ấy cũng có suy nghĩ này, hy vọng anh có thể giảm bớt giá cả. Những hành động này rõ ràng là nhân lúc cháy nhà để đi hôi của, tôi không đồng ý, cũng không giúp anh ấy làm chuyện này. Sau đó, tôi còn cố hết sức thuyết phục anh ấy chấp nhận giá cả của anh. Vi Thành phố hàng không vũ trụ này...
Cũng có ước mơ của tôi.
Hả? Không có gì.
Kiều Đông Dương mỉm cười:
Tối nay ở nhà ăn gì?
Trì Nguyệt:
...
Anh chàng này có vấn đề.
Trì Nguyệt đối tư thế cầm điện thoại:
Sao anh lại lạ thế? Không phải đang có người đẹp ở cạnh anh chứ?
Hàng lông mày của Kiều Đông Dương giật giật, nhìn thoáng qua Lâm Phán đang ngồi xem tài liệu với Davis ở đối diện bàn làm việc, khẽ cười:
Trên nghĩa rộng thì có, trên nghĩa hẹp thì không.
Là cái quỷ gì? Trì Nguyệt mỉm cười:
Người đẹp còn chia ra nghĩa rộng, nghĩa hẹp à? Làm phiền anh Kiều giải thích cho em hiểu đi?
Kiều Đông Dương:
Nghĩa rộng là trong mắt mọi người, nghĩa hẹp là trong lòng anh.
Ha!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.