• 1,487

Chương 370: Ai ngốc người đó biết


Quay về Thân thành, Trì Nguyệt không hề thấy bất ngờ khi gặp được Đổng San.

Chỉ không ngờ bà lại đứng chờ trước cửa căn nhà gỗ nhỏ của Kiều 8Đông Dương. Cũng như Vu Phượng đứng chờ ở cửa thôn Nguyệt Lượng ), trong cơn gió lạnh lẽo xào xạc của ngày đông, Đổng San đứng như một người mẹ, án3h mắt hiền từ, nụ cười dịu dàng, sự ấm áp xoa dịu căn nhà nhỏ vắng vẻ.
Kiều Đông Dương nói:
Luật sư Vương nói có lẽ vào cuối tháng này.

Cuối tháng, còn có nửa tháng nữa. Vẻ mặt Đổng San thả lòng:
Có mấy phần thắng?

Đổng San chỉ tùy ý hỏi một câu nhưng rõ ràng trợ lý Hầu trả lời hơi nhiều.

Thật à?
Đổng San mỉm cười:
Cô bé đó khá được, xinh đẹp, phóng khoáng, cháu phải nắm bắt thời cơ đấy.

Trì Nguyệt nhẹ nhàng kéo tay anh, mỉm cười nói:
Vừa hay em cũng nhờ dì Đổng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hầu Tử, không phải ngày nào anh cũng bận rộn ở công ty sao, sao lại gặp được di Đổng?

Trợ lý Hầu:
Con gái của chị tôi học vẽ ở lớp di Đổng.

Da đầu trợ lý Hầu mơ hồ run rẩy, rõ ràng một người đàn ông độc thân có bạn gái là chuyện rất bình thường, nhưng không hiểu sao anh ta lại cảm thấy chột dạ.

Không phải người yêu đâu ạ, cô gái đó vừa chuyển đến đơn vị của chị cháu, thân thiết với chị cháu. Hôm qua chị cháu nhờ cô ấy đi đón con, còn muốn cháu đi cùng. Chị cháu cũng có ý, nhưng không biết con gái nhà người ta nghĩ thế nào.

Trì Nguyệt nhiệt tình kéo bà cùng làm việc nhà.
Mối quan hệ chỉ có từng đó, bọn họ rất khó bỏ qua chủ đề về nhà họ Kiều và Kiều Chính Sùng.
Kiều Đông Dương nói:
Tỷ lệ một phần và chín phần không có sự khác nhau về bản chất.

Đổng San:
...

Đổng San bước đến giúp Trì Nguyệt xách vali:
Dì nghĩ các con sẽ đi ăn cơm rồi mới về, không ngờ lại về sớm thế.

Kiều Đông Dương thấy bà thì cũng không có biểu cảm gì, chỉ im lặng nhìn Hầu Tử.
Ánh mắt Đổng San tối lại.
Bà mỉm cười, lắc đầu:
Không. Nghe người khác nói, đứa bé kia sắp ra đời rồi.
Ánh mắt Kiều Đông Dương nặng nề:
Bà bằng lòng để cô ta sinh con sao?

Bà hơi dừng lại, đột nhiên cười hỏi:
Cô bé đến cùng cháu vào ngày hôm qua là người yêu của cháu à?

Câu nói đột ngột như một quả bom đánh về phía Trì Nguyệt. Cô nhìn sang trợ lý Hầu như phản xạ có điều kiện.
Hầu Tử lúng túng mỉm cười:
Hôm qua tôi vừa gặp đi Đổng, di ấy hỏi thăm hai người, tôi bảo hôm nay hai người sẽ về Thân thành, nên dì Đổng muốn đến thăm.

Kiều Đông Dương không nói gì.

Là học sinh của di Đổng à?


Đúng vậy, cô nói xem có trùng hợp không?

Vì vậy, đột nhiên Trì Nguyệt đưa ra một kết luận rất chủ quan và cá nhân
Phụ nữ rời khỏi một người đàn ông sẽ đau khổ một thời gian, nhưng chỉ cần đứng lên được sẽ có thể dựa vào sự cố gắng của mình để đạt được hạnh phúc. Còn đàn ông mất đi một người phụ nữ tốt, có lẽ cả đời phải vật lộn với người khác, đi đầu ngã đó.
Đến bây giờ, Đổng San và Kiều Chỉnh Sùng vẫn chưa chính thức ly hôn.
Mọi người đều biết tuy Kiều Chính Sùng tỏ ra ngang ngược nhưng lại rất sợ hãi. Thật ra ông không muốn ly hôn, tìm đủ lý do để kéo dài thời gian. Có điều trái tim Đổng San đã chết lặng rồi, bà không quan tâm nữa, thờ ơ mặc kệ ông bày trò.

Trùng hợp.

Đổng San cười:
Cô bé đó rất ngoan, có tài năng.

Đổng San cũng9 mỉm cười tao nhã.
Có thể thấy rõ ràng sự thay đổi từ một người phụ nữ.
Kiều Đông Dương nhìn anh ta khẽ ừ, Hầu Tử chạy còn nhanh hơn thỏ.
Đi vào nhà, Đổng San không phát hiện ra sự khác lạ của Trì Nguyệt, bà đang đánh giá căn nhà nhỏ của cô và Kiều Đông Dương.
Đột nhiên anh ngẩng đầu lên, hiểm khi chủ động hỏi thăm Đổng San.

Bà có liên lạc với ông ấy không?
Ông ấy?
Cũng may Đổng San không để ý đến thái độ của anh. Bà thở dài nói:
Mặc kệ thế nào, chỉ cần có thể giải quyết là được. Đối với con, càng kéo dài càng rắc rối.

Kiều Đông Dương ừ khẽ.

Con bé cũng rất thích cô giáo Đổng, nói cô giáo Đông đối xử tốt với các bạn nhỏ, vẽ tranh rất đẹp. Hôm qua còn mang một bức tranh của cô giáo Đông về nhà cứ như đang ôm bảo vật vậy.
Thời gian đã trôi qua nhưng năng lực tâng bốc khen ngợi của Hầu Tử vẫn không thay đổi, mặc kệ là ai cũng bị anh ta dỗ dành thoải mái.
Đổng San vui vẻ:
Cháu đúng là khéo nói.

Sau khi bà rời xa căn nhà của bà và Kiều Chỉnh Sùng, quay v6ề căn nhà thuộc về bà, cầm giá vẽ của bà, mặc chiếc váy mà bà thích, bà đã biến thành Đổng San chứ không phải vợ Kiều Chỉnh Sùng, không còn nhút nh5át và cẩn thận, cũng trở nên xinh đẹp hơn.
Trì Nguyệt không cần hỏi câu
gần đây di có khỏe không
nữa. Chỉ nhìn thoáng qua đã thấy được, sau khi Đông San rời xa Kiều Chính sùng vẫn sống rất tốt. Ngược lại, từ những tin tức mà Trì Nguyệt biết được, cuộc sống của Kiều Chính sùng khá rối loạn. Loạn trong giặc ngoài, buồn bực đến bạc cả tóc. Nếu có người tình nhỏ cũng hiểu chuyện còn tốt, nếu không trong nhà cũng rất đau đầu.
Trợ lý Hầu xấu hổ cười, ngoài miệng thì đồng ý nhưng lại vội vàng đổi đề tài.

Anh Kiều, trong nhà anh còn đồ ăn không? Tôi đi mua một ít nhé?

Đổng San có thể không để ý đến Kiều Chính sùng, nhưng bà không thể thờ ơ với Kiều Đông Dương - người đã được bà coi là con trai suốt mười mấy năm qua.

Con có nhận được thông báo khi nào vụ án mở phiên tòa không?
Bà hỏi.
Đúng là kẻ hủy diệt đề tài.
Trì Nguyệt nhận ra cách nói chuyện của Kiều Đông Dương rất gợi đòn, ngoại trừ đối mặt với cô, dù anh đối mặt với ai cũng không muốn nói nhiều, chỉ nói qua loa cho xong chuyện.

Di Đổng.

Trì Nguyệt mỉm cười với bà.

Nếu sau này hai đứa đi xa có thể nói cho dù biết, đi đến dọn dẹp nhà cửa cho hai đứa. Hầu Tử bận rộn công việc, phải làm nhiều việc như vậy sẽ không để ý được, di lại là người rảnh rỗi. Dì cũng rất thích nơi này.

Kiều Đông Dương không nói gì. Trì Nguyệt cười nói:
Được ạ.

Đổng San khẽ giật mình, sau đó mỉm cười:
Di có lựa chọn nào khác sao?



Có.
Kiều Đông Dương nghiêm túc nhìn bà, mấp máy môi:
Chỉ cần bà nói bà không đồng ý, ông ấy sẽ không làm thế nữa.


Đổng San chậm rãi vuốt tóc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.