• 1,487

Chương 382: Ai là người chịu tổn thất


Bàn tay Kiều Chính Sung dừng ở giữa không trung, trên mặt hiện rõ vẻ đau khổ. Mẹ già rồi hoa mắt ù tai nhưng vẫn là mẹ.

K8iều Chính Sung cũng già rồi, tóc đã bạc rồi, nhưng ông vẫn là con trai bà cụ.


Mẹ..
Ông nghẹn ngào gọi:
Chúng ta đừng 3gây rối nữa được không? Mẹ quá hiểu thẳng, vì sao mẹ không chịu nhìn thẳng vào sai lầm của mình chứ? Mẹ không phải thần tiên khô9ng phải thánh nhân, mẹ sẽ phạm sai lầm, vậy thì vì sao mẹ lại không muốn sửa sai? Cứ phải làm một gia đình đang tốt đẹp tan đàn 6xẻ nghé?

Anh vừa cười vừa nói, ánh mắt như con rắn lạnh lẽo.
Bà cụ nhìn thẳng vào anh, không hề nhúc nhích.
Kiều Đông Dương vẫn cười:
Bà nội, nói chuyện nào, đến lúc cho bà phát biểu ý kiến bà lại câm à?

Mọi người nhìn nhau.
Kiều Đông Dương vẫn nhìn chằm chằm bà cụ, ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng.
Bà nội đã không muốn thấy tôi, vậy thì tôi đi trước vậy.

Cơ thể bà cụ run rẩy, đôi môi run rẩy, dường như quai hàm cũng đang run rẩy. Nhưng Kiều Đông Dương không hề quan tâm. Anh vô cùng thờ ơ, trong mắt người ngoài đây chắc chắn là đứa cháu trai bất hiếu đã thắng còn khoe mẽ.
Đôi môi bà cụ run rẩy không nói nữa, nhưng vẻ mặt tức giận không hề thay đổi:
Tao vẫn còn kiện cáo tiếp nữa, mày đừng vui mừng quá sớm!

Kiều Đông Dương cúi đầu cười, anh sờ mũi lười biếng hỏi:
Bà nội đang ép tôi sao?

Anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm bà cụ:
Bà nói xem cứ kiện tiếp thế này, nếu làm rõ ràng mọi việc thì ai sẽ là người chịu tổn thất nhiều hơn? Hả?


Tao phạm sai lầm?
Đôi môi bà cụ run rẩy mạnh hơn.
Tâm trạng bà cụ gần như sụp đổ, gào đến khàn cả gi5ọng.

Sai lầm lớn nhất của tao là nuôi mày! Nếu biết có ngày hôm nay, năm đó tạo đã bóp chết mày từ trong tã lót! Đồ vô ơn... Cả nhà chúng mày là đồ vô ơn!

Đôi mắt bà cụ Kiều còn chưa khô nước mắt, cứ im lặng nhìn Kiều Đông Dương như vậy.

Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó.
Kiều Đông Dương cười:
Sự thù hận của bà sẽ khiến tôi nghi ngờ, rốt cuộc tôi có phải cháu trai ruột của bà hay không. Có phải thể không, bà nội?

Bà cụ Kiều thở ra một hơi, đứng bật dậy chỉ vào mũi anh mắng:
Súc sinh, mày giỏi lắm rồi đúng không?
Kiều Đông Dương:
Bà nói ai là súc sinh? Hả?


Rốt cuộc con muốn nói gì?
Trông Kiều Chính Sung còn sa sút hơn cả bà cụ, ông sợ Kiều Đông Dương làm bà mẹ già tức chết:
Sức khỏe bà con không tốt, con đừng làm bà khó chịu nữa. Con đi mau lên, con đi đi!

Kiều Đông Dương thản nhiên cười. Anh đứng ở đó hoàn toàn không phù hợp với những người xung quanh.

Bà nội, bà nói xem tôi hỏi có đúng không?


Đồ vô ơn, mày là đồ độc ác!
Lần này bà cụ lại không mắng chửi hành động bất hiếu của anh nữa mà cười lạnh nói sang chuyện khác:
Đến ngày hôm nay, cuối cùng tạo đã hiểu vì sao lão già đó lại chọn mày làm người thừa kế rồi. Ha ha ha... Vì mày giống hệt ông ta, đều là loại người vô tình vô nghĩa, lòng lang dạ sói!


Mẹ, mẹ đừng tức giận với nó...
Kiều Chính Sung thấy bà cụ tức giận đến mức run rẩy thì sợ bà xảy ra chuyện, đưa tay ra đỡ.

Cút!
Bà cụ điều hất tay ông ra:
Cả lũ chúng mày cút hết cho tao!

Kiều Chính Sung:
..
Ông cau mày, im lặng nghe mẹ giận dữ mắng chửi.
Hiển nhiên bà cụ Kiều vẫn chưa hết giận, lẩm bẩm mằng ông, ánh mắt vô hồn.

Tao sai rồi, đúng là tao... sai thật rồi!

Bà cụ Kiêu dùng thút thít, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Kiều Chính Sung nghe xong cũng thấy tức giận:
Kiều Đông Dương, con câm miệng!

Kiều Đông Dương cười lạnh:
Đã nói đến mức này rồi, còn có gì không thể nói ra nữa?


Chúng ta không đi.

Kiều Đông Dương thản nhiên nói vậy, nghiêm nghị đi đến bên cạnh đám người Nhà họ Kiều.

Vì sao năm đó bà không bóp chết ông ấy trong tã lót? Bà không phải người mềm lòng, bà nội.
Câu nói đột ngột của anh khiến mọi người hoảng sợ.
Dù đã thắng kiện nhưng trên mặt Kiều Đông Dương vẫn không có nụ cười.
Sau đó bà cụ lớn tuổi cứ khóc lóc, khàn giọng chỉ vào bọn họ mắng chửi, dường như sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến việc Kiều Chính Sung đã dặn dò ở cửa tòa án, Trì Nguyệt nhìn về phía Kiều Đông Dương, không dám quyết định thay anh.
Bà cụ vô cùng đau lòng. Dù là đứa con đứa cháu nào cũng không thể coi như không thấy. Cả nhà xúm lại vỗ lưng, lau nước mắt, dỗ dành khuyên nhủ...
Chỉ có Kiều Đông Dương đứng bên ngoài, lạnh lùng nhìn tất cả. Trì Nguyệt và Đông San nhìn nhau, đứng lên đi đến bên cạnh anh:
Kiều Đông Dương, chúng ta đi hay là...

Thật ra Trì Nguyệt cũng không biết xử lý chuyện này như thế nào.

Đúng rồi, còn một chuyện nữa.


Anh khẽ bật cười ngoảnh lại, nụ cười hơi đáng sợ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.