• 1,487

Chương 384: Không buồn không bất ngờ


Trì Nguyệt yên lặng mấy giây.


Kiều Đông Dương...
Cô kéo dài giọng đầy non nớt, đáng yêu như Thiên Cầu. Trong đêm tối vang lên tiếng8 cười khẽ khàng của Kiều Đông Dương:
Sao thế?

Anh không nói em không ngủ được.

Trì Nguyệt, anh chỉ giấu em mỗi chuyện này thôi, được kh3ông?

Không được.
Trì Nguyệt không nghe thấy anh trả lời, lại hắng giọng:
Vậy anh xem thế này được không, anh không cần nói gì hết, em tự9 đoán. Đoán không đúng thì anh nói không phải. Đúng thì anh đừng lên tiếng. Vậy thì không phải là anh nói cho em biết, đúng không nào?

6

Có phải liên quan đến di chúc của ông nội anh không?



Ba anh không phải là con riêng của ông nội anh chứ, hôm nay bà anh làm v5ậy rõ ràng không giống con ruột.

Không ai tin bà cụ sẽ chấp hành ngay như vậy!
Thế nhưng trên thông báo đã viết rõ ràng, theo di chúc của vị chủ tịch quá cố, Hội đồng quản trị đã họp bàn về việc thay đổi nhân sự trong công ty, Kiều Đông Dương tiếp nhận chức Chủ tịch tập đoàn Kiều thị và tất cả công việc trong công ty. Hy vọng sau khi Kiều Đông Dương tiếp quản có thể tiếp tục phân chia công việc cho Kiều Chính Giang và Kiều Hiển Đình, để bọn họ chia ra quản lý một phần nghiệp vụ, giúp đỡ Kiều Chính Sung và Kiều Đông Dương quản lý công ty. Cả nhà phải hòa thuận, đồng tâm hiệp lực quản lý kinh doanh sản nghiệp của ông cụ thật tốt.
Lời lẽ đầy tình cảm, lý trí.
Chẳng mấy chốc, Kiều Đông Dương đã đáp lại thông báo của Kiều thị.
Các công việc nội bộ Kiêu thị do anh quản lý, những người khác không có quyền đưa ra quyết định, thậm chí là đề nghị.
Người khác?
Có thể nói phần thông báo này khá kiềm chế và nhún nhường, cũng đột ngột khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Cả xã hội xôn xao.
Trì Nguyệt im lặng. Hình như điều này nằm trong dự kiến của Kiều Đông Dương?
Máu lạnh đặt người nhà ở phe đối lập, điều này phù hợp với hình tượng vốn có của Kiều Đông Dương. Anh không thèm quan tâm đến sự bàn tán và đánh giá của người khác, ăn cơm xong thì dẫn luật sư đến Kiều thị, ba giờ chiều mới quay về.
Trì Nguyệt đứng ngồi không yên chờ anh, anh vừa mở cửa cô đã chạy đến.

Sao rồi, thế nào?

Trì Nguyệt ngủ rất ngon, vừa thức dậy rời khỏi phòng đã gặp trợ lý Hầu.
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc, lúc nhìn Trì Nguyệt lại mỉm cười vui vẻ:
Ồ, cô cùng ở đây à?

Trì Nguyệt khoanh tay nhìn anh ta:
Vi sao tôi không thể ở đây?

Trợ lý Hầu đi tới, đưa điện thoại cho Trì Nguyệt:
Mau nhìn tin tức trang đầu đi, tập đoàn Kiều thị đăng thông báo rồi.

Trì Nguyệt hoảng sợ.
Tất cả mọi người đều tưởng nội bộ Kiều thị sẽ cẩu xẻ cá chết lưới rách vì bản di chúc này, dù cho tòa án đã đưa ra phán quyết, Kiều Đông Dương lại xin cưỡng chế chấp hành thì quá trình này cũng sẽ rất dài. Mọi người tin rằng, chờ đến ngày Kiều Đông Dương thật sự nắm Kiêu thị trong tay, biết đâu tình hình đã biến thành một mớ hỗn độn.
Kiều Đông Dương giật cà vạt, cười lạnh:
Đương nhiên làm theo lời anh rồi.

Điều này...
Trì Nguyệt thấy sắc mặt anh không tốt, hoàn toàn không có cảm giác đã chiếm được ưu thế, không vui vẻ chỉ có sự lạnh lùng.
Cô tò mò, kéo anh ngồi xuống ân cần chạy đi rót nước, đang định cẩn thận hỏi thăm, Kiều Đông Dương đã đưa tay ra kéo cô ngồi xuống đùi anh.

Nào.
Trì Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười:
Rốt cuộc anh thắng hay thua? Sao em không hiểu được.


Không thẳng.

Trì Nguyệt ngơ ngác, anh dựa cằm vào vai cô, khẽ lẩm bẩm:
Cũng không thua.
Trì Nguyệt thở dài, túm lấy đầu anh:
Chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc không?

Lúc này trợ lý Hầu gõ cửa đi vào:
Anh Kiều... Đội trưởng Quyền đến.

Hä?
Dù cô hỏi cái gì, anh cũng không trả lời.
Trì Nguyệt yên lặng rồi khẽ cười:
Kiều Đông Dương, đột nhiên em hơi lo lắng. Hình như gen di truyền của nhà anh rất mạnh mẽ đó. Anh xem, ông nội anh cùng người phụ nữ khác sinh ra ba anh, ba anh cũng tìm phụ nữ suýt sinh một đứa em trai cho anh... Anh nói xem, liệu sau này anh có...


Nói linh tinh!
Cuối cùng Kiều Đông Dương không nhịn được nữa, ôm eo cô kéo vào trong ngực mình, nói:
Còn không ngủ nữa, tối nay em đừng hòng ngủ!


Không không không, tôi đâu có ý đó.
Trợ lý Hầu cười ha ha, đôi mắt đầy ý cười:
Cô cũng biết được tin vui nên đến chúc mừng anh Kiều à?


Tin vui gì?

Cô không biết à?

Trì Nguyệt lắc đầu.
Trì Nguyệt nhìn Kiều Đông Dương.

Anh ta đến đây làm gì?

Về vấn đề người máy, không phải nên đến phòng thí nghiệm sao? Kiều Đông Dương không hề bất ngờ.
Bảo anh ta chờ một lát. Tôi sẽ ra ngay.

Vâng.
Trợ lý Hầu nhìn thoáng qua anh rồi đi ra ngoài. Kiều Đông Dương đứng lên:
Em ở đây chờ anh.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.