Chương 390: Bình giấm chua trăm năm
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 678 chữ
- 2022-02-06 07:56:50
Trì Nguyệt nghe người nào đó ở đầu bên kia hừ lạnh, cảm thấy Kiều Đông Dương mà cô quen trước kia đã quay về rồi. Một người tùy tiệ8n, ích kỷ, chỉ quan tâm mình có vui hay không, mặc kệ người khác có thoải mái không.
Cô không nhịn được cười:
Chúng ta đừ3ng tiêu tiền vô ích được không? Hơn nữa, trải nghiệm nhiều chuyện trong cuộc sống cũng không phải chuyện xấu. Em đã học được rất n9hiều điều ở đoàn làm phim.
Em...
Trì Nguyệt hơi do dự:
Anh đang cầu hôn sao? Anh Kiều.
Em hiểu như vậy cũng được. Nhưng lời cầu hôn này đúng là không có thành ý, không phù hợp với hình tượng Nữ Vương của cô Trì. Chờ thần chuẩn bị thêm nữa, dù sao cũng là việc chỉ có một lần trong đời...
Chị Kiều, chị Kiều. Ừ, thế nào?
Trái tim Trì Nguyệt nặng nề. Các nhân vật, đạo cụ hình ảnh trong phim trường cổ đại như không chân thật..
Trì Nguyệt vô thức muốn cười, nhưng lại cảm thấy cười như thế sẽ không đủ rụt rè.
Cô nhìn về phía bầu trời đêm, khẽ hỏi:
Em vẫn chưa nói sẽ đồng ý mà, anh chuẩn bị cái gì?
Vậy đi.
Kiều Đông Dương thản nhiên nói:
Đổi một thân phận mới cho em nhé?
Mới? Hả?
Trì Nguyệt khẽ cười hỏi:
Anh nói xem nào.
Sao thế, cô Trì cảm thấy thân phận trợ lý quá thiệt thòi cho em đúng không?
Kiều Đông Dương không nghe thấy cô trả lời, anh hỏi một câu chua lè.
Trì Nguyệt mỉm cười:
Không dám, anh Kiều coi trọng em, em vui còn không kịp.
Trong tại là hơi thở xen lẫn tiếng cười nhẹ nhàng của Kiều Đông Dương, theo cơn gió núi thổi tới như truyền đến từ phía chân trời.
Trì Nguyệt? Trì Tiểu Nguyệt? Em nói chuyện đi!
Người nào đó đã mất kiên nhẫn.
Không nỡ xa anh Ngụy à?
Này, Kiều Đông Dương, anh nói chuyện có lý đi...
Anh định6 khởi động lại dự án Nguyệt Lượng Ổ, em không quay về thì làm kiểu gì? Hả, trợ lý Trì của anh?
Em không đồng ý à? Không thể nào.
Kiều Đông Dương kiêu ngạo đã quay về:
Một người chồng tốt như anh, có cho cô Trì mượn mấy trăm cái lồng đèn cũng không tìm ra!
Xem anh đắc ý kìa.
Cô vừa nói đến đây đã thấy anh Ngụy đi tới.
Trì Nguyệt! Cô làm gì đấy! Nhanh lên, đến lượt cô rồi.
Cái tên này chẳng biết điều gì cả, Trịnh Thiển còn chưa đến thông báo, anh ta đã chủ động đến đây, đồng thời để Kiều Đông Dương nghe thấy giọng nói không thèm che giấu vẻ không hài lòng của anh ta:
Nhanh lên, quay xong còn đi ăn khuya, chỉ chờ môi cô thôi.
Trì Nguyệt đáp lời, xua tay với anh ta rồi nói với Kiều Đông Dương:
Em đi làm việc, lát nữa nói tiếp nhé.
Muốn vậy rồi còn làm việc à? Hay đừng làm nữa.
Đừng mà! Chúng ta đã làm việc gì thì không thể bỏ dở giữa chừng đúng không?
Khởi động lại dự án?
<5br>Một dòng máu xông thẳng lên đầu, Trì Nguyệt như nghe được dòng máu đang lao nhanh trong mạch máu cứ như ngựa hoang lướt qua cánh đồng bát ngát, từng cơn gió lướt qua, trái tim nhảy lên thình thịch, cô không kiềm chế được sự kích động...
Lúc trước cô từng tưởng đây là một quá trình dài dằng dặc, thậm chí có khi đợi cả đời cũng không được. Không ngờ Kiều Đông Dương lại nhanh chóng cướp lại quyền chủ động như thế, hơn nữa chuyện đầu tiên là khởi động lại Nguyệt Lượng ...
Kiều Đông Dương hừ lạnh.
Được! Chờ em về, Nguyệt Lượng Ổ sẽ khởi công.
Chậc!
Trì Nguyệt:
Em sẽ cố gắng ít NG, tăng nhanh tiến độ sớm ngày kết thúc cảnh quay. Chờ em!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.