Chương 393: Kể chuyện cũ
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 593 chữ
- 2022-02-06 07:56:45
Kiều Chính Sung thở dài che mặt, khóe mắt có nước mắt:
Mẹ, nếu lúc trước mẹ không nhẫn tâm như vậy... thì sao bây giờ lại thế này được? 8Lúc Đông Tử ở trong trại tạm giam, mẹ cũng không nói một câu nào cho nó! Mẹ có nghĩ nó cũng là cháu trai của mẹ không!
Không nó3i một câu nào sao?
Kiều Đông Dương hơi nhếch môi:
Là chuyện của ông nội và ông chủ vào năm đó.
Ánh mắt anh sắc bén như gió thu, chỉ nhìn lướt qua đã khiến cả người bà cụ run rẩy, đôi mắt trợn to hơn vừa rồi.
Bà cụ Kiều nhìn ông chằm chằm, không đồng ý với lời nói của ông.
Bà cụ mở to miệng:
Lúc trước... Thụ9y An... Nó... Mẹ giúp nó.
Vậy thì anh muốn hỏi gì?
Tất cả mọi người nhìn anh.
Không... Không phải... Không... Không phải...
Không phải? Vậy là thế nào? Bà nói đi!
Không...
Bà cụ kêu lên.
Hô hấp của bà cụ càng nặng nề hơn.
Mẹ
Kiều Chính Sung sợ bà cụ không thở nổi, nhìn Kiều Đông Dương rồi lại nhìn bà, đau lòng gọi một tiếng rồi mắng:
Kiều Đông Dương, con đừng nói nữa, có thể đừng nói nữa không, chờ bà nội khỏe lại rồi nói chuyện tiếp với chúng ta không được sao?
Không biết bà cụ lấy sức lực từ đầu ra, đột nhiên giãy giụa khiến cái giường rung lên, máy móc trên bàn vang lên loảng xoảng.
A... Không muốn... Không phải...
Bà nội!
Tất cả mọi người đang gọi bà cụ.
Kiều Đông Dương biết bà cụ muốn nói gì, đơn giản là việc năm đó anh làm Kiều Thụy An mù mắt.
Không p6hải bà sợ tôi vạch trần chuyện mà anh ta đã làm sao?
Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn bà cụ:
Người khác không hiểu Kiều Thụy An là loại 5người gì, chẳng lẽ bà nội còn không hiểu?
Ánh mắt bà cụ Kiều thay đổi.
Đôi mắt bà cụ đầy nếp nhăn hõm sâu vào, có một tia sáng kỳ lạ nào đó.
Đây là hồi quang phản chiếu vào lúc hấp hối?
Hay đã chìm sâu vào chuyện cũ vô cùng hỗn loạn?
Mę!
Kiều Đông Dương mỉm cười, lạnh lùng nói một câu.
Chỉ sợ người hiểu rõ chuyện năm đó nhất là bà. Kiều Thụy An lừa được người khác nhưng không lừa được bà. Anh ta đã thú nhận với bà rồi nhỉ?
Tôi nói...
Bà cụ đột nhiên cất lời.
Mọi người giật mình, đồng loạt nhìn về phía bà cụ.
Tôi nói... Tai nạn xe... Ông ấy gặp tai nạn xe... Chết...
Tai nạn xe? Giống với vụ tai nạn xe của ba tôi sao?
Kiều Đông Dương dồn ép:
Tôi muốn nghe bà nói thật.
Bà cụ hơi run rẩy, cơ thể càng cuộn tròn hơn, bà cụ né tránh ánh mắt Kiều Đông Dương.
Bà cụ dường như không thở nổi.
Kiều Đông Dương:
Tòa án tự có phán đoán trong việc của Kiều Thụy An. Tôi không muốn hỏi chuyện này...
Bà cụ lại chỉ nhìn Kiều Đông Dương.
Dường như bà đã quên mất người và việc xung quanh, chỉ nhìn Kiều Đông Dương.
Kiều Đông Dương cười lạnh:
Năm đó ông chủ chết như thế nào? Vì sao ông nội để lại toàn bộ tài sản Kiểu thị cho tôi?
Phòng bệnh yên lặng như chết, không một ai lên tiếng.
... Bình Chương... Bình Chương... Là ông sao?
Giọng nói mơ hồ khiến phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.