• 1,487

Chương 398: Bên hồ nước


Buổi đêm vùng nông thôn yên tĩnh âm u lạnh lẽo.

Cơn gió đêm thổi tung rèm cửa, lúc thì bay lên cao, lúc lại nhẹ nhàng rơi xuố8ng đong đưa trong gió. Trì Nguyệt tắm rửa sấy khô tóc xong vẫn không thấy Kiều Đông Dương đi vào, đang định đóng cửa sổ lại, đột nhi3ên cô ngây ngốc.

Một bóng người chậm rãi đi qua sân sau, đi ngang qua vườn hoa mà cô vừa trồng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạn9h hồ nước. Trì Nguyệt đứng sau cánh cửa sổ một lúc lâu, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Trong phòng khách yên tĩnh, không có một a6i.
Trì Nguyệt nhìn phòng của Đổng San rồi mở cửa đi ra ngoài. Cô bước đi nhẹ nhàng, chậm chạp, không làm phiền đến Kiều Đông5 Dương. Anh rất tập trung, không phát hiện cô đang đứng ở sau lưng, anh dựa vào chiếc ghế gỗ bên hồ nước, chiếc ô màu đen dùng để che nắng ở trên đầu bị gió lạnh thổi rung lên phần phật, vậy mà anh cũng không hay biết.
Trì Nguyệt chậm rãi đến gần, khom lưng choàng áo khoác lên vai anh, ôm chặt anh từ phía sau.
Trì Nguyệt xoa tay, cơ thể không động đậy, chỉ nhìn chăm chú vào mắt anh.

Sao thế? Di ấy nói gì làm anh không vui à?
Kiều Đông Dương không nhúc nhích, chỉ ừ khẽ.

Anh không muốn nói cho em biết cũng được. Nếu anh muốn yên lặng một lúc thì em đi vào trong nhé.

Kiều Đông Dương không nói gì.
Trì Nguyệt:
Điều đáng sợ nhất của con người là làm khó bản thân. Kiều Đông Dương, chấp nhận mình không đủ hoàn mỹ không phải việc khó.


Anh biết anh không hoàn mỹ.
Kiều Đông Dương xoa huyệt thái dương, ngửa người ra sau, hai tay nhẹ nhàng khoác lên ghế, ngửa đầu nhìn lên bầu trời:
Nhưng trong lòng anh, bà ấy là hoàn mỹ. Ít nhất không nên như vậy.


Sợ anh nghĩ quẩn rồi nhảy xuống hồ.

Kiều Đông Dương:
...

Tóc anh đã dài hơn, cơn gió thổi bay những sợi tóc trên trán anh, anh nhìn cô, đôi mắt đen láy tỏa sáng như làn sóng ánh sáng bị đánh tan trong màn đêm.
Trái tim Trì Nguyệt siết chặt, cô nói:
Di Đổng nói gì thế?

Anh cúi thấp đầu không nhìn cô nữa, không nói lời nào.
Chiếc ô màu đen trên đầu bị gió thổi rung lên phần phật.
Không biết anh bị bệnh thế nào, sao có thể bốc thuốc đúng bệnh?
Cô hỏi lần thứ hai, Kiều Đông Dương vẫn không trả lời. Trì Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười xoay đầu anh lại, để anh nhìn thẳng vào mình.
Ánh mắt hai người nhìn vào nhau trong màn đêm, cô mỉm cười:
Anh không muốn trả lời em, vậy thì để em trả lời anh. Nhận ra mình sai cũng không sao cả. Em chỉ là người bình thường, em cho phép mình được phạm sai lầm, bây giờ em mới hơn 20 tuổi, quãng đời còn lại vẫn rất dài, còn có cơ hội sửa đổi. Còn niềm tin và quan điểm thì muốn thay đổi lúc nào cũng được. Quá khứ là ngày hôm qua, tương lai là ngày mai. Anh đã nghe thấy chưa, anh Kiều.

Trì Nguyệt nhìn anh. Khuôn mặt đẹp trai chìm trong màn đêm thể hiện ra sự bất lực.
Trì Nguyệt cảm thấy Kiều Đông Dương là một người cứng cỏi, cố chấp, dù gặp việc lớn anh cũng sẽ tích cực nghĩ cách. Anh không trốn tránh, không lùi bước, càng không buồn bã một mình, thậm chí trốn đi liếm láp vết thương.

Di Đồng đã nói gì với anh?
Cô hỏi lần thứ hai.

Ra đây ngồi hóng gió lạnh thế này, anh không sợ bị ốm à?

Cảm giác ấm áp khiến cơ thể Kiều Đông Dương cứng đờ.
Anh ngoảnh lại nhìn, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Trì Nguyệt, chậm rãi kéo cô sang để cô ngồi bên cạnh mình, mười ngón tay đan vào nhau:
Sao em lại đi ra đây?

Kiều Đông Dương không có phản ứng, như không nghe thấy.
Trì Nguyệt yên lặng ngồi bên cạnh anh.
Lắng nghe tiếng gió một lúc, Kiều Đông Dương quay sang:
Trì Nguyệt, nếu có một ngày em phát hiện mọi chuyện khác với suy nghĩ của em, những người mà em cho là tốt chưa chắc đã tốt, nhưng người em cho là xấu chưa chắc đã xấu, thì ra những niềm tin và quan điểm em luôn giữ lấy là sai lầm, em sẽ làm gì?

Trong lòng trẻ con, mẹ luôn là người tốt nhất. Trong những năm thiếu thốn tình yêu của mẹ, Kiều Đông Dương vẫn tưởng tượng dáng vẻ của mẹ rất hoàn mỹ. Đó là người xinh đẹp, hiền lành, cần được bảo vệ. Hình tượng người mẹ này đã gieo hạt giống trong trái tim non nớt của anh, giúp anh vượt qua tuổi thơ, thiếu niên, trở thành người như bây giờ...

Kiều Đông Dương cúi đầu.
Trì Nguyệt, anh có thể hút một điếu thuốc không?


Trì Nguyệt gật đầu.

Kiều Đông Dương mỉm cười với cô, anh châm thuốc, yên lặng hít một hơi, suy nghĩ một lúc. Trong khói thuốc lá quanh quẩn, anh chậm rãi nói ra những lời không thể nói.

Nói xong, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi và chán nản.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.