Chương 401: Phiên tòa xét xử lần hai
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 850 chữ
- 2022-02-06 07:57:02
Ba người Trì Nguyệt, Kiều Đông Dương, Đồng San cùng xuất phát từ nhà gỗ nhỏ.
Lúc vào nội thành vừa hay là giờ cao điểm buổi sáng,8 dòng xe trên đường cái hỗn loạn, mọi người bận rộn vội vàng, khuôn mặt không hề có cảm xúc. Trì Nguyệt ngồi chung với Đổng San, tâm trạ3ng đều nặng nề nên hai người không nói chuyện với nhau.
Dáng vẻ của bà khiến Trì Nguyệt nghĩ đến những vị khách bôn ba trong sa mạc, dù giẫm nát cát vàng cũng chưa chắc đã tìm được đường ra.
Cuộc đời Đổng San đã quá khổ sở, Trì Nguyệt từng nghĩ nếu những việc này xảy ra với mình, cô sẽ làm như thế nào. Đáp án là không, cô không phải người sẽ hy sinh hết mình vì người khác. Đổng San là người có tình yêu thương và có sự tốt bụng, nhưng đáng tiếc là thế giới này luôn âm thầm bắt nạt những người tốt bụng đơn thuần. Đàn ông cũng thế, càng là phụ nữ tốt càng dễ bị phụ lòng.
Sắp đến rồi.
Kiều Đông Dương phá vỡ sự yên tĩnh.
Trì Nguyệt thở phào nhẹ nhõm rồi nhẹ nhàng đỡ Đổng San.
Di Đổng, di ngủ quên ạ?
Trong không gian yên tĩnh, điện thoại của Kiều Đông Dương đột nhiên kêu 9lên.
Anh đang lái xe nên mở loa ngoài:
A lô!
Đổng San vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, bộ quần áo được là thẳng thơm, mái tóc cũng được chải gọn gàng khiến bà trông vô cùng nghiêm túc, cảm xúc không hề lên xuống hay dao động gì. Thế nhưng Kiều Đông Dương vừa cúp điện thoại, Trì Nguyệt đã thấy đôi mắt bà hơi ướt, vành mắt bà đỏ hoe.
Tình cảm gần hai mươi năm như sợi dây leo quấn trên người bà, dù có dùng hết sức cũng khó được giải thoát trong thời gian ngắn.
Không.
Đổng San thản nhiên trả lời.
Cả quãng đường bà vẫn khép hờ mắt suy nghĩ, không nói gì.
Nghe giọng bà vẫn còn vui vẻ, Trì Nguyệt thở phào:
Di đầu già chứ, vừa đẹp vừa trẻ thế này cơ mà. Nếu di không nói thì ai nhìn ra được tuổi của di.
Chỉ cần phụ nữ hơn 40 chăm sóc bản thân thật tốt thì sẽ không phát hiện ra tuổi thật.
Ông không biết Đổng San đang ở cùng Kiều Đông Dương, thể là giọng nói quan tâm tha thiết này được Đổng San nghe thấy hết.
Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt đều liếc nhìn Đổng San. Nhưng trên mặt Đồng San không có biểu cảm gì, như không nghe thấy.
Trì Nguyệt không biết bà đang suy nghĩ điều gì, lúc chạm tay vào người bà mới phát hiện cơ thể bà lạnh bằng khiến cô thấy hoảng sợ.
Sao người di lạnh thế này mà đi lại không nói! Để Kiều Đông Dương bật điều hòa lên, di có thể mặc quần áo của cháu...
Di không lạnh.
Đồng San mỉm cười với cô:
Không nghiêm trọng thể đầu. Chỉ là già rồi, có lẽ không tự giữ ẩm như trước nữa.
Giọng nói quen thuộc của Kiều Chính Sùng vang lên trong xe:
Ba nhận được6 thông báo phải vào trại tạm giam một lát, không thể đến dự tòa án thẩm vấn.
Trong số những người nhà họ Kiều đang ở trại tạm giam, ngo5ại trừ Kiều Thụy An thì chỉ có Kiều Chính Nguyên. Hôm nay Kiều Thụy An phải ra tòa, có lẽ lúc này đã được đưa ra khỏi trại tạm giam, sao lại thông bảo cho Kiều Chính Sùng? Kiều Đông Dương không suy đoán quá nhiều, thản nhiên nói:
Có việc gì phải liên lạc ngay.
Ừ.
Kiều Chính Sùng nói xong thì chưa tắt điện thoại ngay, do dự một lúc mới hỏi:
Hôm nay mẹ nhỏ của con ra tòa, con phải để ý đến tâm trạng bà ấy nhiều hơn. Bà ấy cũng nhiều nỗi khổ tâm.
Sắc mặt Kiều Đông Dương hơi sầm sì:
Tôi biết rồi.
Trong xe lại yên tĩnh.
Đổng San chỉ cười chứ không nói nhiều,
Vụ án hôm nay có liên quan đến bà, Trì Nguyệt rất quan tâm đến tâm trạng của bà, vẫn nắm chặt tay bà. Ngay cả người còn ghen với cả kịch bản như Kiều Đông Dương cũng không có ý kiến, ngoan ngoãn đi theo sau.
Đổng San là nhân chứng trong phiên tòa sơ thẩm, được tòa án thông báo phải ra tòa, nhưng Trì Nguyệt và Trì Nhạn không nhận được thông báo. Luật sư Vương nói phiên tòa thứ hai chỉ tiến hành xem xét lại hồ sơ vụ án ở phiên tòa thứ nhất, nếu tòa án xét xử lần hai cho rằng các tình tiết vụ án không rõ ràng sẽ thông báo cho các nhân chứng. Đã để lại lời khai trong tòa án xét xử lần thứ nhất rồi, nếu không xảy ra chuyện gì sẽ không thông báo tiếp nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.