• 1,487

Chương 411: Kiều đông dương yêu chiều vợ


Đúng như dự đoán, Kiều Thụy An lập tức ủ rũ.

Suy nghĩ mãi, anh ta mới lẩm bẩm:
Tôi không có chứng cử, đây là cảm giác 8của tôi.



Cảm giác?
Kiều Đông Dương khinh thường nhìn anh ta, hai tay chắp lại chậm rãi nói:
Pháp luật coi trọng ch3ứng cứ. Anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng cảm giác của anh, hay cơ quan tư pháp sẽ tin tưởng cảm giác của anh?

được thoải mái, muốn chết cùng chết, cá chết lưới rách là xong.


Tôi cứ như bị ma ám vậy, nên đã khai ra ba mình.

Kiều Thụy An nói đến đây, đôi mắt đỏ hoe đầy dữ tợn.
Kiều Thụy An nói liên tục ba lần
không hề
, thế nhưng hỏi cụ thể Kiều Chính Giang đã nói gì, anh ta lại không thể nói rõ ràng.
Chú ba dặn tôi chăm sóc bản thân thật tốt, nói ông ta đang nghĩ cách rồi. Không cần biết kết quả thế nào, ông ta chắc chắn sẽ cố hết sức giúp tôi kiện tụng, mời luật sư tốt nhất sửa án cho tôi.

Kiều Đông Dương:
Câu này có vấn đề gì?

Kiều Thụy An:
...


Lúc ấy tôi hoàn toàn bị chú ba mê hoặc, không nhận ra ông ta là người lòng lang dạ thú. Nhưng bây giờ nhớ lại ông ta đang làm ngư ông đắc lợi, nhìn hai nhà chúng ta đầu đến chết đi sống lại!

Kiều Thụy An nói cả một tràng dài. Nội dung chỉ có một, đó là đổ tội cho Kiều Chính Giang. Thế nhưng mỗi lần bọn họ gặp mặt đều có ghi chép, hơn nữa có người đi theo và quan sát, nếu Kiều Chính Giang thật sự nói như vậy đã bị cảnh sát gọi đến điều tra từ lâu rồi.

Chú ba nói với anh thế nào?
Kiều Đông Dương nhìn quản giáo sau lưng Kiều Thụy An, thản nhiên nói:
Không phải anh quen thói ăn nói lung tung, cứ bịa chuyện để kéo dài thời gian chứ?

Tôi không hề, tôi không hề, tôi không hề!


Cậu tin tôi đi! Chỉ tin tôi lần này thôi!
Trước khi Kiều Đông Dương đến đây, thật ra Kiêu Thụy An đã nói suy đoán này với vô số người. Điều đáng tiếc là không ai tin anh ta, thậm chí còn tưởng anh ta là tôm tép nhãi nhét đang vùng vẫy giãy chết.
Những lời nói của anh ta không chỉ không thể cấu thành chứng cứ, thậm chí có thể nói là suy đoán lung tung, muốn gán tội cho người khác...
Thế là đối với Kiều Thụy An, Kiều Đông Dương đã là cọng cỏ cuối cùng của anh ta.

Đông Tử, trong phiên tòa thứ nhất ba tôi không ra tòa, tôi bị phán tử hình mà ông ấy cũng không đến thăm tôi. Ông ấy không tới, Thụy Hiên cũng không tới, chỉ có chú ba đến đây. Ông ta mang đồ đến cho tôi, còn hỏi han ân cần... Ông ta luôn vô tình hoặc cố ý ám chỉ tôi rằng ba tôi muốn phân chia rõ giới hạn với tôi, nói ba tôi được bà nội tin tưởng, đã nắm quyền hành Kiều thị trong tay, bây giờ ông ấy không muốn một đứa con trai tội phạm liên lụy đến ông ấy. Hơn nữa, ba tôi còn có một đứa con trai là Thụy Hiền, có tôi hay không cũng không quan trọng...

Vẻ mặt Kiều Đông Dương hơi lạnh lùng.
Kiều Thụy An:
Tôi vẫn ngóng trông ba tôi đến cứu tôi, đến thăm tôi. Tôi đợi mãi không thấy ông ấy đâu, ma xui quỷ khiến thế nào lại tin chủ ba. Bọn họ không cứu tôi, muốn tôi chết, tôi sẽ không thể để bọn họ
Không nói ra được là có vấn đề gì, nhưng trong tình cảnh khi đó, mỗi lần Kiều Thụy An nhớ lại đều thấy có vấn đề.

Tôi có ba có mẹ có em trai, bọn họ sẽ quan tâm việc kiện tụng của tôi, cậu không cho rằng câu nói của chủ ba rất có vấn đề sao? Coi ba mẹ em trai tôi là người vô hình à... Không phải đang nói cho tôi biết, bọn họ không hề quan tâm đến tôi sao?

Kiều Đông Dương nhìn quản giáo ở bên cạnh:
... Anh cảm thấy thế nào?
Dù lời này của Kiều Chinh Giang có hàm ý gì thì cũng không thể dựa vào hàm ý đó để định tội người ta chứ! Kiều Đông Dương không hề nhúc nhích, ánh mắt thản nhiên không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, rất hứng thú nghe tiếp:
Chỉ vì một câu nói như vậy thôi? Kiều Thụy An, e rằng anh mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi, có lẽ chủ ba chỉ quan tâm đến anh thôi.

Kiều Thụy 9An im lặng nhìn anh.
Vẻ mặt thay đổi không quá rõ rệt, nhưng Kiều Đông Dương thấy rõ anh ta đang tức giận và bất lực. 6
Tôi không định kéo ba tôi vào, là chủ ba, là ông ta xúi bầy tôi.

Kiều Đông Dương hừ lạnh, lạnh lùng nhìn anh ta.
Không biết là tin hay không tin.

Quan tâm cải rắm chỏ! Lúc diễn ra phiên tòa thứ hai, cậu có thấy ông ta ra tòa không?



Ông ta không ra tòa vì bác cả đã xảy ra chuyện. Ông ta và ba tôi đều đến đó.
Kiều Đông Dương nhắc nhở anh ta:
Điều này không có vấn đề gì. Anh còn có cái gì mới mẻ hơn không?


Kiều Thụy An bị kích thích, cổ họng hơi nghẹn lại:
Ông ta còn nói, dù phiên tòa thứ hai không được, ba tôi còn có Thụy Hiền, nó là một đứa bé thông minh, nó sẽ hiểu thuận với ba mẹ, dặn tôi cứ yên tâm...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.