Chương 415: Hai năm
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 987 chữ
- 2022-02-06 07:57:09
Kiều Đông Dương là người sắp xếp hành trình cho Trì Nguyệt, mới sáng sớm đã phải chạy đến sân bay, lúc về Thân thành thuận tiệ8n ăn trưa luôn.
Đêm qua bị người nào đó giày vò mấy tiếng, Trì Nguyệt ngủ không ngon giấc dẫn đến việc chán ăn, vội v3àng ăn mấy thìa cơm rồi nằm ườn ra:
Em ngủ trưa một lát.
Em có thói quen ngủ trưa từ bao giờ vậy?
Lúc ở 9đoàn làm phim đó, ngày thường em không có chuyện gì làm đều ở trong khách sạn.
Kiều Đông Dương hơi hoang mang:
Không phải các cô gái đều thích quần áo đẹp sao? Em không thích à?
Trì Nguyệt hít thật sâu, lắc đầu:
Đây không phải vấn đề có thích hay không, đây là lãng phí đó, anh trai! Một mình em đầu mặc nhiều như vậy?
Mỗi ngày mặc một bộ, không ngày nào giống nhau.
Kiều Đông Dương đi đến trước mặt cô, ôm vai cô kéo vào trong lòng:
Anh từng nói sẽ đền bù cho em. Người khác có, em nhất định phải có. Người khác không có, em cũng phải có. Bây giờ chỉ là bắt đầu thôi. Cô Trì... Em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, danh hiệu cuồng yêu chiều vợ không thể bị phá hủy ở trên tay anh.
Trong những ngày tháng vất vả dài dằng dặc kia, Kiều Đông Dương bản nhà bán xe bị đối xử lạnh nhạt, đối với cá nhân anh... thật ra đau khổ nhất không phải một mình chịu khổ, mà để người phụ nữ mình yêu thương phải chịu khổ cùng mình. Từ trước đến nay cô không ao ước túi đẹp quần áo đẹp, nhưng anh muốn cho cô.
Sao thế, Trì Nguyệt, sao thế?
Kiều Đông Dương tưởng cô đã xảy ra chuyện gì vội vàng chạy tới, hơi ngạc nhiên.
Lúc trước anh nói đã mua rất nhiều quần áo cho cô, cô cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng hiện thực rõ ràng cho thấy rất nhiều
trong suy nghĩ của cô không cùng một khái niệm số lượng với rất nhiều
trong suy nghĩ của ông chủ Kiều.
Dường như anh có sở thích tích quần áo, đủ loại kiểu dáng, đủ loại màu sắc, thậm chí anh còn mua đủ tất cả màu sắc của một mẫu.
Em ngủ đi, nếu lát nữa đói thì ăn sa6u.
Vâng...
Được, ngày mai em đi. Anh làm việc của anh đi, không cần đi theo em.
Được.
Kiều Đông Dương gật đầu, lại bắt đầu nghiêm túc đánh giá cô:
Em có đói không? Trưa nay em chưa ăn được gì hết, sáng nay ăn cũng ít.
Sau khi im lặng một lúc, cô híp mắt đánh giá anh.
Anh còn giấu em làm gì không?
Em muốn biết à?
Kiều Đông Dương bật cười:
Nếu anh bắt đầu nói từ bây giờ thì hôm nay chúng ta không cần làm gì nữa. Nói mười tiếng cũng không nói hết.
Trì Nguyệt lườm anh:
Đâu có khoa trương như vậy? Em thấy anh không muốn nói thì có.
Dường như cô nghĩ đến điều gì đó:
Hai ngày tới em phải về Nguyệt Lượng Ổ một chuyến, mỗi lần mẹ em gọi đến đều giục em, muốn em nhanh chóng quay về. Em hơi lo lắng cho mẹ và Trì Nhạn.
Em không đói.
Kiều Đông Dương không vừa lòng với câu trả lời của cô:
Ở trong trí nhớ của anh, em không phải cô gái chỉ ăn một ít đã no bụng.
Giọng anh càng nghiêm nghị hơn:
Có phải đã học thói xấu ở đoàn làm phim rồi không? Học người ta giảm béo...
Được!
Kiều Đông Dương nói:
Ngày kia đi, để anh sắp xếp. Ngày mai không đi được, em bớt chút thời gian đi xã giao giúp anh.
Xã giao cái gì?
Anh biết cô không thích những điều này, vì sao còn nhận lời thay cô?
Kiều Đông Dương im lặng một lúc, nhẹ nhàng véo mặt cô:
Em có thời gian thì đến chỗ Đồng San đi. Còn có Vương Tuyết Nha nữa, cô ta không hẹn em à?
Hẹn.
Trì Nguyệt coi cuộc gặp mặt với Vương Tuyết Nha là kiểu tụ tập thoải mái, không tính là xã giao. Đương nhiên Đổng San cũng thế.
Ôi! Anh biết thứ em muốn không phải những cái này mà.
Anh biết.
Kiều Đông Dương nhìn cô:
Anh sẽ cho em tất cả những thứ em muốn...
Em gặp ác mộng à?
Trì Nguyệt để anh nhìn đống quần áo được tích lại như núi:
Cái này còn đáng sợ hơn cả ác mộng.
Kiều Đông Dương không nằm bên cạnh, cô vươn vai một cái rồi đứng dậy đi tìm quần áo tắm rửa.
Sáng nay Kiều Đông Dương đã sắp xếp lại vali đồ mang về nhà, lúc Trì Nguyệt đi tìm quần áo thấy trong ngăn tủ thấy toàn quần áo mới, cô sợ đến mức suýt mất hồn.
Thế này quá lắm rồi!
Cô lẩm bẩm, sau đó gọi to:
Kiều Đông Dương.
Quá buồn ngủ, Trì Nguyệt nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Lúc này ở Thân thành rất nóng, trên trờ5i như treo một quả bóng lửa, Trì Nguyệt quên bật điều hòa nên ngủ một lúc người đầy mồ hôi, sau khi
nằm mơ giữa ban ngày
, ba giờ chiều ngủ dậy thấy sống lưng ướt sũng mồ hôi.
Phù!
Kiều Đông Dương:
Nhiều lắm.
Cái gì?
Trì Nguyệt:
Điều này... Anh nói rất có lý, em không cãi được.
Thật à?
Gầy một chút lúc quay sẽ đẹp hơn.
Chẳng trách... Em xem em gầy như thế nào này.
Kiều Đông Dương nghiến răng, ôm lấy cổ hung dữ nói:
Cần lên cũng không nổi hại lạng thịt, em muốn làm anh tức chết sao? Tối qua anh đã muốn nói với em rồi...
Thể vì sao tối qua anh không nói?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.