Chương 439: Hội độc thân trước đám cưới
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1704 chữ
- 2022-02-06 08:00:32
Ba người chơi ở trấn Vạn Lý ba ngày, đã hoàn toàn yêu thích trấn nhỏ nhẹ nhàng và quyến rũ này, vui đến quên cả trời đất. Mạnh8 Giai Nghi còn tham khảo giá nhà, chuẩn bị chuyển tới làm bạn với Trì Nguyệt.
Cô ta là người nổi tiếng mạng dựa vào l3ưu lượng và fan hâm mộ để kiểm cơm, ở đâu cũng không ảnh hưởng đến công việc, Trì Nguyệt cho rằng hành động này rất khả thi, 9rất đáng khen, hy vọng cô ta có thể mang đến nhiều sự nổi tiếng hơn cho trấn Vạn Lý. Vương Tuyết Nha lại giơ hai tay phản đối6, cho rằng Trì Nguyệt vứt bỏ mặt mũi vì sự phát triển của trấn Vạn Lý.
Hình tượng của anh đã sụp đổ rồi, còn cưỡng ép cố chấp với hình tượng Tổng giám đốc bá đạo
Trì Nguyệt bật cười:
Các anh có mấy người? Muốn chơi chung không?
... Hai người thôi, có được không?
Theo sự phát triển của trấn Vạn Lý, cuộc sống về đêm dần trở nên phong phú, địa điểm hát karaoke không chỉ có một, nhưng chỉ có một nơi đẳng cấp nhất ở tầng bảy tòa nhà Đông Dương.
Tám rưỡi tối, mấy cô gái đang ngồi trong phòng uống rượu, cầm micro gào khóc thảm thiết thì có người đến gõ cửa. Mấy nhân viên phục vụ xếp hàng đi tới, mang nước, đồ ăn vặt, rượu, sắp xếp rất gọn gàng:
Cô Trì, anh Kiều Đông Dương dặn chúng tôi mang đến. Cô xem còn cần gì không?
Ha ha ha!
Trì Nguyệt không nhịn được gõ ra một tràng cười, còn gửi thêm hình ảnh.
Xem em cười trên nỗi đau của người khác kìa.
Kiều Đông Dương dở khóc dở cười:
Em đang ở đâu? Tối nay trẫm muốn sủng hạnh em, sắp xếp đi.
Trì Nguyệt nhìn mấy cô gái bên cạnh:
Anh tự sắp xếp với bạn gay của anh đi, bọn em còn có việc.
Việc gì?
Người nào đó bám theo không bỏ.
Trì Nguyệt gửi tin nhắn cho Kiều Đông Dương:
Anh làm gì đó?
Kiều Đông Dương lập tức trả lời:
Tình cờ ở bên cạnh phòng em, bọn anh chọn ít đồ tiện đưa cho các em một phần. Không cần cảm ơn.
Trì Nguyệt gật đầu:
Có thể thử một lần.
Mạnh Giai Nghi:
Chồng mình đúng là tốt nhất.
Vương Tuyết Nha:
.. Mạnh Giai Nghi:
Cứ quyết định vậy đi. Tối nay đi hát xong, cậu đi với mình, mình sẽ dạy cậu cái gì gọi là giảm béo có khoa học và phương pháp tập luyện!
Tiệc những cô gái độc thân trước đám cưới, nhớ lại thanh xuân hạnh phúc... Cuộc thi hát karaoke quy mô lớn.
... Anh hiểu rồi. Em chơi vui nhé!
Em cảm ơn anh cái quỷ ấy. Kiều Đông Dương, anh theo dõi em à?
Trong vòng mười dặm xung quanh cũng chỉ lớn thế này, còn cần theo dõi em sao? Ha ha ha, cô gái à, em đùa với lửa rồi, người khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh sẽ phải trả giá đắt.
Mạnh Giai Nghi nhìn cô, chậm rãi nói:
Tối nay sang ngủ với mình. Mình dạy cậu giảm béo.
Vương Tuyết Nha:
Tin cậu cải mông!
Mạnh Giai Nghi tỏ vẻ đương nhiên:
Chỉ cần có thể mang đến sự phát triển và độ nổi tiếng cho thị trấn nhỏ của chồng, mình hy sinh cũng đáng giá.
Vương Tuyết Nha bĩu môi, quay sang nhìn Trì Nguyệt rồi đột nhiên ôm vai cô, nói nhỏ:
Nguyệt Quang Quang, cậu không hư vinh như thế đúng không? Mình cho cậu biết, độ nổi tiếng do cô nàng này mang đến là độ nổi tiếng giả tạo...
Trì Nguyệt nhìn trời, không, nhìn mấy anh trai nhỏ trước mặt:
Cảm ơn. Nếu cần gì tôi sẽ gọi, bây giờ không cần.
Được, vậy các cô cứ dùng từ từ.
Nhân viên phục vụ lần lượt rời đi.
Cậu làm người không thể cặn bã thể được.
Vươ5ng Tuyết Nha thở hổn hển nói:
Cô ấy đến, vậy thanh xuân của mình tính sao? Câu phải chịu trách nhiệm với mình!
Mạnh Giai Nghi khịt mũi coi thường:
Cậu ấy sắp kết hôn rồi, thanh xuân của cậu đã biến mất rồi, nếu không tìm được đàn ông thì có thể tạm thời nương tựa vào anh trai. Nào...
Cô ta vỗ vai mình:
Rộng rãi, vững vàng, dày dặn... Có thể che gió che mưa cho cậu.
.
Cút!
Vương Tuyết Nha đầy sự thù địch với kẻ sẵn sàng giành lấy vị trí đầu tiên trong hậu cung bất cứ lúc nào:
Cậu nói xem cậu là người nổi tiếng mạng, ở thành phố lớn không tốt hơn à? Đến trấn Vạn Lý hít cát bụi làm gì?
Không tin?
Mạnh Giai Nghi thể hiện ra dáng người đẹp đẽ của mình:
Đừng tưởng cơ bắp trên người mình là tự nhiên mà có.
Cô ta gắp một miếng thịt:
Thấy chưa? Mình muốn ăn thì ăn, cần gì ăn uống điều độ?
Vương Tuyết Nha không nói gì mà nhìn Trì Nguyệt.
Nghe thấy tên Trịnh Tây Nguyên, sắc mặt Vương Tuyết Nha hơi thay đổi nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, thuận miệng nói:
Đúng vậy, Mạnh bà có thể ký với Hào Quang, đề nghị này max điểm.
Ánh mắt Mạnh Giai Nghi sáng ngời:
Thật à?
Tất cả mọi người nhìn khuôn mặt mỉm cười của nhóm nhân viên phục vụ cứ như đang gặp quỷ, nụ cười dần cứng đờ...
Chưa kịp chuẩn bị gì hết đã nhét đầy mồm đồ ăn cho chó.
Được được!
Lưu Vân vẫn là một cô bé không hiểu chuyện đời, trả lời đầu tiên:
Có phúc ba đời, năm đời vui vẻ. Trước kia em rất thích anh trai Kiều.
Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của em kìa, chưa gì đã đầu hàng kẻ địch.
Mạnh Giai Nghi trợn mắt lườm cô ta, lại quay sang nhìn Trì Nguyệt, bất đắc dĩ thở dài.
Thế nhưng...
Cậu ta còn mang cho nhà cậu ta đến, đang cướp thức ăn chó và đánh nhau với Nhị Hoàng kìa.
Mình hít cát bụi với chồng mình, mình thích!
Cậu sẽ mất fan!
Rõ ràng Kiều Đông Dương chỉ chờ câu nói này, còn giả vờ khách sáo cái gì. Trì Nguyệt nhìn qua đã hiểu rõ anh, gửi một biểu cảm khinh bỉ sang, quay sang hỏi mọi người:
Kiều Đông Dương đang ở phòng bên
cạnh, cùng chơi được không?
Lúc bọn họ đang ăn cơm, Kiều Đông Dương gửi tin nhắn đến.
Anh cảm thấy đã đánh mất em mấy ngày rồi. Bé cưng, ngày nào em cũng ở bên đám phụ nữ của em, có phải đã quên mất em còn có một người đàn ông không?
Vương Tuyết Nha ngồi bên cạnh cô,
thuận mắt
thấy được thì cười ha ha:
Cảm xúc oán hận, uất ức của anh Kiều đã bỏ qua đường mạng rồi...
Trì Nguyệt:
.
Trong phòng chỉ còn tiếng âm nhạc,
micro bá
Mạnh Giai Nghi đã dừng lại.
Thật đau lòng!
Trái tim bé nhỏ của mình đau quá. Trì Nguyệt... Cậu bồi thường đi!
Mau, mau gọi tên cuồng bám vợ nhà cậu đến đi. Chồng mình sắp trở thành người nhà người ta rồi, muốn giữ cũng không giữ được, không bằng rộng lượng một chút, để lại suy nghĩ tốt đẹp trong lòng cậu.
Trì Nguyệt buồn cười, vỗ vai cô ta:
Cậu có kỹ năng diễn xuất thể này mà không đi đóng phim sẽ rất đáng tiếc, lát nữa Trịnh Tây Nguyên đến đây, mình sẽ ra sức giới thiệu cậu.
Vui vẻ cải rắm! Loại người như Trịnh Tây Nguyên có thể khiến người ta thấy vui được sao?
Sự ghét bỏ của Kiều Đông Dương với Trịnh Tây Nguyên được thể hiện rõ trong lời nói:
Còn ba ngày nữa là đến đám cưới, cái tên này đã dẫn người nhà đến rồi. Em nói có tiền không? Ăn của anh, dùng của anh thì thôi đi, còn muốn anh với cậu ta...
Nhà Trịnh Tây Nguyên có mối quan hệ với nhà họ Kiều, dẫn người nhà đến cũng không kỳ lạ.
Trì Nguyệt trả lời Kiều Đông Dương:
Không phải anh đi ăn cơm với Hầu Tử sao? Nên em mới không gọi anh.
Hầu Tử đưa chị em ra ngoài ăn bún gạo qua cầu gì đó rồi. Anh lại phải ăn cơm với một tên đàn ông.
Không phải thế cũng được sao? Em có bạn thân của em, anh có bạn thân của anh, chúng ta cùng vui...
Mấy chị gái nhỏ tập trung với nhau sống phóng túng, quên mất những buồn rầu trong cuộc sống và công việc. Đám cưới của Trì Nguyệt sắp đến, mọi người nhất trí cho rằng sau khi phụ nữ kết hôn sẽ không tự do như vậy nữa, ngày nào cũng khuyến khích cô phải sống những ngày tháng độc thân cuối cùng thật tốt.
Ngày nào cũng ăn, ngày nào cũng chơi.
Này này này, đừng công kích cá nhân!
Mạnh Giai Nghi lại véo thịt của cô, còn thuận tiện đầm một dao vào lòng cô:
Xem thịt trên người cậu đi, còn không muốn mình đến? Theo ý mình, người mong chờ mình đến đây nhất phải là cậu! Mình đến đây, ít nhất có thể cứu vãn mười cân thịt cho cậu.
Cậu có thể cứu vãn mười cân thịt cho mình?
Vương Tuyết Nha liếc nhìn thịt cá trên bàn, đập đũa lớn tiếng thở dài:
Vốn đã giảm cân nhiều ngày, kế hoạch ăn uống điều độ được chấp hành rất tốt, cậu vừa đến, mấy ngày nay mình ăn nhiều lại béo lên...
Vốn dĩ Trì Nguyệt chỉ nói đùa nhưng thấy cô ta hứng thú như vậy, cô suy nghĩ rồi mỉm cười gật đầu.
Có thể thử một lần. Nhưng mình chỉ chịu trách nhiệm giới thiệu, có được hay không thì không dám nói trước.
Đúng vậy. Không được là do mình không giỏi, mình hiểu mà.
Cô ta kéo tay Trì Nguyệt, dựa vào vai cô, nháy mắt ra hiệu:
Cảm ơn chồng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.