Chương 441: Cô lại ngã lần nữa
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 788 chữ
- 2022-02-06 08:00:28
Vương Tuyết Nha im lặng.
Tất cả mọi người nói cười vui vẻ, một mình cô cắm cúi uống rượu. Trước khi Kiều Đông Dương và Trịnh Tây N8guyên đến đây, cô đã uống rất nhiều trong lúc mấy cô gái ồn ào náo loạn, vốn không giỏi uống rượu, lúc này lại cạn mấy chén, hai gò má nh3ư hai răng mây đỏ, đôi mắt đỏ hoe, trầm ngâm nhìn Trịnh Tây Nguyên.
Ôi!
Anh ta thở dài, bật cười:
Đương nhiên không giống nhau.
Có gì không giống?
Vương Tuyết Nha tiếp tục hỏi.
Trong lòng Trịnh Tây Nguyên biết rõ điều này, anh ta biết có lẽ Vương Tuyết Nha hơi say rồi.
Có. Vì vậy, tôi vẫn hy vọng có thể bồi thường cho em. Thế nhưng, em... Ôi, cho tôi nói thắng nhé, rất khó có thể bù đắp cho một cô gái nhỏ như em. Chỉ cần giải quyết một công việc là Lưu Nhược Nam đã thỏa mãn rồi, em thì sao?
Cô khẽ khàng nói ba chữ
rất thích hợp
như một cô gái nhỏ yêu kiều mềm mại đang làm nũng, đôi mắt cô vẫn nhìn anh ta chằm chằm.
Người bình thường thật sự không chịu nổi ánh mắt chăm chú như vậy. Trịnh Tây Nguyên cúi đầu nhấp một ngụm rượu, im lặng một lúc mới ngẩng đầu nhìn cô:
Nói đi. Tôi đang nghe.
Sự va chạm giữa hai chiếc chén tạo ra một tiếng vang giòn tan, sự can đảm của cô đã tăng lên.
Vương Tuyết Nha uống cạn chén rượu, cong môi cười nói:
Tôi muốn hỏi anh điều này lâu rồi nhưng không tìm được cơ hội, cũng không đủ can đảm. Tối hôm nay... hình như rất thích hợp.
Điều này...
Trịnh Tây Nguyên vuốt ve cái chén trong tay:
... Em biết mà, vì mối quan hệ giữa Trì Nguyệt và A Kiều, chắc chắn chúng ta sẽ thân thiết hơn, giữa tôi và Lưu Nhược Nam thì trách nhiệm nhiều hơn...
Ô. Không có trách nhiệm với tôi sao?
Vương Tuyết Nha nắm bắt sơ hở trong lời nói của anh ta:
Tôi cũng bị thương trong 'Người Đi Dưới Trời Sao'. Tôi cũng như cô ấy... cả đời này không thể vận động mạnh nữa...
Nói đến phần sau, đôi mắt cô nhòe đi.
Nhưng Trịnh Tây Nguyên không cần nghe rõ ràng, ngôn ngữ cơ thể thường giúp người ta dễ hiểu hơn lời nói. Anh ta nhìn đôi môi lúc đóng lúc mở của cô, trong lòng rung động.
Được.
Anh ta mỉm cười nâng chén,
Nếu bọn họ không xích lại gần nhau, phải nói rất to mới có thể nghe thấy.
Trịnh Tây Nguyên mỉm cười, dịch đến bên cạnh cô, nhìn gò má cô:
Bây giờ nói được chưa?
Sao thế?
Anh ta giả vờ bình tĩnh. Vương Tuyết Nha giơ chén lên, mượn chất lỏng hơi gợn sóng trong chén đ5ể che nửa khuôn mặt, đôi mắt cong lên vì cười, nhẹ nhàng nháy mắt:
Mời anh một chén.
Giọng cô còn nhẹ mềm hơn cả lông vũ, lại rất khẽ khàng, bị âm nhạc trong phòng bao trùm như không chân thực.
Hả?
Hình như Trịnh Tây Nguyên hơi bất ngờ, trong chốc lát không kịp phản ứng, ngước mắt nhìn cô.
Ngay sau đó, anh ta đã hiểu ý của Vương Tuyết Nha thông qua nụ cười càng ngày càng vui vẻ trên mặt cô.
Anh Trịnh.
Ảnh sáng sân khấu chiếu lên người cô làm9 nổi bật khuôn mặt tươi cười, nụ cười nhẹ nhàng, khuôn mặt căng mịn, trẻ trung mềm mại, giọng nói khẽ khàng khiến trái tim Trịnh Tây Nguy6ên ngừng đập một nhịp.
Anh không có trách nhiệm với tôi sao?
Phần lớn những người uống rượu sẽ dễ xúc động.
Vương Tuyết Nha yên lặng một lát, ven sợi tóc xõa trên má ra sau tai, để lộ ra lỗ tai bị rượu thiêu đốt đến đỏ bừng và nửa bên gò má, cô ngoắc ngón tay với Trịnh Tây Nguyên:
Lại đây...
Mạnh Giai Nghi chọn một bài
Bá Vương Biệt Cơ, đang căng cổ họng gào thét nghe đinh tai nhức óc, cổ họng sắp nổ tung đến nơi rồi.
Trong ấn tượng của anh ta, Vương Tuyết Nha là một cô gái nhỏ ngây thơ dễ xấu hổ, nhưng tối nay rượu đã tăng lòng dũng cảm cho cô, cô không hề hoảng sợ, đôi mắt nhìn chằm chằm anh ta không rời, cho đến khi anh ta thấy hơi xấu hổ, cô mới áp sát vào bên tai anh ta.
Sự quan tâm của anh với tôi, cũng giống với Lưu Nhược Nam và những cô gái khác sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.