Chương 443: Dự báo
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 614 chữ
- 2022-02-06 08:02:13
Trì Nguyệt còn cảm thấy kỳ quái, cánh cửa kia đã im lặng đóng chặt lại. Dưới ánh đèn mờ ảo, cánh cửa kia bị che khuất trong bóng t8ối, thỉnh thoảng có mấy ánh đèn neon lướt qua, im ắng như chưa từng xảy ra điều gì. Cô dừng chân lắng nghe, mơ hồ nghe thấy bên t3rong vang lên tiếng hát hò, giọng hát rất dở, lạc nhịp, như đang gào rú thảm thiết...
Sao thế?
Vương Tuyết Nha ngước đô9i mắt say lờ đờ lên, nửa người trên dựa vào người Trì Nguyệt, híp mắt hỏi cô:
Cậu đang nhìn gì thế?
Cửa phòng vệ sinh đóng lại.
Trì Nguyệt quay lưng về phía cửa, ánh mắt lại nhìn sang phía hành lang mờ tối kia.
Yên tâm đi, mình không say đầu, có thể tự lo liệu được.
Lúc cô nói chuyện, ánh mắt lười biếng xen lẫn chút mỉa mai, nhưng thật sự đã tỉnh táo rồi:
Trừ khi cậu có thể quản mình cả đời, nếu không mau về với anh Kiều đi.
Thật ra Kiều Đông Dương và Trịnh Tây Nguyên đều ở trong khách sạn này.
Mấy cô gái đều thuê phòng riêng, chỉ có Lưu Vân nhát gan chạy đến ở cùng Lưu Nhược Nam.
Trì Nguyệt thấy Vương Tuyết Nha hơi say, vốn không yên tâm muốn ở lại với cô, nhưng Vương Tuyết Nha lại từ chối.
... Anh sợ đám anh trai nhỏ sẽ gặp nguy hiểm sao?
Kiều Đông Dương gõ trán cô:
Đừng tưởng bản thân tài giỏi lắm. Đối mặt với đàn ông, sức lực phụ nữ căn bản không đáng chú ý.
Thật sao?
Vương Tuyết Nha đã sắp khóc.
Trì Nguyệt biết cô đang tổn thương vì tình cảm, lúc này cảm xúc không ổn định nên đành thở dài an ủi.
Kiều Đông Dương chờ cô ở dưới đại sảnh, cúi đầu nghịch điện thoại, Trì Nguyệt đi đến bên cạnh anh:
Không còn sớm nữa, anh cũng nghỉ ngơi đi, không cần tiễn em đâu.
Không được, nhất định phải tiễn.
Kiều Đông Dương nhét điện thoại vào trong túi, đứng dậy ôm eo cô:
Đi thôi.
Nhà gần như vậy, em đi mấy bước là đến rồi.
Thế thì cũng phải đi cùng nhau.
Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn cô:
Bây giờ trấn Vạn Lý không giống lúc trước, nhiều người phức tạp, không an toàn.
Trong lời lẽ của cô đầy sự buồn bã.
Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Mình vẫn vậy mà.
Cô cảm thấy bóng người vừa rồi khả quen, nhưng cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra đó là ai...
Buổi tiệc kết thúc, Trì Nguyệt tự đưa Vương Tuyết Nha về phòng.
Chỉ có điều, Trì Nguyệt không định giải thích, sau khi xác định Tiểu Ô Nha có thể tự chăm sóc bản thân, lúc này mới vẫy tay.
Mình đi đây, có việc gì thì gọi cho mình.
Biết rồi, Đường Tăng!
Vương Tuyết Nha mỉm cười đóng cửa.
Trì Nguyệt thu lại 6tầm mắt:
Không có gì, đi thôi.
... Đã nói cậu không cần đi cùng mình, có phải không nỡ xa anh Kiều của cậu không?
Vươ5ng Tuyết Nha nhìn khuôn mặt vô cảm của Trì Nguyệt rồi uất ức sụt sịt:
Nguyệt Quang Quang, cậu phải lập gia đình rồi... Chỉ còn lại mình, mình không còn là người mà cậu yêu nhất nữa...
Thật mà. Đi vào đi, đến nhà vệ sinh rồi.
Vương Tuyết Nha:
Cậu không vào à?
Trì Nguyệt:
Mình đứng ở cửa chờ cậu.
Trì Nguyệt trợn mắt nhìn anh:
Không phải người nào đó cũng từng bị em đánh sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.