Chương 445: Đám trộm
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1315 chữ
- 2022-02-06 08:02:10
Mặt trời chiều như một quả bóng lửa treo ở chân trời, bảng màu phủ thêm một lớp khăn quàng vai màu vàng óng cho trấn Vạn Lý, hôm nay bầu trời đẹp đến8 mức quỷ dị.
Trì Nguyệt đứng ở cửa sổ nhà mình nhìn về phía chân trời, nhớ lại lần xảy ra bão cát cực lớn trước đó đã là hai năm trước, thời3 điểm tổ chương trình
Người Đi Dưới Trời Sao
đang ghi hình. Cô đột nhiên thấy hơi kỳ quái, tự chọn một ngày kết hôn lại gặp đúng lúc thời tiết tốt9 như thế.
Tâm trạng lo lắng, cô đứng ở cửa sổ mãi không động đậy.
Có lẽ ở trong lòng Vu Phượng,
Niếp Niếp
là cách xưng hô thân thiết nhất.
Trì Nguyệt mỉm cười:
Sao thể ạ?
Vụ Phượng không trả lời mà hỏi lại:
Con đang nhìn gì thế?
Trì Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ:
Hôm nay trời rất đẹp. Nhưng vì sao bão cát còn đến?
Không đầu. Lúc mẹ còn trẻ không thể đẹp bằng con được.
... Ai nói? Không có mẹ thì có con chắc? Lúc mẹ con còn trẻ cũng có mấy người thích đấy.
Ừm, cũng đúng, không phải bây giờ cũng có người thích sao? Lúc mẹ đi nhảy ở quảng trường, con thấy có mấy ông lão thích mẹ đấy.
Đi đi đi, không biết lớn nhỏ!
Vụ Phượng lườm cô trách móc, cuối cùng lại thở dài:
Mẹ không quan tâm người khác nói gì, chỉ có ba con, mẹ hơi sợ...
Sợ cái gì? Ông ta còn dám đến nhà đánh chửi chắc?
Vu Phượng biết không thoát được ánh mắt cô, suy nghĩ rồi thở dài nói:
Thật sự không mời... ba con với các cô con sao?
Hả?
Trì Nguyệt cau mày:
Chúng ta cần phải thảo luận về vấn đề này sao?
Mọi người đã trở mặt luôn rồi, có cần thiết phải mời không?
Trì Nguyệt nhìn Vu Phượng cau mày lo nghĩ, cười lạnh:
Thế hệ của mẹ luôn vướng mắc những chuyện này. Mẹ, lúc trước mẹ quyết định khoe khoang mời bạn bè họ hàng đến tham dự đám cưới, không phải muốn nở mày nở mặt sao? Bây giờ đã có hiệu quả rất tốt, mẹ nên vui chứ.
Lời của cô khiến Vu Phượng ngạc nhiên,
Trì Nguyệt hừ lạnh, tức giận nói:
Trên thế giới này, không có mấy người thật sự hy vọng mẹ sống tốt hơn, phần lớn đều là người không liên quan đến cuộc sống của chúng ta, không cần để ý đến bọn họ, cũng không cần làm mình thấy khó xử vì những người khác. Thích nói thì cứ nói, cứ để bọn họ ao ước ghen tị đi. Mẹ đó, ưỡn ngực lên cho con, lấy hết tất cả sức mạnh ra, ai dám nói này nói kia, mẹ cử chửi lại cho con!
Con đó! Cái miệng này không chịu tha cho ai hết, rất giống lúc mẹ còn trẻ..
Vu Phượng nhẹ nhàng đến gần cô, đứng đó một lúc lâu tưởng cô không6 nghe thấy lại khẽ ho.
Niếp Niếp.
Trì Nguyệt quay lại, mẹ con ở cạnh nhau nhiều năm, cô rất hiểu Vu Phượng.
Vụ Phượng thường gọi c5ô với ba cái tên: Trì Nguyệt, Niếp Niếp và Nguyệt Nguyệt, mức độ thân thiết như nhau nhưng cách dùng lại không giống nhau. Ngày thường Vụ Phượng sẽ gọi tên cô hoặc là
Nguyệt Nguyệt
. Lúc bà gọi
Niếp Niếp
, thường có những chuyện khó nói.
Vụ Phượng lại hỏi:
Nếu biết vậy thì tổ chức đám cưới sớm hơn hai ngày là tốt rồi. Ôi, lại đến ngay lúc quan trọng thế này.
Trong lòng Trì Nguyệt cũng hơi lo lắng, nhưng nói những lời tiêu cực thế này ở trước mặt Vu Phượng cũng không có tác dụng gì, bà không an ủi được cũng không giải quyết được mà chỉ có lo lắng hơn.
Kiều Đông Dương đã sắp xếp xong xuôi, sẽ không có vấn đề gì đâu, mẹ đừng quan tâm.
Trì Nguyệt an ủi.
Tiểu Kiều đã làm việc, tất nhiên mẹ cũng thấy yên tâm.
Vu Phượng gật đầu, nhưng vẻ mặt lo lắng không hề thay đổi.
Trì Nguyệt nhướn mày:
Sao thế, mẹ có chuyện gì sao?
Bị con gái nói trúng suy nghĩ, vẻ mặt Vu Phượng phức tạp.
Ừ... Cuộc đời mẹ đã quá mệt mỏi. Con gái mẹ có tiền đồ, mẹ muốn những người coi thường mẹ con chúng ta phải nhìn xem... Thế nhưng, dù sao bọn họ cũng là người thân ruột thịt của con, nếu chúng ta không cho phép bọn họ tham dự đám cưới, sẽ có người nói huyên thuyên sau lưng chúng ta, rõ ràng bọn họ làm sai lại biến thành chúng ta không đúng. Nhất là con đó, người ta sẽ nói con máu lạnh vô tình...
Con sợ người ta nói chắc?
Cô ôm vai Vu Phượng, nhìn chằm chằm vào mắt bà, cười nhẹ nói:
Mẹ, chúng ta không thể làm hài lòng tất cả mọi người. Hơn nữa, mẹ thật sự cho rằng những người đến tham dự đám cưới sẽ hy vọng chúng ta sống tốt sao?
Bão cát đến đây sẽ biến trấn Vạn Lý xinh đẹp thành dáng vẻ gì? Cơn bão cát với dự báo màu cam sẽ mang đến sự phá hoại lớn đến mức nào, không ai có thể dự đoán được.
Vu Phượng càng lo lắng hơn.
... Có lẽ ông trời không muốn thấy chúng ta sống tốt.
Lần trước Trì Trung Dũng đến nhà làm loạn bị cảnh sát địa đi, vì vi phạm
Luật xử phạt quản lý trị an
nên bị tạm giam bảy ngày. Lúc đầu Trì Nguyệt còn lo bọn họ không chịu bỏ qua, sẽ đến làm loạn tiếp, không ngờ sau lần đó ông ta đã có kinh nghiệm, không chỉ không đến nữa, ngay cả bà bác và đứa em trai kia cũng không đến.
Sau lưng có vài tin đồn nhưng Trì Nguyệt không hề chú ý, chỉ coi như không nghe thấy.
Có lẽ Vu Phượng nghe được khá nhiều điều nên lo lắng cả ngày.
Không biết vì sao lần này ba con trở về, mẹ luôn cảm thấy hơi khác.
Con đã hơn 20 tuổi rồi, ông ta có thể không thay đổi sao? Mẹ, năm tháng là con dao giết heo, con người đều sẽ thay đổi, nhưng người xấu từ trong xương cốt vẫn là người xấu. Về điểm này, ông ta chưa từng thay đổi...
Vụ Phượng nhìn cô, không nói gì nữa.
Trì Nguyệt giận dữ:
Mẹ đừng nói là mẹ vẫn thích ông ta đấy nhé?
Vụ Phượng trợn mắt lườm cô:
Nói vớ vẩn gì đấy...
Đã lớn tuổi lắm rồi, tình yêu gì đó đã bị mài mòn hết sạch.
Bà chỉ lo lắng:
Ba con là người không chịu thiệt thòi. Lần này con làm ông ta xấu mặt, ông ta sẽ bỏ qua sao? Mẹ suy nghĩ thế nào cũng thấy việc này kỳ lạ... Mẹ nghĩ đối với loại người này, tốt nhất đừng dây vào, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ông ta muốn làm ba vợ người ta thì con cứ thỏa mãn ông ta đi, để ông ta không tìm được lý do nói xấu con...
Mẹ nói đùa gì thế?
Trì Nguyệt tuyệt đối không chịu thiệt thòi:
Cả đời con chỉ cưới một lần, tại sao phải chịu thiệt thòi?
Nguyệt Nguyệt...
Vu Phượng thở dài:
Con còn nhỏ, có vài lý lẽ mà con không hiểu. Có một loại người giống y hệt con rệp nhảy lên người vậy, sẽ khiến người ta thấy bực bội, không cần chết con nhưng sẽ làm con khó chịu.
Con sợ ông ta chắc? Thích đến thì đến đi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.