• 1,487

Chương 450: Thiên cẩu như thần


Cát Khâu mang khí hậu sa mạc điển hình, ban ngày nóng đến chảy mỡ, trời vừa tôi đã lạnh đến kỳ lạ. Đến đêm, gió lớn, nhiệt độ giảm x8uống, Trì Nguyệt co quắp trong xe không nói câu nào.

Năm ngoái con đường từ trấn Vạn Lý đến huyện thành Cát Khâu đã được 3sửa chữa lại, đường xi măng rất bằng phẳng, nhưng giữa chừng có vài đoạn đường cái chịu sức nặng của xe tải chở hàng nên hơi biến d9ạng, ổ gà, đá vụn khắp nơi, lúc xe ô tô chạy qua sẽ xóc nảy đến mức dạ dày nhộn nhạo.


Khó chịu à?
Kiều Đông Dương hỏi. <6br>

Tạm được.
Trì Nguyệt đã được huấn luyện chức năng tuần hoàn não trong tổ chương trình, đến bây giờ vẫn có tác dụng, nếu 5không cô đã nôn từ lâu rồi.
Em cố gắng chịu đựng, sẽ đi qua quãng đường này nhanh thôi.
Kiều Đông Dương giải thích:
Rất nhiều vật liệu xây dựng của Nguyệt Lượng Ổ được vận chuyển qua con đường này. Phải gánh chịu rất nhiều xe tải hạng nặng, con đường này đã được sửa chữa rất nhiều lần nhưng vẫn không chịu nổi...

Kiều Đông Dương không lên xe. Ngoài xe lại vang lên tiếng súng
pằng pằng
gần hơn, dữ dội hơn vừa rồi, tiếng gọi của cô xen lẫn trong tiếng súng, nghe rất thảm thiết.

Kiều đại nhân chậm chân rồi!
Thiên Cẩu nói:
Chị gái, chị ngồi vững, tôi sẽ đi cứu Kiều đại nhân ngay!

Trì Nguyệt:
...


Những buổi sáng sớm mất ngủ không thể trở về nhà, lại khiến tôi nhớ đến mùa hè năm đó, khi tôi vẫn đang tìm kiếm em trên những con phố ồn ào, cô nàng Meo người gặp người thích của tôi.

Mí mắt Trì Nguyệt hơi giật giật, trong tiếng hát
Tạm biệt nhé, cô nàng Meo
, hốc mắt cô nóng bừng, không nhịn được trào nước mắt. Trì Nguyệt cảm thấy bài hát này rất hợp với tình hình lúc này. Tiểu Ô Nha là cô nàng Meo của cô, cô cũng đang tìm kiếm người đó...
Trì Nguyệt siết chặt đầu ngón tay, tâm trạng rơi xuống vực sâu.
Trì Nguyệt quen thuộc với tất cả mọi thứ nơi đây.
Thông thường ở trong sa mạc sẽ gặp những việc thế này vài lần.
Cô ngồi im nhìn bóng lưng Kiều Đông Dương. Một góc chiếc áo gió màu đen bị thổi lên, dáng người anh đẹp như một cảnh quay trong phim thần tượng...

Chẳng lẽ anh nói sai?


Không sai.


Vậy em nói cho anh biết, em đang nhìn cái gì?

Một bàn tay chậm rãi bao bọc nắm đấm của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, giọng nói dịu dàng của Kiều Đông Dương như dòng nước chảy chậm chạp:
Ngủ đi, ngoan. Ngủ đi, đừng nghĩ gì hết!

Thiên Cẩu:
Có phải chị gái không thích bài hát này không?

Không ai trả lời.
Trì Nguyệt giật mình nhìn thật kỹ, trái tim thả lỏng.

Đội trưởng Quyền!!!
Quyền Thiếu Đằng đến rất nhanh, gần như trong chớp mắt xe đã lao đến trước mặt.
Chó săn, anh chết chưa?
Quyền Thiếu Đằng vũ trang đầy đủ, trên tay cầm súng lục, thò nửa người ra ngoài cửa sổ, chiếc mũ sắt trên đầu tản ra tia sáng lạnh lẽo trong ánh đèn xe.
Lúc này, trông anh ta vô cùng đẹp trai.
Xung quanh là bóng tối và sự lạnh lẽo, Trì Nguyệt thò đầu ra ngoài cửa xe, ngơ ngác nhìn về phía anh.
Kiều Đông Dương đột nhiên ngoảnh lại, Trì Nguyệt thấy đôi mắt sáng ngời của anh.

Em đang nhìn trộm anh à?

Nó phát ra tiếng còi cảnh sát, khởi động xe, sau khi lùi lại một đoạn thì đột nhiên lao về phía bọn họ.

Kiều đại nhân! Tôi đến cứu anh và chị gái đấy!

Thiên Cầu không có
kinh nghiệm chiến đấu
, cũng không thể giải quyết đủ loại tình huống một cách tốt nhất, nhất là mấy trò chơi tâm lý với con người.

Không cần.
Kiều Đông Dương vỗ tay cô:
Bên ngoài lạnh lắm, em đừng đi ra.

Trì Nguyệt dựa vào cửa sổ xe nhìn anh đi về phía con đường đằng xa.
Cơn gió to gào thét bên tai như sỏi và chim ưng hung ác điên cuồng kêu lên, theo đó là bóng đêm lạnh lùng bao phủ vùng đất này.

Thế thì em nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi.
Ngày mai là ngày vui của bọn họ, phải mặc đẹp và trang điểm, nếu sắc mặt cô quả tệ sẽ ảnh hưởng đến trạng thái khi đó. Trì Nguyệt ngoan ngoãn nhắm mắt lại, định chợp mắt trên xe... Sắc trời dần tối, hai bên con đường là cồn cát liên miên, xe chạy ở giữa như một con cá bơi lội trong nước, lúc thì khuất dưới dãy núi, lúc thì trồi lên.
Trì Nguyệt kéo mũ che kín đôi mắt và nửa khuôn mặt, không muốn Kiều Đông Dương thấy vẻ mặt của cô, vì bây giờ cô vẫn chưa thể thả lỏng, cô không muốn truyền năng lượng tiêu cực này sang cho anh.

Kiều đại nhân...
Giọng Thiên Cẩu đột nhiên vang lên bên tai:
Có phải chị gái mất ngủ không? Tôi có thể bật nhạc.
Không biết bắt đầu từ bao giờ người máy nhỏ này đã đổi giọng gọi Trì Nguyệt là
chị gái
, Kiều Đông Dương nghe vậy không thoải mái lắm nhưng vẫn tốt hơn ngày nào nó cũng
theo đuổi
Trì Nguyệt, vừa tỏ tình vừa yêu thương.
Trong ô tô vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng...
Con đường cái kéo dài như không có điểm cuối, cứ như kéo dài vô hạn.

Phía trước lại có một đoạn đường mấp mô.
Kiều Đông Dương nhắc nhở Trì Nguyệt, không nghe thấy cô trả lời, anh lại hỏi nhỏ:
Em ngủ rồi à?

Hai tiếng ma sát chói tai vang lên.
Không phải xe của bọn họ.
Trì Nguyệt quay lại nhìn theo hướng phát ra tiếng động, có một chiếc xe khác lao đến từ trên đường cái.
Trì Nguyệt chưa ngủ nhưng đầu óc hơi váng vật, tâm trạng nặng nề nên không muốn nhúc nhích, nghe vậy chỉ lười biếng ừ khẽ:
Sắp rồi.

Kiều Đông Dương dịch lại gần có một chút, để đầu cô dựa vào vai mình, lại kéo chăn trên xe ra đắp cho cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối tung của cô như đang an ủi một đứa bé bị tổn thương:
Ngủ tiếp đi.

Trì Nguyệt không động đậy nữa, hơi thở nhẹ nhàng. Xe bắt đầu lắc lư, bóng tối đã lấy đi những tia sáng đẹp đẽ cuối cùng trên cồn cát, toàn bộ trời đất không có ánh sáng, xung quanh ngoại trừ tiếng gió thì không có gì hết.
Cả người Trì Nguyệt đều kích động, cô nói rất dõng dạc.
Nhưng Kiều Đông Dương lại vỗ một cái vào lưng cô, làm cô tỉnh táo lại.

Em ngoan ngoãn im lặng cho anh. Người đàn ông của em còn chưa chết đầu, đầu đến lượt em đi chịu chết.
Trì Nguyệt:
Đây không phải là chịu chết, mà là kế hoạch!

Có vết xe đổ lần trước, lần này nó đã thông minh hơn, chờ đến khi xe chạy đến bên cạnh bọn họ mới mở cửa xe...

Kiều đại nhân! Tôi lại đến cứu anh rồi. Mau lên xe!

Mę nó!
Thiên Cẩu:
Được.

Tốc độ của cậu nhóc này rất nhanh, thân xe lùi lại trong tiếng nổ vang, sau đó xoay một vòng lớn, đổi hướng chạy về phía bên trái hổ đất. Sàn xe việt dã rất cao nên có thể thoải mái chạy trong địa hình này.
Két, xoet...
Đây là lần đầu tiên Trì Nguyệt nghe thấy tiếng súng, cứ như một mình xem phim kinh dị lúc nửa đêm, cơ thể cứng đờ nhưng cảm xúc vẫn khả bình tĩnh:
Kiều Đông Dương, chúng ta lên xe thể này sẽ rất nguy
hiểm...
Đèn xe chiếu sáng như thế, hoàn toàn biến thành bia sống cho người ta.
Thậm chí Trì Nguyệt còn nghe ra được sự hưng phấn trong giọng nói của anh ta.
Dường như anh ta vô cùng thèm muốn sự mạo hiểm và kích thích, như một con sói khát máu! Kiều Đông Dương không thò đầu lên, khinh thường hừ khẽ, nhổ hết cát bụi trong miệng ra:
... Anh muốn nuôi gà chắc, còn không nhanh mau bắt người đi!


Ha ha ha! Anh còn sống thật này.


Kiều Đông Dương...


Đừng đến đây!
Kiều Đông Dương lạnh lùng, không đợi cô đến gần đã lăn ra khỏi chỗ đó, đẩy cô ngã nhào xuống đất, ôm chặt cô trong ngực, gầm lên:
Em điên rồi à?

Trì Nguyệt nghe giọng anh đầy tức giận thì cảm xúc chợt thả lỏng:
Anh không sao à?

Cô nhận ra Thiên Cẩu đang coi điều này là trò chơi, hoàn toàn dùng trạng thái vui đùa để hành động.
Còn Kiều Đông Dương...
Trì Nguyệt thấy anh lại nằm xuống hồ đất kia.
Kiều Đông Dương nhìn Trì Nguyệt:
Tùy mày.


Nhưng chị gái thích bài hát gì?


... Tùy mày.

Nhưng anh thấy Trì Nguyệt thay đổi sắc mặt, cô đang sợ hãi đột ngột...

Kiều Đông Dương!
Trì Nguyệt đột nhiên mở cửa xe, khẽ nói:
Mau! Mau lên xe!

Cơ thể Kiều Đông Dương cứng đờ, anh không đứng lên ngay. Cơn gió điên cuồng thổi cát bay tung tóe, bóng cây lắc lư dữ dội, tiếng gió gào thét gần như che phủ hoàn toàn tiếng súng đột ngột, chỉ phát ra một tiếng vang nặng nề. Ầm! Âm thanh trầm thấp như đánh vào lòng người. Trì Nguyệt không kịp nghĩ nhiều đã nhảy xuống xe, lao về phía Kiều Đông Dương.
Kiều Đông Dương trợn mắt lườm cô, dựa lưng vào hổ đất, quát to về phía bóng tối:
Mày trâu bò thế rồi còn trốn cái gì? Có giỏi thì nổ súng đi, có giỏi thì bước ra đây! Đến đi! Đi ra, Kiều Đông Dương chờ mày này!

Trên cồn cát mênh mông chỉ có tiếng gió trả lời anh. Trong bầu không khí lạnh lẽo, xung quanh yên ắng như không có ai.
Lúc này, Thiên Cầu đã lái xe quay về.
Kiều Đông Dương thở dài:
Nếu mày còn không tìm được bài hát mà cô ấy thích, tạo còn cần mày làm gì?

Thiên Cẩu:
...

Mãi mà người máy nhỏ không nói gì, đột nhiên loa trong xe vang lên một bài hát.
Có lẽ 110 cũng nghi ngờ, chỉ nghe Thiên Cẩu giật mình, nói thêm một câu:
Tôi là ai? Tôi là Kiều Đông Dương! Đúng, đương nhiên tôi là Kiều Đông Dương!

Kiều Đông Dương:
...
Kiều Đông Dương không biết 110 có tin Thiên Cẩu không, nhưng cảnh sát cần thời gian đến đây, bọn họ phải nghĩ cách tự cứu mình.

Trì Nguyệt, em nghe anh nói.
Kiều Đông Dương đột nhiên cúi đầu nhìn vào mắt Trì Nguyệt:
Em nằm ở đây đừng động đậy, anh đã thu hút sự chủ của đối phương, sau đó em lên xe, bảo vệ bản thân thật tốt, chỉ huy Thiên Cầu lái xe đến đón anh.


Vẻ ngoài đẹp trai của anh, dáng người đẹp đẽ của anh, đây không phải là sự tồn tại để người ta nuôi mắt sao?


Anh không hào phóng như thế đâu, anh chỉ cho vợ anh nhìn thôi!
Trì Nguyệt cười rực rỡ hơn, cô hít thật sâu, tạm thời quên đi những điều không vui kia:
Kiều Đông Dương, sao anh luôn có cách làm em vui thế nhỉ?

Anh muốn cưới em làm vợ, làm em vui là nghĩa vụ của anh.
Kiều Đông Dương ngẩng đầu, đôi mắt như lấp lánh ánh sao dưới bầu trời đêm:
Em không vui à?

Anh cười hỏi Trì Nguyệt, chờ đáp án của cô.
Trong tình thế nguy hiểm, Trì Nguyệt buộc mình phải bình tĩnh lại, dựa vào đèn xe quan sát tình hình xung quanh. Sau đó cô phát hiện, ngoại trừ dốc núi bên trái có mấy tảng đá lớn, xung quanh không còn chỗ nào để ẩn nấp cả.
Cô suy đoán, kẻ đánh lén trốn sau tảng đá nào đó trên dốc núi.
Trì Nguyệt vui mừng:
Thiên Cẩu! Vòng qua bên trái Kiều đại nhân, dùng xe che chắn cho hổ đất, giúp Kiều đại nhân lên xe trước.

Trong lòng Trì Nguyệt lạnh lẽo:
Kiều Đông Dương, em dù hắn rời đi, anh lên xe trước rồi tiếp ứng cho em.


Im miệng!
Kiều Đông Dương đầu chịu để Trì Nguyệt mạo hiểm, anh ôm chặt đầu cô vào trong lòng:
Anh sẽ nghĩ cách, em nằm yên đây cho anh.


Em... Kiều Đông Dương, em không sợ chết.
Trán Trì Nguyệt bị ma sát đến nóng lên, tốc độ nói chuyện cực nhanh:
Có ai mà không chết, anh không chết thì em chết, em không chết thì hắn chết... Nguyệt Lượng Ổ cần anh hơn, hơn nữa em đã chạy trong sa mạc từ nhỏ đến lớn, có khi viên đạn của hắn còn không đuổi kịp em...

Trì Nguyệt cởi mũ ra, mở mắt:
Sao thế?
Kiều Đông Dương không nói gì, chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống.

Trận bão cát tối qua quá mạnh nên làm đổ hai gốc cây, còn có một đống đá...
Kiều Đông Dương quay sang nhìn cô:
Em ngồi trên xe đi, để anh làm.

Trì Nguyệt ngáp một cái:
Em đi với anh.

Tiếng hát vẫn đang tiếp tục, Thiên Cẩu cũng ngân nga theo. Đột nhiên
két
một tiếng, dường như xe đâm vào thứ gì đó xÓC, nẩy mạnh một cái rồi dừng lại.
Thiên Cẩu:
Báo cáo Kiều đại nhân, trên con đường phía trước có chướng ngại vật, không thể đi tiếp.
Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn con đường cái phía trước qua cửa sổ xe.
Đoạn đường cái này có ổ gà lởm chởm, có cát sỏi rơi xuống từ ô tô nhưng xe Jeep vẫn có thể đi qua được, chướng ngại vật trên đường mà Thiên Câu nói đến là hai cái cây lớn đổ trên đoạn đường cách đó không xa, sau gốc cây còn có một đồng đá vụn...
Thiên Cẩu:
Xin lỗi, Kiều đại nhân, trong kho âm nhạc của tôi không có bài Tùy mày. Anh có thể đổi bài khác không?

Kiều Đông Dương:
...

Thiên Cẩu ồn ào, nói nó thông minh có đôi khi là thông minh thật, nhưng người máy có thông minh cũng không phải con người. Sự đồng cảm chỉ được thể hiện ở một mức độ nào đó, phần lớn thời gian nó vẫn là một vật nhỏ lạnh băng, ngoại trừ với Trì Nguyệt. Nó rất quan tâm rất thích Trì Nguyệt, ví dụ như việc bật nhạc cho cô, nó hoàn toàn không nhận được mệnh lệnh của anh mà tự đưa ra đề nghị.

Cô gái ngốc, anh có chuyện gì được chứ?
Anh bao bọc Trì Nguyệt trong áo khoác, nhanh chóng rút lui đến cạnh xe, bật đèn xe chiếu sáng xung quanh, cơ thể áp sát xuống, gần như chui vào trong hổ đất...
Anh bảo vệ Trì Nguyệt dưới người, sẵn sàng trận địa đón địch.
Anh không nói gì tránh để lộ mục tiêu, nhưng đối phương không muốn tha cho bọn họ. Ầm! Lại một tiếng súng vang lên, dường như nổ tung ngay sau đầu, căn cứ vào âm thanh để phán đoán, đối phương đang rất gần bọn họ.
Kiều Đông Dương lại ôm chặt cô:
Đừng sợ! Sẽ không có chuyện gì đâu.

Trong ô tô, Thiên Cẩu đang gọi cảnh sát:
Alo, 10 a? Tôi gặp người xấu trên quãng đường từ trấn Vạn Lý đến Cát Khẩu, đối phương có sủng! Đúng vậy, sủng! Khẩu súng có thể phát ra tiếng pằng pằng pằng! Các anh mau đến đây! Người xấu có sủng, không biết có mấy người... Tôi gặp nguy hiểm, cần được bảo vệ!

Giọng nói của Thiên Cẩu rất máy móc, khác với giọng người bình thường.
Giọng nói bị gió thổi qua vừa trầm thấp vừa hấp dẫn. Trái tim Trì Nguyệt nhảy lên, vô thức cười:
Sao anh biết?

Kiều Đông Dương mỉm cười với cô, ngồi xổm xuống chuyển gốc cây đổ ở trên đường, vẻ mặt cao ngạo vẫn như trước:
Đoán. Vì em rất thích nhìn trộm anh.

Trì Nguyệt:
...

Đừng kêu!
Chó ngu!
Kiều Đông Dương kéo Trì Nguyệt thật mạnh, dùng cơ thể để che cho cô, hai tay đẩy mạnh về trước, nhanh chóng đẩy cô vào trong xe. Trì Nguyệt nằm trong xe, xương sườn bị đập rất đau, sau đó mới phát hiện cửa xe sau lưng đã đóng lại, cô giật mình quay phắt đầu lại.
Kiều Đông Dương...

Thiên Cẩu:
Nếu chị gái không thích, tôi sẽ đổi một bài khác.
Trì Nguyệt đột nhiên mở mắt:
Không cần.
Thiên Cẩu hưng phấn:
Được, được, chị gái rất thích âm nhạc do Thiên Cầu chọn.

Trì Nguyệt ừ khẽ, coi như trả lời.
Trì Nguyệt nghĩ không trả lời người máy cũng là không lễ phép. Dường như Tiểu Thiên Cẩu đã nhận được sự cổ vũ, hoặc là nó không hề có cảm xúc lo lắng và nôn nóng, ngay sau đó lại là một giai điệu vui vẻ vang lên.

Không! Nguy hiểm lắm...


Nghe lời!
Kiều Đông Dương vỗ về cô, vừa định đứng dậy, bên tại đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát.
Là Thiên Cầu!
Trì Nguyệt gật đầu, không nói gì.
Kiều Đông Dương quay sang nhìn cô:
Mắt em đỏ quá. Em ngủ một giấc đi, lúc đến Thành phố hàng không vũ trụ cũng gần sáng rồi, em không có thời gian ngủ bù đâu.


Em không sao.
Trì Nguyệt nói:
Em không buồn ngủ, cũng không ngủ được.


... Anh mong tôi chết thế à?


Quyền Thiếu Đắng cười, xe còn chưa dừng hẳn đã nhảy ra lăn một vòng, dùng chính xác bên cạnh Kiều Đông Dương. Anh ta gác sủng tự động cỡ nhỏ ở mép hổ đất, nghiêng đầu híp mắt, dựa vào dụng cụ nhìn ban đêm để xem xét địa hình, khó che giấu được sự vui vẻ trong giọng nói:
Thú vị! Đi bắt hổ già thú vị hơn bắt trộm vặt nhiều.


Kiều Đông Dương:
..
Chưa từng thấy ai đi bắt trộm lại hưng phấn như vậy. Quyền Thiếu Đằng sinh ra là để chiến đấu, từ khi anh ta được điều từ Hồng Thứ về tổ trọng án, đã lâu rồi không hăng hái sôi nổi thế này.


Ra đi! Đừng trốn nữa!
Quyền Thiếu Đằng quát về phía bóng tối:
Lúc ông mày nghịch sủng, mày còn mặc tã đấy. Giơ tay lên chậm rãi đi ra, nếu không tạo sẽ nổ súng.


Trong bóng tối yên tĩnh, không có ai trả lời.
Cảnh cáo một lần nữa. Tao đếm đến ba. Mày không ra, tạo sẽ đến đó. Đạn của tạo không có mắt đầu...
Quyền Thiếu Đằng vừa nói vừa chậm rãi leo ra khỏi hổ đất, dần tiếp cận tảng đá lớn ở sườn cát bên trái.


Ba!



Hai!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.