• 1,487

Chương 452: Đám cưới


Ngày 18 tháng Chạp, ánh nắng nhẹ nhàng.

Trong ấn tượng của Trì Nguyệt, đã rất lâu rồi cô không thấy ánh nắng rực rỡ nhưng không thiêu đốt t8hế này. Có lẽ cảm xúc trong ngày cưới hơi khác, có lẽ trong Thành phố hàng không vũ trụ có thiết kế cách nhiệt để ngăn cách nhiệt độ bên ngoài, mọi 3người cảm thấy hôm nay vô cùng thoải mái dễ chịu, cứ như đang mơ.

Dưới ánh mặt trời vàng ruộm, Thành phố hàng không vũ trụ như được mạ một l9ớp ánh sáng vàng rực rỡ.
Hai người đều ăn mặc trang trọng, dù cả đêm qua không hề chợp mắt vẫn không nhận ra vẻ mỏi mệt. Cô dâu rất xinh đẹp, dưới lớp khăn trùm đầu trắng tinh là khuôn mặt tinh xảo, lớp trang điểm khéo léo làm nổi bật vẻ đẹp của cô. Chú rể trẻ trung tuấn tú, cao lớn, đường nét khuôn mặt sắc sảo, đường nét từ gò má đến cằm không thừa cũng không thiếu như kiệt tác của họa sĩ, trong đôi mắt đen láy đầy ý cười. Anh chăm chú nhìn cô dâu, rõ ràng nơi đây có rất nhiều người nhưng trong mắt anh chỉ có một người.
Trai tài gái sắc, vô cùng đẹp đôi.
Thỉnh thoảng trong những người đang xem lễ lại vang lên tiếng xì xào bàn tán, trong lúc nói chuyện riêng đều cảm thán vẻ đẹp của hai người. Trong mắt rất nhiều người, đám cưới của Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt vừa long trọng vừa hoành tráng, là vầng hào quang được tạo ra bởi sự hậu thuẫn của tài chính hùng hậu, tuy mỗi người đều có suy nghĩ riêng nhưng lúc này đều đang thưởng thức cái đẹp. Không ai có thể phủ nhận việc bọn họ rất xứng đôi.
Kiều Đông Dương hoàn toàn không chú ý đến cô ta.
Hôm nay cô ta cũng ăn diện tỉ mỉ, xinh đẹp nổi bật, nhưng vẫn không hấp dẫn được Kiều Đông Dương.
Ánh mắt anh không hề rời khỏi khuôn mặt Trì Nguyệt.
Đổng San đã tỉ mỉ sắp xếp tất cả mọi thứ khiến Trì Nguyệt rất cảm động.
Cô nhìn về phía Kiều Đông Dương, trong mắt đầy ý cười:
Kết hôn rồi này. Anh có cảm thấy như đang mơ không?


Không.
Kiều Đông Dương cầm tay cô, ánh mắt đong đầy tình cảm nhìn cô:
Trì Nguyệt, em đẹp quá.

Vẻ mặt Lâm Phán mỏi mệt.
Trước ngày hôm nay, cô ta vẫn tưởng mình có thể nhẹ nhàng chấp nhận sự thật mình là người thua cuộc. Lúc cô ta xuất hiện ở đám cưới của hai người họ có thể dùng vẻ ngoài tuyệt đẹp cao ngạo để lất át Trì Nguyệt, để Kiều Đông Dương nhìn cô ta một lần, cảm thấy tiếc nuối vì từng bỏ lỡ cô ta...
Nhưng không có chuyện đó.

Con biết rồi. Ba, con sẽ cố gắng quên anh ta.

Lâm Phản nói rất nghiêm túc, cổ họng nghẹn lại, giọng nói nghẹn ngào, ánh mắt nhìn hai bàn tay đang nằm lấy nhau, có cảm giác trái tim như bị kim châm.

Nếu trên đời này có Kiều Đông Dương thứ hai thì tốt rồi.

Gia đình Lâm Phán cũng đến. Đôi mắt Lâm Phán hơi ẩm ướt, cô ta ngồi trên hàng ghế khách mời.
Trước khi cô dâu và chú rể xuất hiện, vẻ mặt ba mẹ Lâm còn rất khó chịu, dáng vẻ lạnh lùng như muốn đến gây sự. Nhưng đến khi nghe tiếng chúc mừng của mọi người, bọn họ nhanh chóng nhận ra con gái mình chỉ là người ngoài cuộc trong chuyện tình của người ta.
Ba Lâm thở dài, vỗ tay con gái:
Trên đời này có rất nhiều đàn ông tốt, không chỉ có mỗi Kiều Đông Dương. Phán Phản, con phải nhìn xa hơn. Con rất ưu tú, có rất nhiều người đàn ông tốt chờ con lựa chọn.

Kiều Đông Dương sửa lại:
Không phải lấy chân kinh, là lấy vợ.

Trì Nguyệt xoa cắm mỉm cười:
Chân kinh = vợ. Em nhận ra bản thân có giá trị hơn rồi.
Kiều Đông Dương kéo tay cô đặt lên ngực mình:
ở chỗ này, em là nặng nhất.

Cuối cùng bọn họ đã đến kịp đám cưới của mình.
Trong những người đến tham dự đám cưới có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc. Hội trường hôn lễ lộng lẫy, sắc màu rực r6ỡ, trong không gian tràn ngập hương hoa hồng ưu nhã, xinh đẹp nhưng không quá xa hoa, cách trang trí thể hiện thẩm mỹ nghệ thuật của Đổng San.
5
Kiều Đông Dương mang theo vết thương ra trận, sau khi cánh tay bị thương được quyền Thiểu Đảng băng bó đơn giản, lúc đến Thành phố hàng không vũ trụ lại được bác sĩ trong phòng y tế băng bó kỹ càng, vết thương giấu dưới lớp áo vest không dễ nhận ra. Ngoại trừ một vài người biết đến, ngay cả Kiều Chính Sùng và Đổng San cũng không biết anh bị đạn bắn.
Không ai biết phía dưới bầu không khí ấm áp này là sóng ngầm cuộn trào.
Lúc họ đến Thành phố hàng không vũ trụ đã là rạng sáng, Trì Nguyệt thấy anh nhăn nhó khi bác sĩ khử trùng vết thương thì trêu anh:
Đám cưới này như sư đồ Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh ấy, không trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn thì không lấy được chân kinh...

Tai Trì Nguyệt nóng lên:
Cảm ơn, anh cũng rất đẹp trai.


Đừng khách sáo. Toàn lời khen thưởng nghiệp ấy mà.


Ha ha!

Cô ta nói rất khẽ như đang nói cho mình nghe.

Đúng lúc này Trì Nguyệt nhìn lướt qua đây khiến Lâm Phán hơi giật mình.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Trì Nguyệt mỉm cười không hề có vẻ thù địch, chỉ như đang đối mặt với một vị khách bình thường.

Trong lòng Trì Nguyệt, Lâm Phán không phải là tình địch. Cô không thèm quan tâm, cũng không tỏ ta luống cuống trước mặt Lâm Phán.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.