• 1,487

Chương 455: Trong khói lửa


Trong máy bay trực thăng, Trì Nguyệt túm chặt lấy Kiều Đông Dương, cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ hãi.

Độ cao khi bay đột nhiên tă8ng lên, lúc lao vào tầng mây, thân máy bay đột nhiên lắc lư rất mạnh, sau một tiếng nổ ầm ầm, trong cabin phát ra tiếng kẽo kẹt, toàn bộ thân máy ba3y đều đang lắc lư và quay tròn, máy móc phát ra tiếng ma sát chói tai đáng sợ, dường như sẽ nổ tung thành từng mảnh trên không trung, sau đó rơi xuố9ng bãi cát vàng bất cứ lúc nào...

Anh không sao chứ?

Mí mắt Kiều Đông Dương giật giật, anh im lặng nhìn cô.
Vốn dĩ váy cưới của cô đã hơi hở, sau một trận vừa đánh vừa đá, bây giờ đã vào trạng thái hơi lộ hàng.
Vừa nãy sốt ruột không để ý đến, bây giờ có Kiều Đông Dương nhắc nhở, cô vội vàng sửa sang lại váy áo, phát hiện có người đang nhìn mình, cô quay phắt đầu lại, hung dữ lườm phi công phụ:
Nhìn cái gì, nhắm mắt lại!

Tiếng khóc của chị gái đã kéo Trì Nguyệt tỉnh táo lại từ sự mơ hồ sau khi mạo hiểm.
Cô thở dài, nhếch nhác thò người ra khỏi ghế ngồi, đi tới xem Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt:
...

Kiều Đông Dương:
..
Người này thật sự không biết giờ đang nguy hiểm à? Bây giờ là lúc tranh cãi vấn đề ăn thịt hay ăn canh sao?

A!

Tiếng thét chói tai, tiếng la khóc vô cùng hỗn loạn.
Quyền Thiếu Đằng:
Bây giờ tình huống như thế nào? Đã chế ngự được đảm côn đồ chưa? Có thể khống chế máy bay trực thăng không?


Có.

Cô cúi đầu nhìn bản thân, thấy rất nhếch nhác.
Kiều Đông Dương cười không quan tâm:
Không sao, cũng không lộ hàng, điều này mới thể hiện rõ cô dâu của anh không bình thường.

Kiều Đông Dương không nhìn anh ta:
Vịn chắc, chuẩn bị hạ cánh!


Uỳnh!
Bên trái có thứ gì đó bị nổ, Trì Nguyệt không thể quay lại, chỉ cảm thấy tiếng nổ vang bên tai to hơn, gió cũng tràn vào, trong lúc trời đất tối tăm, một tia sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt cô. Cô vội vàng nhắm mắt lại.
Trì Nguyệt không nói nhiều, cô nhanh chóng xé váy cưới, bắt chéo hai tay phi công ra sau lưng rồi trói lại, đạp anh ta một phát ngã xuống đất rồi giẫm chân lên người anh ta. Sau đó cô nhìn chằm chằm phi công phụ, lạnh lùng nói:
Tôi cho rằng anh không phải là đồng bọn của anh ta, nhưng đối mặt với sự sống chết, tôi mong anh đứng hành động sơ suất, nếu không chúng ta cứ chết chúng đi!

Sắc mặt phi công phụ tái xanh, anh ta luống cuống nhìn cô, có vẻ rất hoảng sợ.

Vậy nên cậu tắt máy bên phải, định phản bội à?
Kiều Đông Dương hung dữ kéo anh ta lên đầm một cái, mũ bảo hiểm của phi công bị anh đánh nghiêng sang một bên, anh ta đột nhiên che mặt gọi
anh Kiều
rồi ngã ngồi trên mặt đất.
Kiều Đông Dương:
Trì Nguyệt, giữ lấy hắn!

Phi công phụ cũng bị hành động của Kiều Đông Dương dọa sợ:
Anh Kiều, để tôi thao tác cho!

Kiều Đông Dương quát lên:
Cút sang một bên! Trì Nguyệt, để ý hắn!


Đừng làm ồn!
Kiều Đông Dương đột nhiên quát to:
Không muốn chết thì câm miệng cho tôi!
Trong cabin lập tức yên tĩnh.
À không!
Tất cả đều ngây ngốc. Trì Nguyệt vừa mừng vừa sợ ôm anh, kích động đến mức không nói ra lời.
Sao thế, cô ngốc?
Kiều Đông Dương vỗ đầu cô:
Ôi, anh là thương binh đấy.

Vậy chúng ta đến bệnh viện.
Trì Nguyệt vội vàng buông tay, kiểm tra anh từ trên xuống dưới. Kiều Đông Dương cười:
Đâu có chuyện đến viện trong ngày cưới? Cho dù chết, anh cũng phải hoàn thành đám cưới rồi nói.


Đi, chúng ta tiếp tục.
Kiều Đông Dương cười nắm tay Trì Nguyệt, nhìn về phía hai phi công đang ngây ra như phỗng, anh lạnh lùng nói với Quyền Thiếu Đằng:
Giao chuyện ở đây cho các anh.
Quá trình này rất dài nhưng nghĩ lại thì dường như rất ngắn.
Quyền Thiếu Đằng:
Tôi đến Thành phố hàng không vũ trụ rồi.

Anh ta dùng một lát, mất hứng nói:
Lúc trước anh cũng chỉ mời tôi ăn canh.

Sau một trận chấn động dữ dội, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, vô cùng yên ắng.
Mặt trời gay gắt trên đầu, trong bầu không khí còn hương hoa tươi mát nhàn nhạt.

Được, tôi sẽ đến ngay.

Kiều Đông Dương hừ khẽ:
Chờ anh tới chắc không còn thịt ăn đâu.

Kiều Đông Dương:
Có phải bây giờ anh nên làm chuyện khác không?

Quyền Thiếu Đằng:
Dưới mặt đất đã tiến vào trạng thái cứu viện khẩn cấp, chỉ cần anh không trần truồng ngã xuống đất thì vấn đề không lớn.


Báo cảnh sát có tác dụng gì, có kịp không hả?

Bác sĩ trong phòng y tế đâu? Chuẩn bị sẵn sàng đi!


Có phải máy bay trực thăng sắp rơi rồi không?


Ôi!

Phi công phụ kêu đau rồi bị Trì Nguyệt kéo ra.

Tôi đang kiểm tra, để tôi kiểm tra!

Kiều Đông D5ương lạnh lùng nhìn anh ta, khóe môi mỉm cười:
Cậu không sợ chết à?

Trì Nguyệt:
Được. Anh yên tâm!

Một cô gái có thể làm gì hai người đàn ông?
Lúc này Trì Nguyệt đã đứng lên, không cần anh nói đã ăn ý bước đến. Sau khi nghe anh lạnh lùng dặn dò, cô bình tĩnh nói:
Đã rõ, cứ giao người này cho em!
Tên phi công không hề giãy giụa, chỉ trợn to mắt giải thích cho mình, mặc kệ Trì Nguyệt bắt chéo hai tay anh ta ra sau lưng, anh ta trơ mắt nhìn Kiều Đông Dương bước tới điều khiển máy bay trực thăng.
Anh ta giật mình quát to:
Anh Kiều, không thể điều khiển lung tung!


Ban nãy tôi không kịp chú ý!
Ánh mắt phi công phụ né tránh, không dám nói vừa nãy mình đã mất tập trung.
Trì Nguyệt hừ lạnh, phi công chỉnh lại rên rỉ nghiêng đầu sang chỗ khác, khuôn mặt đỏ bừng, lớn tiếng gào thét:
Không phải tôi muốn giới trò xấu... Lúc đó, tôi chỉ phán đoán và thao tác sai lầm mà thôi! Hơn nữa, tôi chỉ thử một chút, sẽ sửa lại ngay...


Nhưng anh Kiều... Anh ấy... Sao có thể.

Sao có thể lái máy bay trực thăng?
Kiều Đông Dương:
Rất kích thích.

Anh vừa nói xong, máy bộ đàm không dây trên máy bay trực thăng phát ra tiếng dòng điện tích tích. Giọng Quyền Thiếu Đằng vang lên:
Gọi Kiều Đông Dương! Gọi Kiều Đông Dương!
Kiều Đông Dương rất nghiêm túc nói:
Nói!

Cảm giác sợ hãi chi phối khiển đại não cô thiểu dưỡng khí, sau khi trống rỗng một lúc, Trì Nguyệt hít thật sâu, khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh nói câu tiếp theo.

Có lẽ chúng ta đều không sống nổi.

Anh ta gào lên thật to, hy vọng Trì Nguyệt sẽ nghe. Nhưng Trì Nguyệt lại không nhìn anh ta.

Xin lỗi, anh là người tình nghi, có chuyên nghiệp cũng vô dụng.

Kiều Đông Dương đột nhiên quay lại nhìn cô, hốc mắt đỏ bừng, vẻ mặt lại như một con sói chuẩn bị chinh phục con mồi:
Chỉnh lại váy cưới của em đi. Anh chắc chắn sẽ để em hạ cánh an toàn.

Trì Nguyệt:
... Có lẽ đây là đám cưới khó khăn nhất trên thế giới nhỉ?


Tôi.
Kiều Đông Dương nhịn cơn giận xuống:
Tôi không so đo với anh. Cứ vậy đi.

Anh ngắt kết nối.

Xảy ra chuyện gì thế?
Khuôn mặt Kiều Đông Dương nghiêm nghị, anh đứng bật dậy.
Phi công điều kh6iển máy bay trực thăng bị anh quát như vậy cũng ngây dại, nhìn chằm chằm đồng hồ.
Lúc này máy bay nghiêng một góc gần 90 độ, Trì Nguyệt nhìn xuống dưới từ trong cabin cũng sợ đến mức phải hít sâu một hơi.

Kiều Đông Dương!
Cô gọi tên anh theo phản xạ.

Đừng làm phiền đến anh ấy được không? Tôi cảnh cáo anh một lần nữa, nếu anh còn không nghe lời khuyên, tôi sẽ không khách sáo đầu.

Phi công phụ ôm cánh tay vừa bị đá, lớn tiếng gào thét:
Cô có biết phần lớn máy bay xảy ra chuyện không phải vì thân máy bay trục trặc mà vì xử lý không kịp thời không! Đây không phải chuyện đùa, cô Trì!

Trì Nguyệt thử mở mắt ra thì thấy máy bay đã rơi nghiêng trên mặt đất, xung quanh rất nhiều người nhưng không ai nói gì, chỉ yên lặng nhìn bọn họ.

Nguyệt Nguyệt!
Trì Nhạn là người đầu tiên kêu khóc nhào về phía máy bay trực thăng.

300m!


150m!

50...


Tránh ra, cứu người!


... Trảnh ra, mọi người tránh ra!

Trạng thái của máy bay trực thăng không hề khá hơn, vẫn đang nghiêng đi và liên tục xóc nảy rồi chậm rãi hạ xuống. Trì Nguyệt nghe cuộc nói chuyện giữa Kiều Đông Dương và Quyền Thiếu Đằng thì bình tĩnh hơn nhiều, cẩn thận chỉnh lại váy cưới của cô.
Không thể giống như Quyền Thiếu Đằng đã nói - trần truồng ngã xuống từ trên trời được.
Máy bay xóc nảy lại nghiêng đi như vậy, cô cho rằng tỷ lệ xảy ra chuyện đã lớn hơn tỷ lệ an toàn, muốn máy bay hạ cánh an toàn trong tình huống này không khác gì trò xiếc trên dây thép, yêu cầu kỹ thuật bay rất cao.
Kiều Đông Dương làm được thật chứ?

Ha ha!
Kiều Đông Dương cười lạnh:
Đây không phải do hai người làm ra sao?


Không tin tôi thì thôi. Tôi có vợ con, còn chưa muốn chết đâu.

Dưới mặt đất vô cùng hỗn loạn.

Mau! Báo cảnh sát, báo cảnh sát!

Trì Nguyệt nhìn bóng lưng anh:
Tin tưởng anh ấy.
Phi công phụ:
... Đây không phải chơi đùa với mạng sống sao? Tôi là người chuyên nghiệp, hai người phải tin tôi.

Anh ta muốn cố gắng một lần cuối cùng vì mạng sống của mình, vì rõ ràng lúc này máy bay trực thăng xác nẩy dữ dội hơn vừa rồi, tiếng động cũng rất nặng nề như muốn vỡ tung ra bất cứ lúc nào.
Mọi người vô cùng hỗn loạn. Kiều Đông Dương đột nhiên vịn vào ghế, chậm rãi đứng lên:
Tất cả đừng động vào tôi!
Nói đến đây, anh thở phào hoạt động tay chân, thỏa mãn nói:
Chờ một lát nữa hẵng cứu tôi. Đám cưới chưa kết thúc, đầu có chuyện chú rể được mọi người khiêng ra?

Mọi người:
...

Còn có tiếng nổ vang rền vẫn đang tra tấn màng nhĩ.
Kèm theo tiếng động này, máy bay trực thăng như một con chim to lớn bị thương, nó lắc lư trên không trung, dường như sẽ lao xuống đất bất cứ lúc nào.
Trì Nguyệt không nói gì, cô được Kiều Đông Dương nắm tay rời khỏi cabin đã biến dạng, vành mắt cô hơi đỏ nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh, đầy sự vui mừng sau khi thoát nạn.

Kiều Đông Dương, váy cưới của em phải làm sao đây?


Kiều Đông Dương?
Trì Nguyệt bị dọa sợ, muốn kéo anh đứng lên.
Lúc này cửa cabin mở ra, cảnh sát, bác sĩ và nhóm người Vụ Phượng, Trì Nhạn và trợ lý Hầu đều chen chúc vào.
Anh ta không tin Kiều Đông Dương.
Kiều Đông Dương không thèm giải thích, anh đang vội vàng xử lý và khắc phục trục trặc.
Trì Nguyệt:
Anh thấy tôi giống đang đùa lắm à?


Nếu anh có tinh thần chuyên nghiệp như thế, sao anh không ngăn cản ngay lúc phi công chính gây chuyện? Tôi thấy hai người là đồng bọn, là hung thủ giết người!


... Hai người tin tôi đi.
Phi công phụ sợ đến mức khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo biến dạng.
Trì Nguyệt vẫn bình tĩnh: Kiều Đông Dương xuất thân từ khoa học kỹ thuật, anh ấy còn biết lái cả tàu vũ trụ, chứ đừng nói là máy bay.
Lời khoác lác này khiến phi công phụ liếc nhìn cô, thấy Kiều Đông Dương cầm điều khiển tổng, anh ta giật mình muốn đưa tay giúp đỡ
Anh Kiều...

Đã nói anh đừng động đậy!
Trì Nguyệt lao đến, tung ra một cú đá.
Đang đối diện với sự sống chết, anh ta đâu còn tâm trạng đó?
Anh ta chỉ muốn biết Kiều Đông Dương thoát khỏi nguy hiểm như thế nào.
Anh Kiều... Cần gạt chưa được kéo hết, lúc này gió lớn..

Phi công ngơ ngác:
Anh Kiều?


Một người điều khiển máy bay trực thăng chuyên nghiệp lại không biết chỗ nào có vấn đề sao?

Tôi... tôi.
Phi công nuốt nước bọt, mồ hôi bắt đầu rơi xuống từ trong mũ bảo hiểm:
Hình như máy bên trái gặp trục trặc, áp suất thủy lực có vấn đề...

Trì Nguyệt:
...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.