• 1,487

Chương 461: Tình yêu vượt qua năm ánh sáng


Có rồi?

Mang thai rồi?

Đổng San giật mình ngồi nguyên tại chỗ,
Vợ mới mang thai, còn trong thời gian ba tháng đầu nguy hiểm, anh lại xin nghỉ đi tuần trăng mật.
Chỉ thế thì thôi đi, điều đáng ghét nhất là bộ phim mới của anh Ngụy đang hot, sau đó còn tỏ ý mình đang nghỉ phép, ngày nào cũng vui vẻ chơi game với Trì Nguyệt, lúc voice chat cứ gọi idol này kia, cứ như đang bám đít cô vậy.
Kiều Đông Dương cảm thấy cuộc sống càng ngày càng cay đắng. Trì Nguyệt lại rất hài lòng, đây hoàn toàn là cuộc sống sâu gạo mà cô đã từng ảo tưởng.
Trì Nguyệt ngơ ngác, bật cười.
Là em không tốt, quên đổi cách gọi.

Cô nắm chặt tay Đổng San:
... Mẹ!
Đổng San rơm rớm nước mắt, nặng nề đáp
t, nước mắt tràn mi.
Khi còn trẻ, rất nhiều người khao khát một tình yêu thật oanh liệt, toàn tâm toàn ý yêu một người, nhưng khi về già lại nhận ra mình muốn cuộc sống yên ổn, bình thản. Đổng San thoát khỏi vướng mắc tình cảm với Kiều Chính Sùng, trong hai năm qua dần nhận được sự chấp nhận của Kiều Đông Dương. Bà đột nhiên cảm thấy cuộc sống đã viên mãn, thậm chí không muốn suy đoán xem Kiều Chính Sùng sẽ nghĩ gì.
Đổng San cười rạng rỡ, trên mặt có nếp nhăn nhàn nhạt, có thể thấy trong lòng bà rất vui.

Nếu dị có thể trông con giúp con, đi không đi nữa.

Bà quá thích trẻ con à?
Thế nhưng điện thoại vẫn đến, đây là tin tức mà Kiều Đông Dương tổn hơn một tháng mới nghe được, kết quả lại khiến anh luống cuống tay chân.
Trước khi kết hôn, Trì Nguyệt đã mời Thiệu Chi Hành tham dự đám cưới, nhưng anh ấy không chỉ không tới mà còn tỏ ra rất thờ ơ, chỉ gửi một tin nhắn chúc mừng đơn giản vào ngày diễn ra đám cưới, sau đó sai người mang một món trang sức bằng vàng đến làm quà. Thử này rất đáng tiền nhưng không đặc biệt, giống như quà và thiệp chúc mừng cho một người bạn bình thường, ngoại trừ
tân hôn hạnh phúc
thì không còn một chữ dư thừa nào.
Trì Nguyệt không nói gì, nhưng Kiều Đông Dương nhận ra cô rất thất vọng.
Trì Nguyệt nói quá đột ngột khiến bà không 8kịp phản ứng.
Kiều Đông Dương cũng giật mình quay đầu sang, ánh mắt chậm rãi chuyển từ khuôn mặt đến bụng cô, anh vui vẻ, đ3ột nhiên kéo ghế ra bế bổng cố lên, đánh giá từ trên xuống dưới:
Thật sao? Bé cưng, em có bé cưng rồi à?

Bé cưng có bé cưn9g.
Cô nói cô có cảm giác mình đã mất một người bạn, còn không biết sao lại vậy.
Thật ra không ai trong số bọn họ nhận ra mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào. Thiệu Chi Hành dần ít xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ. Anh ấy không chỉ cắt đứt việc làm ăn với Trì Nguyệt, còn dùng giá thị trường chuyển nhượng toàn bộ cổ phần Khoa học kỹ thuật Đông Dương cho Kiều Đông Dương, sau đó biến mất khỏi cuộc sống của bọn họ.
Khoa học kỹ thuật Đông Dương đang phát triển không ngừng, có nhiều cổ phần cũng như có một khoản tiền biết đẻ trứng. Là một doanh nhân thành công, Thiệu Chi Hành đã đưa ra một quyết định sai lầm, hành động khác thường của anh ấy khiến người ta không thể hiểu nổi.
Trần Nhất Phàm nói hết câu rồi im lặng, đột nhiên lại gọi anh trước khi anh kịp cúp máy.

Anh Kiều...


Ừm?
Kiều Đông Dương kéo cao âm cuối, vô cùng nghi ngờ.

Hừ, em còn biết à?
Kiều Đông Dương lạnh lùng, khó chịu. Trì Nguyệt cau mày:
Mỗi ngày em chỉ chơi một, hai tiếng, sao anh lại tỏ ra khó chịu thể hả? Em mang thai bé cưng... thì không được sống cuộc sống riêng à? Dao em cảm thấy mình như cái máy đẻ thế? Kiều Đông Dương, anh nói thật đi, bé cưng là người quan trọng nhất với anh đúng không? Anh sợ em làm con trai anh khó chịu hả?

Từng câu hỏi như nã pháo làm anh Kiều lập tức đầu hàng.

Đâu có đầu có, vợ đừng giận! Tuyệt đối đừng giận. Nó là bé cưng gì chứ? Em mới là bé cưng được không? Anh chỉ lo cho sức khỏe của em thôi.

Trì Nguyệt bật cười hỏi:
Rốt cuộc em là bé cứng, hay nó là bé cưng?

Kiều Đông Dương híp mắt cười:
Cả hai đề6u là bé cưng. Trì Nguyệt, em không nói đùa chứ? Sao anh cảm thấy... hơi khó tin?

Trì Nguyệt lườm anh không giải thích, 5chỉ cẩn thận nói với Đổng San:
Dì, nếu dị đi để thực hiện ước mơ, con ủng hộ dị. Việc này không liên quan đến chuyện con có mang thai hay không. Con rất muốn thấy di vui. Nếu đi đi vì lý do khác, muốn một mình lang thang nơi đất khách quê người... con sẽ rất lo lắng.

Hai người đã sắp xếp xong lịch trình, chuẩn bị cho một kỳ nghỉ lãng mạn và ấm áp.
Thế nhưng Trì Nguyệt đã đánh giá cao bản thân. Trong lúc cô mang thai không chỉ thích ngủ, còn rất lười ăn.
Sau khi đi một vòng thấy không có gì chơi vui, cô lập tức từ bỏ, ngày nào cũng vùi trong khách sạn, không chịu ra ngoài. Đúng lúc này, bộ phim
Nhặt được vương phi tham tiền
có Trì Nguyệt tham gia diễn xuất đã được phát sóng, vai diễn Đông Phương Thanh Huyền của Trì Nguyệt đi sâu vào lòng người. Cô đột nhiên biến thành
ngôi sao lớn
đi ra ngoài không đeo khẩu trang sẽ bị nhận ra, đeo khẩu trang lại khó thở mà chết, đi đến đâu cũng bị người ta nhận ra, liên tục được đề nghị chụp ảnh chung, còn mệt hơn ở nhà.

Được không?
Đổng San hỏi rất cẩn thận, chỉ sợ bọn họ không đồng ý, sau đó còn nói:
Di có thể dạy bé con vẽ vời, dì có bằng cấp giáo viên, đợi lát nữa đi sẽ cho hai đứa xem. Hai đứa yên tâm, di sẽ không làm ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành và học tập của bé con, sẽ không yêu chiều bé con, có chuyện gì cũng bàn bạc với hai đứa, sẽ để bé con gặp ba mẹ mỗi ngày, không để bé con thiếu tình thương của ba mę...
Dáng vẻ nghiêm túc, vội vàng, lo lắng này cứ như bà sắp sinh con vậy.
Trì Nguyệt cười:
Di, di chịu trông con giúp bọn con là may mắn của bọn con.

Kiều Đông Dương im lặng. Anh không có chuyện gì để nói với Trần Nhất Phàm.

Anh Kiều, nếu không có chuyện gì khác thì cứ thể này đi...
Trần Nhất Phàm khách sáo, lễ phép nhưng cũng xa cách:
Tôi chỉ xin anh đừng nghe ngóng chuyện của anh ấy nữa. Tôi không muốn có nhiều người biết hơn, tránh để anh ấy bị tổn thương và chịu áp lực.


Được.
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng nói:
Hy vọng anh ấy mau khỏe lại.

Chắc chắn rồi.

Trì Nguyệt cố gắng lâu như vậy, cũng thấy rất hài lòng với kết quả này.
Kiều Đông Dương bằng lòng bỏ qua mâu thuẫn để chấp nhận Đổng San, không chỉ hoàn thành mong ước nhiều năm của Đổng San, đây chẳng phải cũng là một sự cứu rỗi với anh sao?
Người hiểu được tình yêu sẽ biết yêu. Kiều Đông Dương phải vượt qua rào cản này mới có thể có những suy nghĩ và định hướng tình cảm đúng đắn cho cuộc sống hôn nhân của bọn họ trong tương lai, để hai người nhận được hạnh phúc trong cuộc hôn nhân gập ghềnh.
Ăn, ngủ, chơi game... Không có áp lực nào, vô cùng thoải mái!
Sau khi Kiều Đông Dương thở dài lần thứ tám mươi mốt, cuối cùng anh đã hấp dẫn sự chú ý của Trì Nguyệt.

Hình như anh không vui?

Giọng Trần Nhất Phàm như bút chì vẽ trên giấy ráp, thô ráp, đau khổ và kìm nén:
Anh ấy không muốn cho ai biết. Anh Kiều, anh cũng biết anh ấy rất để ý hình tượng, dù đã đến lúc này anh ấy cũng không muốn người khác thương hại anh ấy. Nhất là... anh.

Kiều Đông Dương không biết phải nói gì, mãi sau anh mới hỏi:
Không có hy vọng chữa khỏi à?
Trần Nhất Phàm:
Đương nhiên chúng tôi hy vọng là có.
Câu trả lời này rất khéo léo, ngầm nói đó là điều bạn bè anh ấy rất mong muốn, còn diễn tả được sự tàn nhẫn của u ác tính. Rất rõ ràng, kết quả không quá lạc quan.

Anh Kiều muốn trả nợ ân tình cho anh ấy sao?
Trần Nhất Phàm rất thông minh:
Nếu là vậy, tôi cho rằng không cần thiết. Tổng giám đốc Thiệu đã qua thời gian thích ứng, dần trở nên lạnh nhạt. Trong khoảng thời gian này anh ấy đang học Phật pháp, nhân quả, được mất, chắc đã nghĩ thoáng hơn rồi.

Thật sao?
Đổng San siết chặt ngón tay, hơi nghi ngờ nhìn về phía Kiều Đông Dương, hoặc không dám xác định mình sẽ chờ đợi được một ngày hạnh phúc đến thế.
Kiều Đông Dương không phát biểu ý kiến, nói với Trì Nguyệt:
Sao em còn gọi là di? Vậy sau này con phải xưng hô thế nào?

Trì Nguyệt suy nghĩ:
Nếu một tiếng chơi game của em bị lấy mất thì em sẽ trầm cảm. Hình như bệnh trầm cảm khá nghiêm trọng đấy, người lớn và trẻ con đều có vấn đề.

Kiều Đông Dương dựng thẳng cờ trắng đầu hàng, cười ha ha lấy máy tính bảng.
Vợ ơi, lần này em cầm Đát Kỷ hay Lỗ Ban?

Em cầm Lý Bạch.


Vì sao?

Một chuyến du lịch vô nghĩa, kết quả là...
Bọn họ vùi trong khách sạn chơi game hết tuần trăng mật.
Kiều Đông Dương thở ngắn than dài liều mình chơi cùng cô, nhưng cũng khống chế thời gian chơi game của cô rất nghiêm khắc.

Anh có biết khen người khác không hả?


Vợ ngầu quá, còn giỏi hơn đàn ông!

Nếu ngày đó Kiều Đông Dương không nhận cuộc điện thoại kia, Trì Nguyệt sẽ sống thoải mái như vậy đến khi cô sinh con mới thôi.
Kiều Đông Dương không quan tâm Thiệu Chi Hành là người thế nào, nhưng rất muốn làm rõ chuyện này.
Đương nhiên, nói từ góc độ nào đó, Thiệu Chi Hành có thể hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của Trì Nguyệt cũng là chuyện tốt. Chỉ có điều, Kiều Đông Dương nợ Thiệu Chi Hành một món nợ ân tình, năm đó Thiệu Chi Hành đã cứu anh ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, bây giờ anh ta lại làm những chuyện kỳ quái như thế, anh nhân tiện sai người đi thăm dò tình hình của Thiệu Chi Hành một chút.
Lúc đầu anh cũng không nhận được tin tức cặn kẽ, vì vậy phải tốn mất mấy ngày. Lần này là cô thư ký của Thiệu Chi Hành gọi điện thoại đến. Cô ta tên là Trần Nhất Phàm, đã đi theo Thiệu Chi Hành mười năm, là một đồng nghiệp rất quan trọng.
Đúng vậy, Trì Nguyệt chưa từng nghĩ cuộc đời mình sẽ thuận buồm xuôi gió, càng không ngây ngốc mong chờ sống đến đầu bạc răng long.
Từ ngày quen biết anh, cô cho rằng tình yêu và hôn nhân đều cần được vun đắp, hai người có thể giao tiếp với nhau, có một lối suy nghĩ hoàn thiện, sau đó tạo dựng trên cơ sở có thể tha thứ cho nhau, cùng nhau cố gắng và thỏa hiệp.
Dự án Nguyệt Lượng Ổ đã vào quỹ đạo, kế hoạch Trời Sao cũng được tiến hành từng bước trong sự dẫn dắt của giáo sư Nghiêm. Vừa qua năm mới, thời gian rảnh rỗi hơn, Kiều Đông Dương nghĩ Trì Nguyệt đang mang thai, định đưa cô tìm một nơi có phong cảnh đẹp để du lịch, bù đắp tuần trăng mật.

Đẹp trai!

... Ờ... Được rồi.


Anh lấy tướng hỗ trợ đi. Anh Trì dẫn anh đi carry cả map.


Được, vợ ngầu quá, VỢ quả đàn ông!

Giọng Trần Nhất Phàm trầm thấp, dù cô ta cố gắng kiềm chế nhưng vẫn nghe ra sự đau lòng và tình cảm cất giấu. Lại nghĩ đến việc đã nhiều năm không lập gia đình, rất dễ nghĩ đến người trong lòng cô ta là Thiệu Chi Hành.
Nhưng những việc này không quan trọng.

Là ung thư giai đoạn cuối.


Tôi... có một yêu cầu, tôi biết việc này rất quá đáng nhưng tôi vẫn muốn giúp Tổng giám đốc Thiệu.
Cô ta nói rất nhỏ, Kiều Đông Dương đoán được tiếp theo cô ta muốn nói gì:
Cô nói đi.



Nếu tiện, có thể làm phiền cô Kiều dành thời gian đến thăm Tổng giám đốc Thiệu được không, dù chỉ cổ vũ anh ấy một chút cũng được.
Trần Nhất Phàm nói đến đây, cuối cùng trong giọng nói đã thể hiện ra sự cầu xin:
Anh ấy đã lên lịch đầu tháng sau phẫu thuật. Tôi nghĩ, anh ấy rất muốn gặp... người bạn này.


Kiều Đông Dương im lặng một lát rồi bật cười.


Đây là ý của anh ấy sao?



Không phải.
Trần Nhất Phàm trả lời rất nhanh:
Nhưng không ai hiểu anh ấy bằng tôi. Anh ấy luôn suy nghĩ cho người khác, luôn chôn giấu những việc buồn phiền trong lòng, nếu không đã chẳng bệnh đến mức này. Anh Kiều, tôi không muốn anh ấy có tiếc nuối gì.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.