Chương 48: Học giỏi toán lý hóa, gặp cung đấu cũng không sợ
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1308 chữ
- 2021-12-31 07:19:45
Thí sinh Người Đi Dưới Trời Sao' đấu đá với nhau, chẳng lẽ chương trình sắp trở thành bộ phim cung đấu lớn nhất, bọn họ đang tuyển nhân tài hàng không vũ trụ hay tuyển tú cho Kiều cung?
Bài viết vạch trần thí sinh nào đó vì loại đối thủ đã đẩy một thí sinh khác có tiềm năng lấy được giải quán quân xuống dốc cát có độ cao hai mươi mét, khiến người đó bị thương nhiều chỗ, suýt bị hủy dung...
Những việc đấu đá thể này vốn là chủ đề trò chuyện say sưa của mọi người. Bài viết này lại như một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, nhanh chóng được các công ty truyền thông lớn đăng lại.
Rất nhiều người tham gia bàn tán sôi nổi...
Trong bài viết đó có ảnh chụp dốc cát, còn có ghi chú về độ cao sườn núi, trọng tâm cơ thể, trọng lượng cơ thể, bộ phận cơ thể tiếp đất, khoảng cách trượt và vị trí bị thương, còn vẽ từng dấu mũi tên phía trên mặt
phẳng nghiêng và dọc theo mặt phẳng nghiêng, đồng thời người đăng bài còn tính toán ra lực ma sát và đủ loại số liệu vật lý để chứng minh Vương Tuyết Nha không tự ngã xuống, mà bị người ta đẩy xuống dốc cát.
Chắc chắn có sự khác biệt của hai cách rơi và lực tác dụng.
Bọn họ dựa trên cơ sở của Trì Nguyệt để tính toán ra càng nhiều số liệu hơn, biến bài viết này thành một bài phổ cập khoa học.
Truyền thông còn trêu chọc:
Học giỏi Toán Lý Hóa, gặp cung đấu cũng không sợ!
?
Độ hot của chủ đề này mãi không hạ nhiệt khiến tổ chương trình lại luống cuống.
Vương Tuyết Nha còn chưa xem hết bài viết, đã có điện thoại gọi đến.
Người dẫn đội, huấn luyện viên, chị Vương phụ trách tổ chương trình, hết người này tới người khác muốn liên lạc với cô.
Đừng nghe!
Trì Nguyệt lạnh lùng nhìn cô.
Hả?
Vương Tuyết Nha run rẩy rụt tay về:
Vì sao?
Trì Nguyệt lười biếng liếc nhìn cô:
Cậu bị thương nặng, tối hôm qua đột nhiên bị sốt, không phải bây giờ vẫn đang ngủ mê man sao?
Vương Tuyết Nha:
...
Trì Nguyệt ném áo khoác huấn luyện lên người cô:
Đừng sợ. Còn có mình đây.
Còn có mình đây...
Vương Tuyết Nha uất ức gật đầu.
Chưa đến mười phút sau, huấn luyện viên Lưu và chị Vương của tổ chương trình đã tìm tới.
Trì Nguyệt vẫn không cho Vương Tuyết Nha xuất hiện, lề mề mãi mới chậm rãi dọn dẹp xong rồi mở cửa lều vải đi ra ngoài.
Chị Vương, huấn luyện viên Lưu, sao mọi người lại đến đây?
Huấn luyện viên Lưu là người thành thật nên nói luôn:
Số 15 đâu? Chúng tôi có việc muốn hỏi cô ấy.
Trì Nguyệt tỏ ra bình tĩnh: Hôm qua trên đường tôi đưa cô ấy đi thay thuốc gặp gió lạnh, cô ấy bị thương cộng thêm không quen với thời tiết ở sa mạc nên đến đêm lại bị sốt, bây giờ vẫn đang ngủ.
Huấn luyện viên Lưu khẽ giật mình, đang muốn nói chuyện lại bị chị Vương cản lại.
Cô Trì phải không?
Chị Vương liếc nhìn vào lều vải, uyển chuyển cười nói:
Các thí sinh đã ký thỏa thuận với chúng tôi trước khi tham gia ghi hình. Nếu không có sự cho phép của tổ chương trình, các thí sinh không
được tự ý truyền bá nội dung, không được tự vạch trần bí mật về đối thủ cạnh tranh, công kích lẫn nhau, ảnh hưởng đến hình tượng chương trình, hoặc tung tin bôi nhọ hình tượng chương trình...
Khoan khoan khoan!
Trì Nguyệt chậm rãi khoanh tay:
Chị Vương, sao tôi không hiểu chị đang nói gì chứ?
Vẻ mặt chị Vương tối sầm lại.
Trì Nguyệt lại mỉm cười:
Chị đang nói điểm nóng hôm nay sao? Ý của chị là, cô Vương của chúng tôi đã đăng bài viết này lên?
Nụ cười của chị Vương thoáng cứng đờ:
Tổ chương trình còn chưa có ý kiến xử lý chuyện này, các cô đã âm thầm làm như thế, có phải là không hay lắm không...
Trì Nguyệt:
Xin hỏi, chị có chứng cứ không?
Đương nhiên chị Vương không có chứng cứ nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Nói thật, cá nhân tôi thấy rất thông cảm với việc cô Vương đã gặp phải. Tôi biết cô ấy có lòng tốt cứu người vì vậy vẫn đang cố gắng liên lạc với quản lý cấp cao trong công ty để hòa giải giúp các cô, vậy mà các cô lại
làm ra chuyện như vậy, không phải đang khiến chúng tôi khó xử sao?
Thật xin lỗi!
Trì Nguyệt giữ nguyên nụ cười:
Tôi không hiểu ý của chị. Bài viết không phải do cô Vương đãng, cũng không phải tôi đăng. Đương nhiên, nếu có người nào khác tốt bụng bênh vực lẽ phải, chúng tôi
cũng không thể xen vào, đúng không? Cô Vương đã ký thỏa thuận với các chị chứ người khác không ký, họ không có nghĩa vụ giữ bí mật và bao che cho người xấu giúp các chị!
Cô...
Khuôn mặt chị Vương biến thành màu gan heo.
Trong tổ chương trình này, không cần biết thí sinh tài giỏi đến mức nào cũng phải nịnh nọt cổ ta. Bây giờ bị Trì Nguyệt mỉa mai như thế, cô ta đã bắt đầu không chịu nổi.
Được! Các cô đã không biết tốt xấu thì tôi cũng không còn cách nào khác.
Cuối cùng chị Vương đã xé toang lớp ngụy trang kia, nói mà không hề che giấu:
Vậy tôi sẽ nói thẳng, tôi vừa nhận được thông báo của cấp
trên, vì thành tích của thí sinh Vương Tuyết Nha đội 5 số 13 không đạt tiêu chuẩn nên sẽ bị...
Cô ta chưa kịp nói ra chữ
loại
thì điện thoại chợt reo lên, cô ta liếc nhìn Trì Nguyệt rồi đi nghe máy.
Chưa đến mười giây, dáng vẻ của cô ta cứ như gặp quỷ. Cô ta đột nhiên quay người lại, nhìn chằm chằm Trì Nguyệt bằng đôi mắt trang điểm đậm.
Được, tôi hiểu rồi.
Trì Nguyệt chỉ yên lặng mỉm cười nhìn cô ta như vậy, không hỏi cũng không lùi bước.
Cho đến khi chị Vương siết chặt điện thoại quay về.
Cô Trì...
Trì Nguyệt lễ phép gật đầu:
Chị nói đi.
Chị Vương muốn nói lại thôi:
Hôm nay tổ chương trình không huấn luyện, đạo diễn nói trưa nay sẽ mở cuộc họp ngắn với thí sinh, tập trung thảo luận một vài vấn đề xuất hiện gần đây...
Giọng điệu của cô ta đột nhiên trở nên uyển chuyển, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
Trì Nguyệt nhướn mày,ra hiệu cho cô ta nói tiếp.
Chị Vương hít sâu một hơi:
Tối nay sẽ có bữa tiệc liên hoan ở huyện thành, anh Kiểu sẽ đích thân tham gia. Anh ấy mời cô nhất định phải tham gia!
Mời?
Trái tim Trì Nguyệt nhảy lên thình thịch.
Tôi từng nói, bài viết không phải do tôi đăng.
Tôi biết, tôi biết!
Hàng lông mày của chị Vương đã giãn ra:
Ban nãy thái độ của tôi không tốt, cô đừng để ý, tôi cũng chỉ lo lắng cho các cô thôi. Cứ vậy nhé, chờ gặp được anh Kiều thì lại nói tiếp..
Trì Nguyệt liếc nhìn cô ta với vẻ kỳ quái, chỉ gật đầu rồi quay về lều.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Tuyết Nha nóng nảy đến mức cổ họng sắp bùng cháy.
Cô đã nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ, lúc này cũng không hiểu ra sao.
Nguyệt Quang Quang, không phải cậu đăng bài viết đó, vậy thì là ai chứ?
Trì Nguyệt chậm rãi tháo khăn quàng cổ xuống, ném lên trên vali.
Anh Thiệu.